Không nói tới những Kiếm đồ áo bào đen, hai Áo bào trắng này chính là sư đệ và sư muội của Lý Bạch Hồ, tu kiếm đạo sợ chưa bằng Lý Bạch Hồ ba năm trước. Mà ba năm trước Phương Nguyên đã có thực lực ngang với Lý Bạch Hồ, bây giờ đã trải qua ba năm, hắn đã học hết thần công huyền pháp khắp thiên hạ ở Lang Gia Các, tu vi tăng mạnh, tuy hiện giờ hắn chỉ mới bước vào Kim Đan Hậu Kỳ không lâu, chỉ có thể được xem là Kim Đan Thất Chuyển, nhưng chỉ dựa vào uy lực thần thông, sợ rằng dưới Nguyên Anh không có mấy người có thể làm đối thủ với hắn.
Bây giờ tâm tình hắn không vui kéo theo khí thế biến đổi, những đệ tử Tẩy Kiếm Trì này cũng cảm nhận được áp lực to lớn.
- Có lẽ không thể cản được Phương Nguyên đạo huynh...
Mà lúc này, Áo bào trắng họ Lục đã không nói ra lời, nhưng Tiêu Cầm vẫn gắng gượng duy trì trấn định, một lát sau mới thấp giọng nói ra:
- Nhưng chúng ta cũng không phải hạng người không biết lượng sức mình, cho nên sau khi thấy Phương Nguyên đạo huynh hiện thân lại chần chừ tới bây giờ mới tới gặp ngươi, bởi vì chúng ta đã sớm dùng kiếm thư thông báo với trưởng bối Kiếm Trì, chắc hẳn lúc này lão nhân gia cũng sắp tới rồi...
- Hả?
Phương Nguyên nghe lời nói của nàng liền khẽ ngừng lại, sau đó chậm rãi nhìn về phía tây.
Hắn nói:
- Nếu ta đoán không lầm, có lẽ vị trưởng bối này đã tới!
Gió tuyết xung quanh đột nhiên bay cuốn lên trời, dường như bị một loại khí thế tác động.
Tuyết lớn như màn lụa che đi tầm mắt vô số người.
Sau khi tuyết lớn chậm rãi rơi xuống, mọi người liền thấy giữa không trung trên đỉnh núi tuyết đã xuất hiện một cô gái mặc áo trắng.
Người này khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ váy màu trắng tinh, đầu tóc rối tung, không có bất kỳ đồ trang sức nào, cả trên người cũng không có trang sức, chỉ có một thanh Tử kiếm treo nghiêng bên hông, nhìn qua giống như bằng gỗ. Nàng cứ như vậy nhẹ nhàng đứng trong không trung, như cười như không nhìn Phương Nguyên, ánh mắt vô cùng tán thưởng.
- Cũng không tệ, tu vi Kim Đan lại có thể nhìn thấu Kiếm Ẩn Pháp của ta!
Phương Nguyên thi lễ với nàng, nói:
- Tiền bối vừa tới, tuyết không dám rơi, cho dù không muốn phát hiện cũng khó!
Áo bào trắng và áo bào đen phía dưới nghe được lời này cũng vô cùng kinh hãi, vội vàng hành lễ với cô gái mặc áo trắng này.
- Bái kiến Mẫn trưởng lão...
Nghe được xưng hô của những người này, trong lòng Phương Nguyên hơi chấn động.
Lần nữa ngưng thần liếc mắt đánh giá nữ tử này.
Chỉ thấy nàng tuy trẻ tuổi nhưng trên mặt lại không có chút non nớt, chắc là dùng tu vi che giấu tuổi tác thật sự. Mặc dù Tẩy Kiếm Trì có không ít trưởng lão, nhưng người được Kiếm Sư Áo bào trắng hành lễ trịnh trọng như vậy, chắc hẳn không phải dựa vào tuổi tác cùng bối phận mà trở thành trưởng lão. Nói như vậy, nữ tử trước mắt là tồn tại có cấp bậc cao hơn Kiếm sư Áo bào trắng.
Ở bên ngoài đều gọi những người này là Nguyên Anh Kiếm Tiên!
Vì ngăn cản hắn, Tẩy Kiếm Trì lại xuất động một Nguyên Anh Kiếm Tiên?
Trong lòng của hắn không biết làm sao, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Xem ra không thể trực tiếp đánh tới, cần phải đổi phương pháp...
...
...
- Tiểu tử, bọn họ không ngăn được ngươi, vậy ta thì sao?
Mẫn trưởng lão cũng không để ý tới đệ tử Tẩy Kiếm Trì đang hành lễ với mình phía dưới, chỉ liếc mắt đánh giá Phương Nguyên, trên mặt lộ ra ý cười, nói:
- Nhìn vẻ mặt lớn lên không khiến người ta ghét của ngươi, bản trưởng lão cũng không muốn bắt nạt ngươi, ngoan ngoãn trở về đi, tà kiếm không dễ tu như vậy, ngươi nên thành thật tới Ma Biên lịch luyện mấy năm, để Côn Lôn Sơn chấp nhận thu lại ngươi thì tốt hơn!
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, nói:
- Tiền bối cũng không tin ta thật sự không phải tới tìm Tà Kiếm Tu sao?
Mẫn trưởng lão nói:
- Ngươi nhìn ta giống kẻ ngu sao?
- Dáng dấp không giống, nhưng nói chuyện lại giống!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!