Nguyên Anh Kiếm Tiên trầm mặc một lát rồi mới nói:
Việc đã đến nước này, Phương tiểu hữu ngươi phải nên hiểu ra rồi mới đúng. Ngươi không thể nào tu luyện ra kiếm tâm được, bây giờ ngươi có thể kiếm ý đại thành đã ngoài dự liệu của tất cả chúng ta. Sau khi xâm nhập tuyết nguyên, ngươi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ còn không ngộ ra đạo lý này? Đại đạo tàn khuyết, vốn là dung không được kiếm tâm vô khuyết?
Kiếm Tử Tuyên Trì cũng nói:
Chúng ta cũng không giấu ngươi, trên thực tế, trong Tẩy Kiếm Trì từng có người nghiên cứu qua Thừa Thiên Kiếm Đạo, thôi diễn kiếm lý này vô số lần, cuối cùng chỉ đưa ra được kết luận, dùng kiếm đạo này căn bản không cách nào thành tựu kiếm tâm, đây chính là tuyệt lộ, trước đây chúng ta cản ngươi, không tin ngươi, chính là vì lý do này, giờ ta tin ngươi sẽ không nhập ma, nhưng vẫn không cho rằng ngươi có thể tu luyện ra kiếm tâm!
Phương Nguyên lại hồi đáp rất đơn giản:
Đó là chuyện của ta!
Nguyên một đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì lập tức trầm mặc, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Phương Nguyên bèn dứt khoát nói:
Không cần nói nhiều nữa, trong lòng ta tự có nắm bắt, lần này ta sẽ không trở về cùng các ngươi. Với tình trạng thương thế của các ngươi bây giờ, chắc cũng không đủ bản sự cường hành mang ta trở về, chúng ta đường ai nấy đi ở đây thôi!
Nguyên Anh Kiếm Tiên nhịn không được sầm mặt xuống, thấp giọng nói:
Phương Nguyên tiểu hữu, chúng ta mang ngươi trở về cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi đến Tẩy Kiếm Trì, chí ít sẽ được an toàn, ngươi có biết bao nhiêu người đang tìm ngươi, lần này tới là Tẩy Kiếm Trì và Thừa Thiên kiếm đạo, nhưng tiếp sau sẽ là tà kiếm tu, các lộ tử sĩ Trung Châu, thích khách Cửu U cung, ai biết còn sẽ có bao nhiêu người tới tìm ngươi?
Nghe được lời này, Phương Nguyên trầm mặc hồi lâu.
Sắc mặt đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì hơi hoãn, tưởng là Phương Nguyên rốt cục đã bị bọn hắn thuyết phục.
Nhưng đúng lúc này, Phương Nguyên lại thản nhiên nói:
Vậy cứ để bọn hắn tới đi!
Tuyên Trì và Nguyên Anh Kiếm Tiên đồng thời ngây dại.
Phương Nguyên khẽ thở dài một hơi, nói:
Các ngươi đi ra có thể nói cho bọn hắn, ta tính dựng một kiếm lư bên ngoài đạo tuyết tuyến thứ chín, mượn gió tuyết rèn luyện kiếm ý, thẳng đến khi tu thành kiếm tâm, tìm ra được con đường cho riêng mình. Trong thời gian này, vô luận là ai muốn giết ta, đều có thể đến tìm, vô luận bọn hắn có bao nhiêu người, Phương mỗ sẽ vẫn ôm kiếm chờ đợi!
Lập tức, Kiếm Tử Tẩy Kiếm Trì và Nguyên Anh trưởng lão đều nghẹn họng, không thốt được ra lời.
Bọn hắn đều nghe được rõ ràng, lời này của Phương Nguyên tuy có hơi cuồng vọng, lại nghiêm túc dị thường.
- Nếu đã thế, vậy chúng ta đành đi về trước!
Kiếm Tử Tuyên Trì trầm mặc hồi lâu, sau cùng thở dài một tiếng, nói:
Chẳng qua ngươi yên tâm, những gì chúng ta nghe thấy nhìn thấy lần này, cả chuyện ngươi làm cho Mẫn trưởng lão, chúng ta đều sẽ chuyển cáo nguyên lời cho kiếm thủ!
Phương Nguyên khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Đám Tẩy Kiếm Trì tiếp tục lặng lẽ phục dụng đan dược, khống chế thương thế, sau đó định ra kế hoạch, rời khỏi kiếm trủng. Đợi lúc đi ra xa xa, Kiếm Tử Tuyên Trì nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này Phương Nguyên đang đứng ngay trên địa cung, chắp tay sau lưng, một thân áo xanh tung bay phần phật, chung quanh là gió lạnh tuyết lớn, tưởng như có thể tồi tàn hết thảy, lại không cách nào dao động thân hình hắn nửa phần.
Hắn đột nhiên thở dài một tiếng, quay sang Nguyên Anh Kiếm Tiên nói:
Không chừng... Hắn thật có thể tu luyện ra kiếm tâm vô khuyết!
Sau khi đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì rời đi, Phương Nguyên nghỉ ngơi mấy ngày trong kiếm trủng, khôi phục lại nguyên khí.