Đối mặt với tấm lưới lớn không tưởng này, Phương Nguyên rút kiếm về, di chuyển lộn ngược.
Hầu như không ai nhìn rõ được hắn làm thế nào, thế nhưng dưới trận quang trấn áp, hắn né tránh một cách quỷ dị, sau đó thân hình đột ngột xoay lại, vẫn đứng ở nơi đó, núi đá xung quanh đổ nát, kiếm của hắn lại đưa ngang ngực, áo bào xanh phần phật, đứng thẳng tắp giữa thiên địa!
Quả Phụ Phiên Tường!
- Ngươi...
Nhìn thấy một màn này, những ma đầu vây quanh vô cùng kinh hãi.
Động thủ trước đó bọn họ đã đánh giá qua thực lực của Phương Nguyên, cũng không xem thường hắn, nếu không vừa bắt đầu sẽ không bao vây tấn công, nhưng không nghĩ tới, thế tấn công mạnh mẽ như vậy đều bị hắn một kiếm đón lấy, tâm trạng kinh hoàng tột cùng, đặc biệt là Tuyết Lang Kiếm, nhìn dáng dáp Phương Nguyên trong áo bào xanh phần phật, vừa sợ vừa ao ước, quát to:
- Đây là loại kiếm đạo gì?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía không trung, hờ hững lên tiếng.
- Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm!
...
...
- Tiên sư nó, quá kiêu ngạo.
Giữa không trung, quần ma đều ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Nguyên, nhưng rất nhanh lại hung ác tàn nhẫn quát lớn:
- Ngươi xem mình là Thừa Thiên kiếm tu hay Bạch Bào Tẩy Kiếm Trì, mà dám gọi tên cuồng như thế?
- Tên này cuồng sao?
Phương Nguyên lắc đầu, bỏ đi ý nghĩ này, kiếm khí tung hoành, tiếp xuống thế tiến công của quần ma.
Trận đại đại chiến triển khai nhanh chóng trở nên kịch liệt.
Sáu đại ma đầu cùng nhau tấn công, thần thông yêu pháp, kiếm đạo Tuyết Trùng, mang theo uy đại trận như hung thần ác sát mà tới.
Nhưng Phương Nguyên chỉ dùng một kiếm bảo vệ, kín kẽ không một lỗ hổng.
- Đồng lão tổ, vị Tuyết công tử này dám ương ngạnh trên Tuyết Nguyên, cũng có mấy phần bản lãnh.
Trong mây đen phía tây, ba bóng người nhàn nhạt đứng bên cạnh Đồng lão ma, thoạt nhìn là người tu vi tinh thâm, nhưng không vội vã ra tay, một tên trong đó cười nhạt nói:
- Nhìn hắn một tay kiếm đạo cũng không tồi, căn cơ vững chắc, nếu lão phu không nhìn lầm, cũng có mấy phần Thừa Thiên Kiếm Đạo, nói không chừng cũng muốn tiến vào Thừa Thiên Kiếm Đạo.
Đồng lão ma vẫn âm thầm quan sát trận chiến, lúc này mới cười lạnh một tiếng, nói:
- Người muốn đi vào Thừa Thiên Kiếm Đạo rất nhiều, người chịu ảnh hưởng của Thừa Thiên Kiếm Đạo càng nhiều hơn, hắn là như vậy, tên Tuyết Kiếm Lang cũng giống như thế, Thừa Thiên Kiếm Đạo là tồn tại thế nào, bọn họ muốn đi vào lại dễ dàng như vậy sao, cũng chỉ là tiểu nhi điên cuồng dã tâm bừng bừng mà thôi.
Cũng vào lúc này, trên đỉnh núi cách phía tây Vu Tuyết Sơn ước chừng ba trăm dặm, mấy vị tu sĩ áo bào trắng, sau lưng mang kiếm, một người trong đó kiếm rút ra, để ngang trên đầu gối, một tia khí cơ như có như không bay về phía không trung, dẫn dắt một cái bóng rất xa, cái bóng kia ở bên ngoài ba trăm dặm, nhìn trận đại chiến.
- Người này xứng đáng để chúng ta hiện thân sao?
Người ở bên cạnh người rút kiếm, một kiếm khách áo bào trắng thấp giọng nói.
Người dùng kiếm linh theo dõi trận đại chiến Vu Tuyết Sơn trầm mặc một lát, nói:
- Kiếm pháp cũng giống chúng ta tu luyện nhưng có chút không giống, hẳn có được truyền thừa chúng ta tung ra ngoài, bây giờ vẫn còn không nhìn ra Kiếm Ý mạnh yếu thế nào, tuy nhiên, căn cơ rất vững chắc, còn mạnh hơn Tuyết Lang Kiếm kia nhiều, nhưng có dẫn vào Thừa Thiên Kiếm Đạo hay không vẫn chờ xem kết quả của trận chiến.
Người bên cạnh gật đầu.
- Nói cũng đúng, có thể tạo nên tên tuổi như vậy trên Tuyết Nguyên, Tuyết công tử này cũng có mấy phần thiên tư, nhưng cũng thật ngu ngốc, nếu như hắn có thể chém Đồng lão ma, còn có thể dẫn vào, nhưng nếu bị Đồng lão ma liên thủ với chúng ma đầu trấn áp, thì chỉ là một thằng hề không biết trời cao đất rộng, dẫn vào Thừa Thiên Kiếm Đạo, cũng chỉ có thể gây rắc rối!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!