Hắn hét liền ba tiếng, cả người giống như đã phát điên, ầm ầm đánh qua, trong miệng phẫn nộ gầm lên:
- Thù giết con, hận đoạt ấn, lại thêm ngươi tàn sát tướng sĩ của Yêu Vực ta, hai tay dính máu, bản tọa vốn phải chém ngươi, ngày hôm nay ngươi còn tự mình tới cửa!
Hắn tức giận không phải là giả. Hắn vừa nhìn thấy Phương Nguyên lại giận điên lên.
Tất cả Yêu Vực đều không có thiện cảm với Phương Nguyên, dù sao trong Long Tích, trong Ma Biên, Phương Nguyên đều chém giết không ít yêu ma, khi chém giết, bản thân Phương Nguyên không có cảm giác gì đặc biệt, giết thì giết. Nhưng trên thực tế, những yêu đó đều là cao thủ do Yêu Vực vất vả mới bồi dưỡng được. Bọn họ phải đau lòng tới mức nào. Tuy những người này do Chủ Hắc Ám phái ra, nhưng dù sao cũng là Phương Nguyên giết.
Hơn nữa, ngoại trừ thù hận này, còn có thù riêng của Bàn Sơn Hoang Viên nữa.
Trước đây, chính là người này giết con trai của mình, đoạt đi huyết bảo, bằng không, sợ rằng mạch Bàn Sơn đã bước vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung từ hai mươi năm trước, không cần thông báo với ai, im lặng phát tài...
Nếu vậy, sao còn có thể có rắc rối như bây giờ?
Vào lúc này, trên người hắn mơ hồ đỏ lên, giống như có máu thấm ra. Bàn Sơn Hoang Viên hóa ra thân yêu lại giống như một ngọn núi nhỏ, mà ở trên đỉnh núi này lại còn có một đỉnh núi màu đỏ lớn hơn nữa. Động tác của hai người nhất trí, hai tay siết chặt kết yêu ấn, đập thẳng về phía Phương Nguyên, hận không thể khiến đất đai dưới chân Phương Nguyên đều vỡ thành từng mảnh!
- Ta vốn đã muốn tìm ngươi!
Vào lúc này, giọng Phương Nguyên cũng trầm xuống.
Cùng lúc đó, trên người hắn phát ra sát cơ!
Một ngàn năm trước, mạch Bàn Sơn đi đầu, dẫn theo yêu ma xâm nhập Vân Châu, đốt nhà, giết người, đánh cướp, đây là mối hận trong huyết mạch.
Lại sau đó, bọn họ sai chân truyền của Âm Sơn tông tìm tới sơn môn, bảo mình chạy thoát thân.
Trong cuộc thi Lục Đạo, muốn tàn sát hết thiên kiêu Nhân tộc...
...
...
Tất cả mọi chuyện, Phương Nguyên căn bản chưa từng quên. Bàn Sơn Hoang Viên hận hắn, hắn càng hận Bàn Sơn Hoang Viên hơn. Tay áo hắn trực tiếp phồng lên, trên đỉnh đầu mơ hồ xuất hiện một vị thần tướng. Áo bào xanh của thần tướng bay phần phật, gương mặt đầy khí chất nhà nho, lại có thể hơi giống với Chủ Hắc Ám. Theo động tác của Phương Nguyên, từng đạo thần quang lưu chuyển, hóa thành một quyền đánh thẳng về phía Bàn Sơn Hoang Viên.
- Một quyền này là vì huyết hận nghìn năm của Vân Châu!
Phương Nguyên trầm giọng quát, âm thanh vang vọng trong hư không.
Đại khái bộ tộc Bàn Sơn cũng chưa từng nghĩ tới, nghìn năm trước bọn họ xâm nhập Vân Châu, điên cuồng tàn sát, trong những con cừu phàm nhân kia sẽ có một hậu nhân nào đó mang theo nỗi hận nghìn năm của bọn họ, thay người ngàn năm trước đòi lại công đạo!
- Ầm!
Một quyền một ấn va chạm vào nhau!
Cát bay đá chạy, trời đất mù mịt, Bàn Sơn Hoang Viên biến sắc, vội vàng lui lại!
Hắn vốn tưởng mình mời được Yêu tổ hiển thánh, lại có thể vô địch ở thế giới Thần Ma này. Nhưng hắn không ngờ thực lực của Phương Nguyên còn mạnh hơn hắn tưởng. Người này đã là cảnh giới Nguyên Anh khó có thể đạt được. Xem ra khi ở Ma Biên, tin đồn liên quan tới chuyện tu vi của hắn đã vượt qua cảnh giới Nguyên Anh, chỉ thiếu chút Tiên Nguyên lại có thể đạt tới Hóa Thần là sự thật. Người thanh niên này đã mạnh tới mức không có cách nào tưởng tượng được!
Thân ngọc lưu ly không tỳ vết, lực lượng này không thua kém gì thể phách trời sinh của mạch Bàn Sơn bọn họ!
Một điểm khác, mình mời được Yêu tổ tuy mạnh mẽ, nhưng vừa rồi dù sao cũng đã bị Chủ Hắc Ám đánh thương, lực lượng giảm sút rất lớn, điều này cũng làm hắn giao đấu trong một quyền này cảm giác rõ ràng lực lượng của mình bị Phương Nguyên áp chế, ngầm chịu thiệt!
- Một quyền này là vì ngươi ép ta rời khỏi sơn môn, chặt đứt con đường tu hành của ta!
Một quyền đẩy lùi Bàn Sơn Hoang Viên, chín con rồng lửa quấn quanh Phương Nguyên, từng bước đuổi theo qua.
Ầm!
Hắn đánh quyền thứ hai ra ngoài!
- Gào!
Đối mặt với một quyền này, Bàn Sơn Hoang Viên gầm một tiếng, bên cạnh có ánh sáng đỏ thiêu đốt, trong thiên địa bỗng nhiên có tiếng động như tiếng sấm, trên mặt đất có bùn cát bay lên, hóa thành từng ngọn núi nhỏ với số lượng không đếm xuể, che khuất bầu trời, tất cả đều đập về phía Phương Nguyên. Đây chính là bí thuật của bộ tộc Bàn Sơn bọn họ. Khi hắn thi triển ra, lại giống như trong giây lát thật sự đưa trên dưới trăm ngọn núi nhỏ tới đánh người.
Nhưng Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn vô số ngọn núi này lao tới.
Trong đầu vừa thoáng nghĩ, con cóc ngồi cách đó không xa đột nhiên kêu "oa" một tiếng và há miệng ra.
Cuồng phong gào thét trong không trung, tất cả ngọn núi nhỏ đều thi nhau bay về phía trong miệng con cóc này, hết ngọn núi này tới ngọn núi khác, giống như nó đang ăn bánh bao vậy.