Khi định hỏi lại, Hậu Quỷ Nhi liền có chút sốt ruột, lo lắng nhìn ra sau:
- Đi mau đi mau!
Thấy Phương Nguyên bất động, lại mặt như đưa đám cầu xin.
- Còn không đi thì sẽ không đi được đâu!
Phương Nguyên thực sự có chút bực mình, đành phải nghiêm mặt nói:
- Giúp ngươi thì cũng được, nhưng đây không phải đi chơi, ngươi phải nghe ta?
Hậu Quỷ Nhi ngẩn ra, nói:
- Có được ngắm nữ nhân không?
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, nói:
- Nhưng không được động thủ!
Hậu Quỷ Nhi thở phào, nói:
- Được được, có thể ngắm là được rồi.
Sắc mặt Phương Nguyên có chút cổ quái đáp ứng, dường như lờ mờ đoán được hắn vì sao nhất định muốn đi theo mình rồi, chỉ là ngẫm lại bộ dạng hắn lúc trước không quản vạn dặm một mình tới Vong Tình Đảo, lại nhìn bộ dạng muốn chạy trốn giống như thấy quỷ hiện giờ, trong lòng thật sự có chút cổ quái, thầm nghĩ đây chẳng lẽ chính là: Người bên ngoài muốn vào, người bên trong muốn ra.
Rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể thu nhận Hậu Quỷ Nhi.
Dù sao vị đồng môn này cũng có thiên phú dị bẩm, rất là hữu dụng, hơn nữa hiện giờ hiện giờ thu phục được một con hung đồn như vậy, còn dẫn theo cùng, ăn ngủ đều cùng một chỗ, thực lực cũng coi như là cực cao, ít nhất thì Nguyên Anh bình thường cũng không phải là đối thủ của hung đồn này!
Lại cưỡi xe một đường hướng về phía bắc, chậm rãi tiếp cận Hải Châu, rời khỏi Nam Hải.
Theo lý thuyết, muốn chạy tới Ma Biên, tất nhiên thông qua đại trận truyền tống là nhanh nhất, nhưng Phương Nguyên chính là Thánh Địa Đạo Tử đã nhận sắc phong thần tướng, trực tiếp chạy tới Ma Biên, đây bản thân chính là một chuyện phấn chấn lòng người, bởi vậy không thông qua đại trận truyền tống, mà là từ đi ngang qua Cửu Châu, loại hành động này chính là để cổ vũ, Thánh Địa Đạo Tử các đời lần đầu tiên tới Ma Biên đều là như vậy.
Phương Nguyên suy đoán, đây là có ý tứ biểu thị công khai với thiên hạ, Thánh Địa Đạo Tử cũng sẽ tới Ma Biên ra sức.
Bình thường hắn mặc dù không thích kiểu hư danh này, nhưng Vong Tình Đảo đối với hắn tình sâu nghĩa nặng, an bài nên nghe tất nhiên phải nghe.
Tới Hải Châu, hơi dừng lại, bàn bạc qua với một vị trưởng lão nào đó của Tiên Minh, định ra hành trình, mới lại khởi hành, hiện giờ các tu sĩ Hải Châu đều đã biết tin tức Vong Tình Đảo Đạo Tử xuất phát chạy tới Ma Biên, thế là xếp hàng trong hư không bàng quan từ xa.
- Công tử... Công tử...
Ngọc liễn vừa mới khởi động, đi chưa được bao xa, Phương Nguyên liền bỗng nghe phía bắc có người cao giọng hét lớn.
Quay đầu lại nhìn, liền thấy đám người trong không trung tách ra, có ba đạo thân ảnh từ xa chạy tới, Hải Thần Vệ phía trước lập tức nghênh đón, không cho bọn họ tiến vào, ba người đó cũng không dám xông qua Hải Thần Vệ, mà là quỳ xuống ở ngoại vi, lớn tiếng kêu lên:
- Lão nô Nghiêm Ma, Phi Quỷ Nhi, Bách Tri Tẩu, biết được công tử muốn tới Ma Biên, đặc biệt tới phụng dưỡng cùng đi.
- Là ba người này?
Phương Nguyên hơi cảm thấy kinh ngạc, sai người dẫn bọn họ tới.
Ba người này chính là ba vị lão ma đầu lúc trước hắn thu phục trên Tuyết Nguyên, về sau mình lại ở sâu trong Tuyết Nguyên bế quan mười năm, tới cuối cùng khi rời khỏi Tuyết Nguyên cũng không gặp ba người bọn họ, không có chỗ nào dùng họ, tất nhiên không không đi tìm bọn họ, đối với ba lão ma này mà nói, lúc trước để mình sử dụng vốn là bị bức bất đắc dĩ, giờ chạy thoát được phải lấy làm may mắn mới đúng chứ.
Lại không ngờ, hiện giờ bọn họ đặc biệt từ Tuyết Nguyên chạy tới, tìm mình nương tựa!
Khẽ nhíu mày, Phương Nguyên nói:
- Ba người các ngươi tới tìm ta làm gì?
Ba vị lão ma đó chạy tới trước mặt Phương Nguyên, mắt đảo nhanh như chớp, trên mặt rõ ràng có bụi bặm vừa được lau đi, biểu hiện ý tứ mình phong trần mệt mỏi, đi đường vất vả ý, Nghiêm lão ma cầm đầu nói:
- Công tử, ba người chúng ta từng ở trên Tuyết Nguyên được công tử dạy bảo, vô cùng cảm động và nhớ nhung, ngày đêm nghĩ tới mà rơi lệ, lại không biết công tử nay đang ở đâu, không thể tới tìm, về sau ngẫu nhiên nghe nói công tử ở Nam Hải, lập tức cùng nhau tới hội hợp với công tử, cũng may vừa hay kịp lúc công tử muốn tới Ma Biên, tuy ba người chúng ta không có bản sự lớn gì, nhưng đi theo làm tùy tùng cũng được, công tử sao nỡ bỏ chúng ta?