Vốn tưởng rằng chỉ có mỗi bọn họ ở trên hòn đảo biệt lập này, không ngờ bỗng dưng phát hiện ra hình như có một người bị chôn sống. Việc này thực sự khiến ai nấy đều run sợ lẫn tò mò. Họ khϊếp hãi nhưng chẳng nén được đôi chút mong chờ gì đó.
Khán giả cũng hiếu kỳ khôn kể, Tập đoàn Phồn Tinh lại làm trò bịp bợm gì nữa đây?
Họ nhanh chóng đào một cái hố trên mặt đất, chân của Văn Châu Liên vẫn còn bị tóm chặt. Cô ta hãi hùng đến nỗi nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, ngồi bệt dưới đất, được bảo vệ trong vòng tay của Văn Anh Đình.
Bọn họ nhanh chóng đào sâu xuống theo cánh tay, đào thấy bả vai, cổ, rồi dần dần lộ ra đầu của một người. Trên đầu người này còn đội một cái mũ bảo hiểm lái mô tô, có lẽ chính nhờ nó nên sau khi bị chôn sống, người này vẫn còn chút không khí để hô hấp.
“Ra rồi, ra rồi!” Họ kinh ngạc, mừng rỡ reo lên, cũng tạm dừng việc đào bới.
“Cháu trai này, cậu có thể thả tay ra trước được không? Cậu buông con bé ra thì chúng tôi sẽ cứu cậu ra ngoài.” Văn Quốc Hoa bảo.
Người kia im thin thít.
Tống Sư Yểu vươn tay đẩy tấm kính chắn gió trên mũ bảo hiểm của người này lên, đặt cây đuốc sát lại. Một gương mặt rất đỗi quen thuộc hiện ra.
Đôi mắt to màu xám tro, sống mũi cao vút nổi bật cùng đôi môi mỏng. Đều là những đặc điểm của trai đẹp nhưng khi hợp vào với nhau lại mang chút cảm giác bụi bặm kỳ quái, hệt như một hại bụi chẳng hề có chút cảm giác tồn tại nào, cho nên cũng sẽ chẳng một ai thèm để tâm đến ngoại hình của người này đẹp trai hay xấu xí.
Tống Sư Yểu ngẩn ngơ, đôi đồng từ dường như rung lên, sau đó có một tia sáng chợt lấp lóe.
Giang Bạch Kỳ nhìn Tống Sư Yểu với vẻ đầy chật vật, nhịn xuống việc muốn kéo tấm kính chắn gió xuống. Đúng là ngu ơi là ngu, tại sao lại để anh “ngẫu nhiên” bị chôn dưới đất chứ, đợi anh ra ngoài được thì chờ tẩm bột chiên giòn cả đám đi nhé!
Văn Quốc Hoa lợi dụng thời cơ tức tốc tách tay của anh ra khỏi mắt cá chân của Văn Châu Liên.
Lúc này, chợt có một cô gái lạ từ xa chạy đến: “Anh ơi!”
Nhóm người lập tức nhìn sang với vẻ cảnh giác.
Cô gái trông thấy họ cũng giật bắn mình. Cô ấy trợn mắt thật to, sau đấy, như biết được gì đó, cô ấy chạy đến: “Mấy người cũng bị Tập đoàn Phồn Tinh lừa đến đây phải không?”
Câu này khiến ai nấy đều bàng hoàng.
“Tôi xin tự giới thiệu trước nhé. Tôi tên Giang Bạch Đào, còn đây là anh tôi, Giang Bạch Kỳ.”
Trong thế giới thực, đang truyền hình trực tiếp show phán xét.
/???/
/!!!/
/Giang, Giang Bạch Kỳ?!/
/Aaaaaa! Là Kỳ Kỳ thật đấy à?!!/
/Fans CP gáy ò ó o! Thật không, thật không? Hạnh phúc đến đột ngột quá, tin không nổi luôn!!!/
/Fans CP đừng có gáy vội thế chứ. Kỳ này chắc gì Tống Sư Yểu sẽ thích anh ta?/
/Thật sự là lần đầu tiên trong show phán xét xử mà tôi lại thấy NPC xuất hiện trong cả hai số đấy!!!/
/Ối giời ơi luôn, Giang Bạch Kỳ xuất hiện! Ở tập đầu anh ta chế ra cái mũ giáp sắt khiến mấy NPC người thật tạm thời gặp xui xẻo, có khi nào lần này…/
/Đợi tý đừng nóng, có khi chỉ trùng tên trùng họ thôi thì sao!/
Bởi vì đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, nên rất nhiều người nghi ngờ rằng có khi nào chỉ là một người trùng tên trùng họ thôi hay không. Còn về việc nhận ra từ ngoại hình… ngại thật, cảm giác tồn tại của Giang Bạch Kỳ quá là mờ nhạt khiến khán giả xem qua xong là quên béng. Vẻ ngoài của anh ta rốt cuộc trông thế nào vậy?
Tại trường quay “Ngày phán xét chính nghĩa”.
Ekip chương trình cũng trợn tròn mắt.
Giang Bạch Kỳ? Sao lại thế này? Trong lịch sử show phán xét, chưa bao giờ có bất kỳ một NPC nào tái xuất hiện cả! Mà xuất hiện thì cũng thôi, vấn đề ở chỗ, anh ta sẽ không chế ra thứ gì đó đáng sợ nữa đâu phải không? Ở tập đầu tiên anh ta đã hại thảm ba NPC người thật tạm thời đấy!
“Có phải là NPC nào khác trùng tên trùng họ hay không? Là thẻ nhân vật?”
“Hệ thống không tự động chuyển hóa thành thẻ nhân vật…”
Nói thì nói thế, với những NPC khá là trâu bò thì đúng là hệ thống sẽ tự động chuyển hóa thành thẻ nhân vật. Nhưng ở cả tập đầu tiên lẫn hiện tại, Giang Bạch Kỳ không hề bị hệ thống tự động chuyển hóa thành thẻ nhân vật.
“Hệ thống bị lỗi à?”
“Có khi chỉ là trùng tên trùng họ thôi, thử quan sát thêm xem thế nào… Mà dù thật sự anh ta là nhân vật gì đó đi nữa, thì suýt chút nữa anh ta cũng bị chôn sống đến chết đấy thôi. Trông anh ta cũng chẳng mạnh đến mức giống như ở tập đầu tiên đâu.”
Ekip chương trình bối rối tột độ nhưng cũng chỉ đành tạm thời quan sát một phen. Thế giới thực tế ảo sau khi được bọn họ khởi động xong thì đã không còn bị bọn họ kiểm soát nữa rồi. Họ chỉ có thể nhúng tay vào đây thông qua NPC người thật và NPC người thật tạm thời mà thôi.
…
Trong thế giới ảo, Văn Châu Liên và Vệ Ngôn bỗng trợn mắt, quay sang nhìn Giang Bạch Kỳ cùng một lúc.
Giang Bạch Kỳ? Họ nghe lầm à?
“Anh ta tên Giang Bạch Kỳ ư?” Văn Châu Liên đứng phắt dậy: “Chữ Giang nào, Bạch nào, Kỳ nào?”
Sự quá khích của Văn Châu Liên khiến tất cả mọi người nhìn cô ta với vẻ bất ngờ ngoài dự đoán.
Giang Bạch Đào: “Cô biết anh trai tôi ư?”
Vẻ mặt Văn Châu Liên thoáng cứng lại: “Không có, chỉ là cái tên này giống hệt với tên một người bạn của tôi thôi.”
“Thế chắc chắn người bạn đó không phải là anh tôi rồi.” Giang Bạch Đào nói: “Cô là Văn Châu Liên cơ mà, nếu như anh tôi quen cô thì chắc chắn tôi cũng sẽ biết.”
“Có thể kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?” Tống Sư Yểu liếc nhìn Giang Bạch Kỳ. Từ nãy đến giờ anh cứ im thin thít, mặt đơ như tượng, trông có vẻ hơi kỳ quặc.
Trong khi Giang Bạch Đào nói với họ có chuyện gì xảy ra, thì Tập đoàn Phồn Tinh cũng thuyết minh màn kịch của đoạn thứ hai này cho khán giả đang xem truyền hình trực tiếp.
Có một Tập đoàn Phồn Tinh đầy ác độc tiến hành công cuộc nghiên cứu gen phi pháp, thậm chí còn sử dụng các nhân viên vô tội để làm thí nghiệm. Hậu quả là khi chuyện bung bét ra thì không thể kiểm soát nổi, tất cả nhân viên làm việc tại Viện nghiên cứu đều bị ảnh hưởng. Tất cả đều mắc bệnh do vi khuẩn, trở thành những kẻ khát máu, không có suy nghĩ cá nhân mà chỉ di chuyển nhờ [email protected] muốn ăn uống, lấy máu tươi làm thức ăn.
Nhưng căn bệnh này có thể chữa trị, nếu bị bệnh thì uống thuốc rồi sẽ khỏe hơn.
Tuy nhiên, Tập đoàn Phồn Tinh lại phát hiện ra vi khuẩn sẽ tiến hóa khi kí sinh ở trong đầu của người mắc bệnh khát máu, từ đó ngưng tụ ra một tinh thể. Thứ tinh thể này có năng lượng, nếu ta tiếp tục loại bỏ độc tính của vi khuẩn khỏi nó thì khi ta ăn nó vào, sẽ có thể chữa trị cho cơ thể người, kéo dài tuổi thọ, dù là bệnh hiểm nghèo cũng không trị được tuốt. Thậm chí, những điểm mạnh của người sản xuất ra tinh thể này, cũng sẽ thông qua nó mà vào bên trong cơ thể của người ăn phải, giúp họ có được những kỹ năng đó.
Giang Bạch Đào thù hằn mà nói: “Cũng chính vì vậy, nên bọn họ mới bỏ mặc, để cho các nhân viên “sống chết mặc bay” chứ không cứu họ! Chắc hẳn mọi người đều rất giỏi giang trong vòng tròn xã hội của mình phải không? Họ đưa mọi người vào đây là để cướp đi những năng lực mà mọi người có đấy. Người nào càng ưu tú thì chất lượng tinh thể họ tạo ra trong đầu sẽ càng cao hơn.”
Mà tại sao đám người kia còn cho nhân viên dẫn theo người thân quan trọng nhất của mình cùng đi đến đây? Chẳng phải là vì chỉ có người thân thích mới khó mà có thể dùng tiền tài để bịt miệng, chỉ thân thích mới chẳng ngại ngần cắn lấy chuyện họ mất tích không nhả sao? Thậm chí chuyện dã ngoại mưu sinh này cũng chỉ là để sàng lọc ra những kẻ có chất lượng kém mà thôi.
/Mớ suy luận này, triệu like/
/Tập đoàn ác độc mua ha ha ha ha ha, Tập đoàn Phồn Tinh tự bôi đen mình, không có đường quay đầu luôn/
/Tinh thể này… Nếu mà thế giới này có thật chắc điên mất/
/Thú thật thì, nếu đây là thật, có táng gia bại sản tôi cũng mua cho bằng được. Vừa tăng cường sức khỏe, sống lâu hơn tuổi thọ hiện có của con người, còn trở thành tài hoa xuất chúng. Ai mà không chịu? Nhưng suy đi tính lại thì khủng bố quá, người nghèo khó mà lại quá giỏi giang cũng gặp nguy hiểm chết đi được/
/Người giàu cũng gặp nguy hiểm chứ bộ. Chỉ cần công thức còn thuộc về giai cấp thống trị, thì tất cả những người bị giai cấp này đè dưới chân đều nguy hiểm cả, tất cả đều là kẻ ở tầng đáy thôi/
Tất nhiên, những người bị vi khuẩn xâm nhập rồi mắc bệnh khát máu, bao gồm cả Giang Bạch Đào, đều là người đăng ký tham gia trò chơi đóng giả theo nhóm này. Tất cả đều đã ký hợp đồng bảo mật, số tiền vi phạm hợp đồng rất cao, vậy nên chắc chắn sẽ không một ai dám tiết lộ chân tướng cho các vị khách mời khi họ còn đang đóng vai.
Các khán giả ở thế giới ảo này có thể dùng góc độ thượng đế để nhao nhao vui sướng vì phải theo kịch bản, còn các khán giả ở thế giới hiện thực khi nghe Giang Bạch Đào giải thích thì chỉ thấy rợn hết cả người. Tập đoàn Phồn Tinh này đúng là quá ác ôn! Không biết vương pháp là gì cả! Cũng may là họ còn có Quốc vương. Trong thế giới thực, một tập đoàn có thể dùng một tay che trời như thế không thể nào tồn tại được!
Giang Bạch Đào phụ trách giải thích tình hình cho họ. Nói được một lúc thì mắt cô ấy đã phiếm đỏ: “Anh tôi, Giang Bạch Kỳ, vốn cũng là một nghiên cứu viên trên đảo này. Anh ấy nhận ra có chuyện gì đó không ổn nên đã cho tôi uống thuốc giải độc từ trước. Nhờ vậy nên tôi mới may mắn thoát khỏi cảnh nguy khốn.”
Bọn họ những tưởng việc truyền hình trực tiếp phòng tối đã đủ đen tối rồi. Thế mà không ngờ rằng sự thật còn đáng sợ hơn ngàn lần việc phát sóng trực tiếp phòng tối nữa.
“A! Tôi không muốn! Không muốn đâu! Tôi muốn ra ngoài! Tôi phải sống!” Có người nào đó sụp đổ, ôm đầu thét to.
Nhóm Lễ Văn Linh cũng khϊếp hãi, họ nhìn sang Tống Sư Yểu theo bản năng: “Sư Yểu…”
Tống Sư Yểu còn đang ngồi xổm trên đất nhìn chằm chằm Giang Bạch Kỳ, rồi quay ra nhìn Giang Bạch Đào: “Nếu như đó là bệnh, thế thì nếu không uống máu, hẳn họ sẽ phải chết đúng không?”
“Đúng, nếu không có thức ăn thì họ chỉ sống được khoảng hai tháng, rồi sẽ chết hẳn. Sau khi chết thì tinh thể cũng không biến mất, vậy nên cứ định kỳ người bên Tập đoàn Phồn Tinh sẽ đến lấy về mớ thi thể ấy, rồi đào lấy tinh thể trong đầu của họ.
Tống Sư Yểu gật đầu, nói với nhóm Lễ Văn Linh: “Mọi chuyện chưa đến mức cùng đường thế đâu. Trong viện nghiên cứu có thuốc giải, nếu lấy được nó thì không chỉ có chúng ta không trở thành như thế, mà cũng có thể cứu những người đã bị như vậy về. Với cả, nếu Tập đoàn Phồn Tinh đến nhặt xác đúng theo định kỳ thì tức là chúng ta có cơ hội để vùng lên, cướp lấy phương tiện giao thông của họ rồi rời khỏi đây. Bạch Đào có thể sống được đến bây giờ, có nghĩa là không có giám sát trên đảo, đúng chứ?”
Giang Bạch Đào gật đầu như giã tỏi: “Chuyện này xảy ra đột ngột, Tập đoàn Phồn Tinh cũng không hề ngờ đến nên ắt hẳn sẽ không kịp sắp xếp giám sát trên đảo. Bởi thế, tình trạng của chúng ta ở trên đảo vẫn an toàn. Tôi cũng đang cố gắng tìm cơ hội quay về viện nghiên cứu lấy thuốc giải cứu anh mình đây.”
Biện pháp giải quyết nghịch cảnh đang ở ngay trước mắt, vậy là họ lập tức lao vào tiến hành. Từ ý định trốn khỏi hòn đảo ngoài khơi này, họ nhanh chóng chuyển sang việc lấy thuốc giải từ viện nghiên cứu đồng thời cũng là tự cứu lấy mình. Hiển nhiên là việc “vượt ngục” khỏi đảo cũng chỉ là một lời nói dối mà thôi. viện nghiên cứu ở ngay trung tâm của hòn đảo, càng đến gần thì càng hung hiểm, ý định của đám người đó là định để bọn họ đi vào đó rồi bị cắn, bị nhiễm bệnh, trở thành một vật chứa tinh thể mà họ mong muốn.
Họ nghỉ ngơi tại chỗ, đêm nay ai nấy cũng trằn trọc, chẳng sao yên giấc.
Tống Sư Yểu cũng không ngủ được, cô đứng bên cạnh Giang Bạch Kỳ, ngẩng đầu nhìn anh chăm chăm.
Trước lúc Giang Bạch Kỳ hoàn toàn bị nhiễm khuẩn, anh đã đưa Giang Bạch Đào chạy khỏi viện nghiên cứu, thậm chí còn bảo Giang Bạch Đào đội nón bảo hiểm xe mô tô lên giúp anh để ngừa anh cắn người. Chính anh đã cùng Giang Bạch Đào đào cái hố đất này, để tự chôn mình.
Nghĩ đến đó, đôi mắt Tống Sư Yểu không kiềm được mà cong tít lên, phì cười.
“Đáng yêu quá.”
Đáng yêu hơn nữa là anh đã giả vờ bệnh. Đáng yêu đến nỗi khiến người ta không kiềm được mà muốn bắt cóc anh.
Giang Bạch Kỳ:??? Gì? Gì mà đáng yêu cơ?
“Anh đói không? Bạch Đào bảo anh đã bị chôn tận hai tháng, không ăn uống gì thì có khi sẽ chết đấy.” Tống Sư Yểu lần đầu tiên dùng điệu bộ thiếu nữ ngây ngô nhìn quanh quất, xem chừng không ai để ý đến phía này rồi thì giơ ngón tay lên cắn mạnh. Ngón tay bị cắn rứt da, tứa máu ngay đầu ngón trong tích tắc.
Sau đấy, Tống Sư Yểu đưa ngón tay đến kề bên khóe môi Giang Bạch Kỳ.
Giang Bạch Kỳ:!!!
“Hút nhanh đi nào, nhưng mà đừng có cắn em đấy. Vi khuẩn trên răng của anh sẽ lây cho em.” Tống Sư Yểu dịu dàng nói.
Các khán giả đang xem truyền hình trực tiếp bên trong thế giới ảo ngay lúc này sợ điếng người. Phản ứng của Tống Sư Yểu là sao??? Hành động này là sao???
Còn các khán giả đang xem truyền hình trực tiếp ở thế giới thực thì đang gáy rát cả họng.
/A a a a a là Giang Bạch Kỳ đó. Chắc chắn là Giang Bạch Kỳ đó rồi!/
/Ánh mắt của Tống Sư Yểu giống y khuôn lúc nhìn chăm chú Giang Bạch Kỳ ở số đấu tiên chứ gì nữa!/
/Fans CP rớt nước mắt, OTP tôi đu vẫn còn nè, không phải nửa mùa!/
/??? Ở tập đầu tiên tôi còn tưởng là chuyện bất ngờ. Bây giờ nhìn lại… mắt nhìn của Tống Sư Yểu kỳ lạ thật, gu của cô ấy là “Giang Bạch Kỳ” này thôi/
/Đến zombie cũng không tha, Tống Sư Yểu biếи ŧɦái quá đi./
/Tình yêu thần tiên đây chứ đâu! Thần tiên vừa gặp đã yêu rồi!/
Ekip chương trình thì thở phào nhẹ nhõm. Giang Bạch Kỳ đã bị vi khuẩn xâm nhập, biến thành một tên quái vật không có tri thức, vậy thì anh có phải là Giang Bạch Kỳ kia không cũng chẳng sao. Phải rồi, ở tập đầu tiên chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi, dù Giang Bạch Kỳ không phải là người mắc bệnh khát máu thì anh cũng chẳng thể nào chế ra cái mũ giáp sắt như tập trước được.
Hơn nữa, kế hoạch đầy tàn ác của Tập đoàn Phồn Tinh vừa đúng lúc cho họ một cơ hội.
NPC người thật tạm thời, có một thân xác NPC rất thích hợp để xuyên vào.
…
Bên trong thế giới ảo.
Tổ dự án khu vui chơi đảo sinh tồn.
Tất cả nhân viên mắt chữ A mồm chữ O: “Ôi…”
Vành tai Giang Bạch Kỳ đang nằm ở bên trong khoang chứa VR đã đỏ ửng hết cả lên, ngay cả phần cổ cũng dần dần ửng đỏ.
Tống Sư Yểu vẫn đang ngồi xổm bên cạnh anh. Một tay chống cằm, nghiêng đầu, cười tít mắt với anh. Một giọt máu màu đỏ từ ngón tay cô rơi ngay trên môi anh.
Hiện tại anh đang là người mắc chứng khát máu đã chịu đói hai tháng, hoàn toàn không thể chống lại cám dỗ, nếu không cơ thể sẽ sụp đổ như dự đoán.
Bắp thịt căng cứng đến mức không thể căng hơn, tim Giang Bạch Kỳ đập như sấm dậy, to đến mức tai anh cũng sắp điếc rồi. Anh hận mình không thể rời khỏi thế giới ảo này, nhưng chuyện tới nước này rồi, hối hận cũng chẳng còn kịp nữa. Dưới ánh nhìn săm soi của Tống Sư Yểu, cuối cùng anh cũng chỉ đành hơi ngẩng đầu, kề sát lại ngón tay kia, lè lưỡi, l!ếm đi giọt máu kia.
Không biết có phải dữ liệu trong khoang chứa VR ảnh hưởng hay không mà anh lại nếm thấy giọt máu có vị ngọt, ngọt đến mức đầy rẫy cám dỗ. Sau khi nuốt vào cơ thể, nó đột ngột khiến toàn thân anh hưng phấn hẳn lên, như đã khát khao nó quá lâu rồi.
Đôi mắt mờ mịt nhìn đôi mắt đẹp đẽ sáng ngời đầy dịu dàng đang nở nụ cười nhìn anh chăm chú, cứ như bị mê hoặc, anh bắt đầu m*t lấy những giọt máu đầy ngọt ngào trên đầu ngón tay cô một cách đầy khao khát, cho đến tận khi máu ở vết thương ngừng chảy, cô thu tay lại, mà anh vẫn còn thèm khát mà rướn người đuổi theo.
“Đáng yêu quá đi, giống như một con gâu đần vậy. Nhưng ghê gớm hơn nhiều.” Tống Sư Yểu chạm chạm tay vào ấn đường của anh, dịu dàng bảo: “Bấy nhiêu đây đã đủ để anh duy trì năng lượng cho cơ thể rồi. Ngày mai mới đút thêm nhé.”