Trên thực tế, bọn họ cũng không biết Phương Nguyên trực tiếp đuổi tới Bát Hoang thành tìm đến Lý Thái Nhất là có mục đích gì, chỉ biết trong lòng bọn họ tức giận, lại thêm cách xử lý của hắn trong khoảng thời gian này, nên cực kỳ tin tưởng Phương Nguyên, hết thảy đều do hắn làm chủ.
Muốn làm đến cùng hay hoà thì phải xem ý tứ của hắn.
Lúc này Phương Nguyên từ từ quay người nhìn về phía Tần Vô Nhai, nhíu mày, thần sắc giống như cười mà không phải cười, nhưng khoé miệng lại ẩn chứa một tia tức giận, nói:
- Ta bị người ám sát, đến đây để hỏi cho rõ, ngươi lại bảo ta không nên làm lớn chuyện ư?
Lão chấp sự nghe xong, trong lòng liền hiểu, đây là muốn gây chuyện...
Tần Vô Nhai nghe Phương Nguyên nói xong, lông mày liền không nhịn được nhíu lại, nói:
- Xin Phương Đạo Tử bớt giận, mặc dù trận ám sát này đáng giận, tội danh người hành thích không nhỏ, nhưng dù sao ngươi cũng không sao, chỉ cần để những chứng cớ này lại, sau khi sư tôn trở về, tự nhiên sẽ tra ra rõ ràng, vì ngươi làm chủ, chẳng lẽ ngươi ngay cả chút thời gian này cũng không chờ được, muốn lập tức làm long trời lở đất hay sao?
- Để lại chứng cứ, trở về chờ các ngươi điều tra sao?
Giọng Phương Nguyên trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi nói có lý, nếu ngươi thật lòng muốn tra, sự thật đã bày ra trước mắt, nếu ngươi thay mặt trấn thủ Bát Hoang thành, chẳng lẽ không nên bắt Lý Thái Nhất lại, chờ đến khi điều tra xong chuyện này rồi đi xử lý à?
Sắc mặt Tần Vô Nhai lập tức trở nên khó xử.
Nghĩ thầm nếu là người bên ngoài phạm tội, đương nhiên sẽ bắt giam trước, sau khi tra rõ ràng lại nói, nhưng lần này là thái tử Cửu Trọng Thiên...
Không đợi hắn mang lời trong lòng đổi thành câu nói thích hợp, Phương Nguyên đã nói tiếp:
- Nếu như ngươi cảm thấy đó là thái tử Cửu Trọng Thiên, không dám bắt giữ hắn lại, vậy tại sao ta cũng là Đạo Tử Vong Tình đảo, ngươi lại muốn ta trở về trước?
Tần Vô Nhai nhất thời yên lặng, nói không ra lời.
- Vì vậy, các ngươi có thể quản thì quản, không thể quản thì tự ta giải quyết cũng được!
Phương Nguyên nặng nề nói một tiếng, không để ý đến Tần Vô Nhai nữa, thân hình vòng đi qua, đột nhiên thanh âm nhấc lên, ẩn chứa pháp lực, thanh âm hùng hồn truyền khắp trong ngoài Bát Hoang thành:
- Ta vì Ma Biên điều tra địa thế, lại bị người tiết lộ hành tung, tập hợp người ám sát, suýt nữa chết, bây giờ ta may mắn trở về, muốn Lý Thái Nhất đi ra hỏi cho rõ, chẳng lẽ không nên sao?
Sắc mặt Tần Vô Nhai hơi trầm xuống, có chút tức giận.
Mạc Phi Lưu và Cổ Thiết trưởng lão muốn nói lại thôi.
Bọn họ không cãi lại lời Phương Nguyên vừa nói, nhưng vẫn cảm thấy chuyện Phương Nguyên đang làm có chút doạ người
Khiến cho người ta không đoán ra cuối cùng hắn muốn làm gì...
Chỉ là lần này không đợi bọn họ nói cái gì, đột nhiên phía dưới vang lên một trận ồn ào.
- Bất kể là ai, cũng không thể không có lời giải thích về sự tình hành thích!
- Thái tử Cửu Trọng Thiên thì như thế nào, dám làm ra chuyện như thế, thì để mạng lại trả...
Là chúng tu đang trầm mặc phía dưới, đột nhiên lúc này trong số bọn họ có người quát lên, một biến thành hai, hai biến thành mấy trăm, ầm ầm rung động, cuối cùng mọi người cùng nhau vung tay hô to, nhấc lên tiếng gầm vô biên.
Đám người Tần Vô Nhai đều không nghĩ đến tại lúc mấu chốt, những tán tu kia lại có lá gan như này, tất cả đều giật mình.
- Tôn thượng, mạt tướng dẫn người đến hộ giá...
- Ai dám ám sát Thần Tướng Trấn Ma Quan ta?
- Tiểu sư đệ, hai vị sư huynh tới giúp ngươi đánh nhau...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!