Vì những thứ trong tay anh nên mới để ý tới anh, rõ ràng hợp logic hơn so với việc cảm thấy anh lấp lánh đến lạ.
Tống Sư Yểu cụp mắt, mím chặt môi, một lúc lâu sau mới ngước mắt lên, nhìn anh nói: “Hiện giờ chúng tôi muốn một thứ khác.”
“!!! Cô ấy thừa nhận rồi kìa!”
“Hu hu hu hu tôi khóc hu hu hu hu.”
“Vãi mẹ, tôi bị tình yêu ngược ở chương trình phán xét luôn này!!”
Giang Bạch Kỳ cảm thấy có chút mất mát, nhưng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, như vậy, rất tốt. Anh không cần phải lo được lo mất nữa.
“Thứ gì?”
“Trước robot côn trùng, anh đã làm một chiếc mũ giáp. Chúng tôi muốn kỹ thuật nòng cốt của thứ đó.”
“Được.” Giang Bạch Kỳ không chút do dự, lấy ra một bản thiết kế nhăn nhúm trong góc tường, còn có một ổ USB. Anh đưa cho Tống Sư Yểu: “Dùng làm trao đổi, dù cô đi đâu, tôi cũng muốn đi theo cô.”
Tống Sư Yểu nhìn anh với vẻ phức tạp một lúc, cầm đồ vật rồi xoay người đi.
Giang Bạch Kỳ nhìn bóng dáng của cô, có một cảm giác như bản thân làm gì sai rồi chọc giận Tống Sư Yểu, anh há hốc mồm nói không nên lời, chỉ có thể đứng ngây ra tại chỗ, nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt mình.
Trên lầu, một nhà ba người vẫn đang lo lắng, ngó đầu xuống tầng hầm. Lúc thấy Tống Sư Yểu đi lên, rõ ràng đã thả lỏng hơn chút, nhưng vẫn vô cùng căng thẳng.
“Cô Tống... cô, cô bị nó bắt cóc sao?”
Tống Sư Yểu cực kỳ kinh ngạc, vẻ mặt có chút cứng đờ: “Cái gì?”
Vẻ mặt mẹ Giang có chút mất tự nhiên, cầm điện thoại nói: “Cô, cô đừng lo, nếu nó làm gì không hay với cô, chúng tôi sẽ giúp cô.”
“Dì đừng nói linh tinh ạ.” Vẻ mặt Tống Sư Yểu vô cùng nghiêm túc: “A Kỳ rất tốt, anh ấy không bắt cóc cháu, anh ấy đã giúp cháu.”
“Vậy sao? Thế thì tốt rồi.” Họ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tống Sư Yểu tạm thời không để ý tới họ, cô lấy điện thoại gọi đi, đợi trước cửa nhà họ Giang một lát, sau đấy có một chiếc xe đi tới.
“Tiến sĩ Tống.” Một người đàn ông mặc đồ đen chạy tới.
Tống Sư Yểu đưa đồ cho anh ta: “Người vừa bị thương kia sao rồi?”
Người nọ cười khổ: “May mà anh ta đeo mắt giả, nếu không thì chắc đã bị mù rồi. Đã bắt đầu tiến hành trị liệu trên mặt, chúng tôi cũng sẽ bồi thường đủ tiền chi phí khám chữa. Không nguy hiểm tới tính mạng, xin hãy yên tâm.”
Chủ yếu là họ không ngờ được một con bọ hung nhỏ bé của Giang Bạch Kỳ lại có uy lực lớn đến vậy, vốn dĩ họ cảm thấy mặc áo chống đạn đã là quá mức cẩn thận rồi, kết quả Giang Bạch Kỳ hoàn toàn không làm theo lẽ thường, cách con bọ hung đó tấn công người quả thực khiến người ta khó mà phòng bị, cực kỳ đáng sợ, chẳng khác gì lăng trì xử tử, chẳng trách trước đây Albert lại muốn có kỹ thuật nòng cốt của anh. Nếu dùng loại vũ khí này trong chiến tranh thì vô cùng kinh khủng.
Cảm xúc của Tống Sư Yểu không tốt, khẽ gật đầu, giao Tống Vãn Vãn cho anh ta: “Thời gian này hãy giúp tôi chăm sóc nó.”
“Vâng.”
Sau khi bảo người mặc đồ đen kia gửi lời chia buồn thay cô, Tống Sư Yểu xoay người đi vào nhà họ Giang.
Giang Bạch Kỳ đang đứng ở cửa, thấy cô không rời đi cùng người kia, đôi mắt to u ám chợt lóe lên ánh sáng.
Vì đêm đã khuya, Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ vẫn ở lại nhà họ Giang. Phòng của Giang Bạch Kỳ hơi bụi, trông có vẻ đã lâu không có ai tới dọn dẹp, Giang Bạch Kỳ như thể đã quen rồi, bảo Tống Sư Yểu tới phòng khách đợi một lát, còn anh tự đi dọn dẹp.
“Cô Tống, uống ly nước trái cây đi.” Mẹ Giang nhiệt tình đi tới, một chàng trai đi theo phía sau, bà ấy đẩy chàng trai lên phía trước nói: “Đây là em trai của Bạch Kỳ, Bạch Lạc, đang học năm thứ ba ở trường trung học cơ sở số một.”
Tống Sư Yểu đánh giá Giang Bạch Lạc, cậu ta trông không hề giống với Giang Bạch Kỳ, làn da Giang Bạch Kỳ tái nhợt như ma cà rồng, khí chất u ám, xám xịt như hạt bụi. Còn Giang Bạch Lạc lại ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, là một thiếu niên rạng ngời hết sức bình thường với vẻ ngoài điển trai, chắc chắn sẽ là nhân vật được nữ sinh chào đón trong trường.
“A Lạc, không phải vừa rồi con có bài tập nào không hiểu sao? Mau thỉnh giáo học thần một chút đi!” Sau khi lịch sự xã giao vài câu, mẹ Giang nói.
Mặt Giang Bạch Kỳ hơi đỏ lên: “Được không đàn chị?”
“Được.”
Giang Bạch Lạc lập tức cầm lấy bài thi, đây là bài thi tháng không lâu trước đây, điểm tối đa là 150, cậu ta đạt 145, chỉ sai câu năm điểm, thành tích đã xem như rất tốt rồi. Mẹ Giang rõ ràng cũng cảm thấy như vậy, rót ly nước hoa quả tới, lên tiếng nói: “A Lạc nhà chúng tôi ấy à, từ nhỏ đã không giống anh nó, anh nó thích làm mấy thứ đồ linh tinh, A Lạc lại rất chăm chỉ học hành, luôn xem cô là thần tượng, chỉ là lần nào thi cũng sẽ sai một hai câu, đúng khiến người ta phát sầu.”
Giang Bạch Lạc rất ngại, thành tích của cậu ta luôn xếp hạng cao ở trường học, nhưng ở trước mặt Tống Sư Yểu thì chính là múa rìu qua mắt thợ, hơn nữa ý muốn tạo quan hệ cho cậu ta và Tống Sư Yểu của mẹ quá rõ ràng, tuy thật sự cậu ta cũng muốn, nhưng thẳng thừng như vậy cũng có chút xấu hổ...
Tống Sư Yểu lễ phép mỉm cười, mẹ Giang thấy cô tính tình tốt, nụ cười càng rạng rỡ hơn, ngồi thẳng xuống sô pha: “Sao cô Tống lại quen biết Bạch Kỳ nhà chúng tôi thế? Vừa rồi đúng là dọa chúng tôi một trận, đứa trẻ đó từ nhỏ đã lầm lì, tính cách kỳ quái, không có bạn bè, hai mắt cũng không biết di truyền từ ai, trước đây còn thường gϊếŧ những động vật nhỏ, chúng tôi lúc nào cũng lo lắng nó sẽ làm ra chuyện gì phạm pháp, đột nhiên dẫn về một cô gái như cô, chúng tôi còn tưởng cuối cùng nó cũng làm ra chuyện mà chúng tôi luôn sợ hãi rồi, không ngờ nó lại giúp cô…”
“Mẹ, anh chỉ làm thí nghiệm thôi, đừng nói anh như kẻ biếи ŧɦái vậy…”
“Nhưng nó vẫn là trẻ con, có con cái nhà ai như vậy đâu, cũng không biết là học theo ai…”
“??? Đây là kiểu mẹ gì vậy?? Có người mẹ nào nói con mình như vậy không?”
“Thiên vị quá rõ ràng.”
“Hạt Bụi Nhỏ đáng thương, không ai thương không ai yêu.”
“Em trai này là trà xanh đấy à?”
“Đau lòng.”
Giang Bạch Kỳ đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, nghe thấy cuộc đối thoại phía dưới, bàn tay dựa trên vách tường chậm rãi nắm chặn lại. Đây không phải lần đầu tiên mẹ nói những lời như vậy, bà ấy không thích anh, cảm thấy anh là một tên quái thai. Bà ấy nói những lời này không phải cố ý chế nhạo mà là những lời thật tâm từ trong đáy lòng bà ấy. Trước đây anh chưa bao giờ để ý, nhưng giờ phút này, trước ngực anh lại dâng lên một ngọn lửa phẫn nộ.
Vì sao bà ấy phải nói những lời này trước mặt Tống Sư Yểu? Bôi đen hình tượng của anh để nâng một đứa con trai khác của bà lên, bà ấy muốn cướp cô đi sao? Tống Sư Yểu nghe được những lời này sẽ cảm thấy thế nào? Sẽ giống như những người trước đây, tránh xa anh sao? Ngay cả mẹ ruột cũng đánh giá anh như vậy, anh nhất định là một người rất đáng sợ, cô sẽ nghĩ như vậy sao?
Tống Sư Yểu nghe họ nói vậy, bàn tay đang bưng ly thủy tinh ngày càng siết chặt lại, giống như muốn ném nó vào vách tường vỡ tan.
Kiếp trước Tống Sư Yểu hoàn toàn không có thời gian cũng không có tâm trạng để tìm hiểu cụ thể Giang Bạch Kỳ là người như thế nào, anh lớn lên trong hoàn cảnh ra sao, hiện giờ nhìn người nhà anh, cô đột nhiên cảm thấy chua xót và tức giận.
Hóa ra là vậy, ngay cả người nhà cũng cảm thấy anh quái thai, nghỉ học về nhà một chuyến còn phải tự quét dọn phòng ngủ của mình, dẫn bạn học về nhà ngủ nhờ mà lại nghi ngờ anh bắt cóc dụ dỗ đối phương. Sau khi biết được là bạn bè còn lắm mồm nói những lời này, giống như đang nhắc nhở cô tránh xa anh vậy. Từ nhỏ tới lớn, Giang Bạch Kỳ có bao nhiêu người bạn vì vậy mà bị dọa chạy mất rồi?
Chẳng trách anh lại bất an, cảnh giáo cao như vậy.
Tống Sư Yểu ngước mắt nhìn về phía mẹ Giang: “A Kỳ là con nuôi của mọi người sao?”
“Hả? Không phải…”
“Thế vì sao mọi người lại không hiểu gì về anh ấy thế?” Tống Sư Yểu đứng lên, kích động biện giải thay anh: “Anh ấy vô cùng giỏi giang, thành tích cơ bản đều đạt điểm tối đa, có học bổng cao nhất trong Học viện Kim Kha Đóa Lạp, tâm địa thiện lương, thường xuyên cho chó mèo đi lạc ăn, anh ấy không hề gϊếŧ động vật nhỏ chỉ để làm thí nghiệm, mỗi tháng anh ấy đều quyên góp từ thiện, không biết có bao nhiêu người nhờ anh ấy mà có được hy vọng, còn trẻ tuổi mà đã phát minh ra sản phẩm khiến đoàn đội Olympic phải để tâm… Rõ ràng anh ấy vừa thông minh, lương thiện lại vừa đáng yêu, hoàn toàn không giống như những gì các người nói!”
Hai mẹ con trợn mắt há mồm, vẻ mặt cứng ngắc, cảm thấy người trong miệng Tống Sư Yểu hoàn toàn là một người khác.
Tống Sư Yểu tức giận xoay người đi lên lầu, nhìn thấy Giang Bạch Kỳ ngây ra ở một góc, kéo anh lên cùng luôn.
“... Là phòng này.” Thấy Tống Sư Yểu kéo anh tới phòng ngủ chính, Giang Bạch Kỳ giữ cô lại nhỏ giọng nói.
Tống Sư Yểu xoay chân, kéo anh vào phòng ngủ của anh.
Phòng ngủ không lớn, nhỏ bé, tràn ngập hơi thở đàn ông.
Tống Sư Yểu vừa vào phòng đã hất tay anh ra, quay lưng về phía anh, bóng lưng thoạt nhìn rất tức giận.
Trái tim Giang Bạch Kỳ đập nhanh vô cùng, cảm giác chua xót ngập tràn khắp cơ thể, không có chỗ nào để [email protected] tiết, quyến luyến nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tống Sư Yểu, trong đầu chỉ toàn những lời cô vừa nói, anh vô cùng hy vọng đó là những suy nghĩ từ trong thâm tâm cô...
Trong phòng cực kỳ yên ắng, lúc này, Giang Bạch Kỳ đột nhiên nghe thấy một âm thanh rất khẽ, anh ngẩn ra, lập tức kéo Tống Sư Yểu tới.
Chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, đôi mắt mỹ lệ hơi ửng đỏ, lấp lánh ánh nước, đột nhiên bị anh kéo lại, cô xấu hổ buồn bực hất anh ra: “Tránh ra.”
Giang Bạch Kỳ chỉ cảm thấy thời gian như ngừng lại, trái tim bị đả kích nặng nề, Tống Sư Yểu khóc sao? Vì anh? Ngay cả khi cô bị đoàn đội Olympic khai trừ, biết được cô trắng tay cô cũng không rơi một giọt nước mắt, hiện giờ lại vì anh… mà khóc?
Anh cảm thấy bản thân như phạm phải sai lầm không thể tha thứ, cẩn thận dè dặt đi tới nắm tay cô, giọng nói càng thêm trầm khàn: “Xin lỗi… tôi sai rồi, cô đừng khóc.”
“Tôi không khóc.” Cô gái quật cường nói, rút tay về.
“Cô muốn gì tôi cũng cho cô, được không?” Giang Bạch Kỳ kéo cô lại.
“Tôi không thèm.”
“Tôi sai rồi.”
“Anh sai chỗ nào?”
Giang Bạch Kỳ nói không nên lời, dù sao thì làm cô buồn thì chính là anh sai.
Tống Sư Yểu không ngờ anh lại không nói gì, tức giận xoay người, đẩy anh ra, cẳng chân Giang Bạch Kỳ khẽ đụng vào đệm, lập tức ngồi phịch xuống.
“Anh không tin tôi thật sự yêu anh, không nghe tôi giải thích, tự tiện xem tình cảm của tôi thành lợi ích trao đổi! Khi giáo sư bảo tôi tới tìm anh tôi đã từ chối, vì tôi hoàn toàn không rảnh, tôi muốn đi tìm người, sau đó đồng ý là vì ông ấy gửi ảnh của anh tới, anh xem email sao lại không xem hết vậy chứ?”
Tống Sư Yểu đưa mấy tấm ảnh Giang Bạch Kỳ bị chụp lén từ trong túi cho anh, đó là Albert scan cho cô, cô cố ý in ra.
“Người tôi muốn tìm chính là anh, rất lâu trước đây tôi đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, tôi phát hiện người giáo sư bảo tôi tìm chính là anh, thế nên tôi mới đi, như vậy không được chắc?”
Giang Bạch Kỳ rơi vào một giấc mộng đẹp đến kỳ diệu, vì quá đẹp đẽ thế nên anh không dám tin, thậm chí còn không dám nhúc nhích, anh ngây người ra tại chỗ, chỉ sợ khẽ động đậy là sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Kích động bộc lộ tâm tình một cách thẳng thắn như vậy, tuy ở những phương diện khác cô rất dịu dàng và thành thục, nhưng đối với một cô gái không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm như cô thì khi làm chuyện này, cô vô cùng xấu hổ, mặt đỏ ửng lên.
“.... Xin lỗi.” Anh không thể sắp xếp từ ngữ, chỉ có thể lặp lại câu này như máy móc.
“Xin lỗi.” Tống Sư Yểu đột nhiên nói, cảm xúc gay gắt lập tức dịu xuống.
“... Cái gì?”
“Em nên tìm anh sớm một chút, bao nhiêu năm qua, anh rất cô đơn đúng không?” Tống Sư Yểu khom lưng, một tay vuốt v3 mặt anh, nhẹ nhàng nâng nó lên, đau lòng nhìn anh nói: “Nhưng mà em lại thấy hơi vui vẻ. Bọn họ đều không nhìn thấy anh, không thấy được sự giỏi giang của anh, không thấy được sự lương thiện, đáng yêu của anh, đôi mắt này rõ ràng rất sáng, nhưng họ đều không nhìn thấy, chỉ có một mình em thấy thôi.”
Cuối cùng anh cũng ý thức được, cảnh tượng này không phải trong mơ, đồng tử run lên, cơ thể nóng rực, trái tim như sắp nổ tung.
“A Kỳ, anh có thể là của một mình em được không? Họ không cần, em cần.”
Tống Sư Yểu khom lưng, dịu dàng nói từng câu, cô lưu luyến hôn lên trán anh, hôn lên đôi mắt anh, cuối cùng hôn lên đôi môi anh.
“Úi giời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!”
“A a a a a a a a a a a!!”
“Cứu với a a a a mau vén tóc lên cho bản cung xem nhanh lên, bản cung muốn xem họ hôn nhau!!!”
“Thuyền của tôi lại ra khơi rồi a a a a a a!!!”
“Là tình yêu hoàn mỹ a a a a a a!!”
“A a a a a a Tôi khóc rồi, Giang Bạch Kỳ dựa vào cái gì chứ a a a a a.”
Bình luận trên màn hình toàn tiếng thét chói tai.
Hoắc Sâm đột nhiên dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, sự đố kỵ dâng lên trong lồng ngực, chỉ đến khi anh ta nhìn livestream đếm ngược, thấy mùa này đã đi tới hồi kết nên mới có thể kìm chế kích động muốn đánh tên NPC Giang Bạch Kỳ này.
Đêm khuya tĩnh lặng, đèn trong phòng khách nhà họ Giang đã tắt.
Đèn trong phòng ngủ Giang Bạch Kỳ cũng đã tắt, nhưng họ đều không hề buồn ngủ.
Giang Bạch Kỳ nằm dưới đất, trái tim vẫn đang đập loạn xạ, hai tai chấn động. Anh nằm nghiêng, nhìn giường của mình, cô gái đang nằm trên gối của anh, có một sợi tóc dài rơi từ ga giường xuống.
Anh vô thức chạm vào miệng mình, cả người nóng hừng hực, lén duỗi chân ra ngoài chăn, nóng quá.
“Anh ngủ rồi sao?” Giang Bạch Kỳ nhỏ giọng hỏi.
Cô gái trên giường trở mình, duỗi tay ra khỏi chăn: “Này?”
Yết hầu khẽ động, Giang Bạch Kỳ dời tầm mắt khỏi bàn tay đó, kiềm chế xúc động muốn nắm lấy nó: “Trước đây em… gặp anh ở đâu?”
“Ở ngay gần đây.”
Nhà họ Giang cách Kim Kha Đóa Lạp không xa, khi Tống Sư Yểu vào Học viện Kim Kha Đóa Lạp học trung học đã rất nổi tiếng rồi, lúc đó có mấy người lớn để ý cô, cảm thấy cô có tiền nên muốn bắt cóc cô, họ theo dõi cô. Đương nhiên Tống Sư Yểu đã phát hiện ra, chỉ là cô còn chưa làm gì thì mấy người đó đã bị dọa chạy mất.
Chàng trai khí chất âm trầm, mờ nhạt, đột nhiên xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong đêm tối bên cạnh đám người vốn đã có tật giật mình, đôi mắt quỷ dị nhìn chằm chằm họ, khiến họ sợ hãi như thấy ma, ngay lập tức chạy tán loạn.
Tống Sư Yểu quay đầu nhìn, nhận ra anh. Chỉ là lúc đó vẫn chưa quen biết anh, chuyện này không nằm trong kế hoạch của cô, thế nên cô quay đầu làm lơ, giống như vì sự tồn tại của anh quá mờ nhạt nên phớt lờ anh vậy.
Có chút vô tình, thế nên cô sẽ không nói chuyện này với anh.
Mà Giang Bạch Kỳ lúc ấy, không hề thấy mặt Tống Sư Yểu, thái độ của cô cũng là điều anh thường thấy, nhanh chóng quên đi chuyện này. Thế nên hiện giờ Tống Sư Yểu nhắc tới, Giang Bạch Kỳ hoàn toàn không nhớ tới chuyện này. Nhưng anh tin lời của Tống Sư Yểu, hiện giờ dù cô có nói gì đi nữa anh cũng sẽ tin.
Dù là nói dối, anh cũng nguyện ý xem là thật, nguyện ý lạc lối trong giấc mộng cô tạo ra vì anh, lâu hơn một chút, mãi mãi không cần tỉnh lại.
Tống Sư Yểu khẽ động ngón tay, giống như đang thúc giục.
Trái tim Giang Bạch Kỳ đập thình thịch, cuối cùng chậm rãi vươn tay ra, nắm lấy tay cô.
“A a a a a a a a Ngọt chết tôi rồi!!!”
“Tôi đang ăn cơm chó trên chương trình phán xét.”
“Hu hu hu tình yêu ngọt ngào lúc nào mới tới lượt tôi đây.”
...
Giang Bạch Kỳ không trở lại trường, một là không yên tâm về Tống Sư Yểu, lo cô gặp nguy hiểm, hai là cũng không muốn về. Họ giống như những người trẻ tuổi đang yêu đương nồng nhiệt, ngày nào cũng dính lấy nhau, hoàn toàn không nỡ rời xa.
Một nhà ba người nhà họ Giang bắt đầu không thể tin nổi, thấy lần nào là khϊếp sợ lần đấy, sau đó cũng dần dần chấp nhận sự thật khiến người ta khó tin này.
Giang Bạch Lạc lên lớp cũng thất thần, vì những lời đánh giá của ba mẹ và những người xung quanh về Giang Bạch Kỳ, Giang Bạch Lạc cho rằng bản thân thật sự mạnh hơn anh trai, Giang Bạch Kỳ chỉ là một tên quái thai có tư duy quỷ dị.
Nhưng hiện giờ cuối cùng cậu ta cũng biết, thành tích của Giang Bạch Kỳ tốt hơn cậu ta, kiếm tiền nhiều hơn cậu ra, ngay cả bạn gái cũng là cấp bậc như Tống Sư Yểu, rõ ràng là một tên nhãi xám xịt không đáng coi trọng cơ mà. Mà điều khiến người ta khó chịu hơn là, sau khi ở bên Tống Sư Yểu, hình như anh không còn xoàng xĩnh như vậy nữa, ít nhất cũng không còn liếc mắt một cái là không nhìn thấy được.
Vì những thứ trong tầng hầm của anh thu hút sự chú ý của Tống Sư Yểu nên mới có được tình yêu của cô sao?
Giang Bạch Lạc nghĩ, nhân lúc Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ còn chưa về, đi xuống tầng hầm của Giang Bạch Kỳ.
Tầng hầm có một đống đồ linh tinh, trên giá bày đầy các loại bảng mạch điện, linh kiện nhỏ và những thứ cậu ta xem không hiểu, giá sách bày đầy sách thiên văn học, vật lý, hóa học, còn có tuần san khoa học quốc tế, vân vân… trông có vẻ cực kỳ lợi hại.
Giang Bạch Lạc lẩm bẩm, tiện tay lấy một cái mũ giáp, nói dễ nghe một chút thì có cảm giác khoa học viễn tưởng, nói khó nghe chút thì giống như món đồ chơi trẻ con.
“Đây là cái gì?” Giang Bạch Lạc vừa thì thầm vừa đội cái mũ giáp lên đầu, tùy ý ấn xuống chốt.
“Ong!” Trong nháy mắt đầu óc Giang Bạch Lạc trống rỗng, giống như bị thứ gì đó hút đi, mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống đất.
Ba tiếng sau, cậu ta mới dần dần tỉnh lại, sợ hãi cởi mũ giáp ra, loạng choạng chạy ra khỏi tầng hầm.
...
Livestream bắt đầu đếm ngược, nhưng Giang Bạch Kỳ luôn ở bên Tống Sư Yểu, NPC người thật tạm thời của bọn họ mãi không thể ra tay, khi tận mắt thấy uy lực của những con họ hung của Giang Bạch Kỳ, muốn động tay với Giang Bạch Kỳ đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
“Không thể để tập đầu tiên cứ như vậy mà kết thúc được, phiếu giải oan của Tống Sư Yểu vẫn đang tăng, bình luận trên màn hình đều kêu ngọt ngọt ngọt, cứ như đã quên mất chương trình của chúng ta là chương trình phán xét rồi!” Đàm Uy tức giận nói.
“Chúng ta dứt khoát cho người khác xuyên vào Giang Bạch Kỳ đi, đây sẽ là một đả kích lớn đối với Tống Sư Yểu!”
Đường Sơn vừa nghe thấy chủ ý này đã nổi đóa lên: “Hiện giờ khán giả đang có thiện cảm với Giang Bạch Kỳ, làm vậy để khán giả mắng chết chúng ta à?” Quyền hành của Đàm Uy mùa này trong ekip chương trình đã rớt xuống mấy bậc!
“Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, những con tin bị NPC người thật tạm thời bắt đều sẽ bị đám người Nhậm Gia Kỳ tìm thấy mất!”
Đường Sơn sửng sốt: “Đợi đã… có rồi!”
...
Giang Bạch Kỳ và Tống Sư Yểu vừa mới từ siêu thị về nhà họ Giang, Giang Bạch Lạc trốn tránh ánh mắt hai người, sau khi nhỏ giọng chào hỏi thì lập tức vùi đầu ăn trái cây trong bát.
Giang Bạch Kỳ thấy trong bát cậu ta có hoa quả đủ màu được thái lát, cũng vào bếp thái cho Tống Sư Yểu một bát.
Giang Bạch Lạc không dám nói chuyện với Giang Bạch Kỳ, nhưng vẫn rất thân thiết với Tống Sư Yểu, thấy Giang Bạch Kỳ đi vào nhà bếp bèn ngồi dịch sang một bên nói: “Đàn chị… mấy món đồ anh em làm, có phải đều là những thứ nguy hiểm không?”
Tống Sư Yểu: “Hả? Sao em lại thấy vậy?”
Giang Bạch Lạc ấp a ấp úng nói chuyện cậu ta xuống tầm hầm chạm vào cái mũ giáp: “Chỉ một chút như thế mà em đã ngất xỉu rồi, cảm thấy như bị hút hồn ấy, đúng là kỳ dị.”
Có điều những món đồ kỳ quái như vậy, thật ra nếu nghĩ lại cũng thấy thích hợp với khí chất của Giang Bạch Kỳ, vốn dĩ anh chính là một tên quái đản, làm mấy thứ đồ vừa kỳ dị vừa nguy hiểm mới hợp với anh.
Tống Sư Yểu kinh ngạc, sau đó bật cười: “Không thể nào đâu.”
Lúc này, di động của Tống Sư Yểu khẽ rung lên, cô cúi đầu xem, phát hiện là tin nhắn của Nhậm Gia Kỳ gửi tới.
“Anh ở ngoài cửa nhà họ Giang, ra ngoài gặp mặt chút đi.”
Tống Sư Yểu đứng dậy mở cửa, nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát ở trước cửa, Nhậm Gia Kỳ vẫy tay với cô qua cửa sổ xe.
Giang Bạch Kỳ đi từ nhà bếp ra, Tống Sư Yểu nói với anh: “Em ra ngoài gặp anh Gia Kỳ một lát, ở ngay trước cửa thôi.”
Giang Bạch Kỳ nhìn thoáng qua, thấp giọng đồng ý, nhìn Tống Sư Yểu ra ngoài, sau đó lên xe.
“Anh Gia Kỳ.”
Nhậm Gia Kỳ nhả khói ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thoáng qua Giang Bạch Kỳ từ cửa sổ rồi nói: “Cậu ta chính là người mà em đang tìm à?”
“Đúng vậy.”
“Cậu ta cứ nhìn chằm chằm anh, cứ như anh sẽ làm gì em không bằng. Thằng nhóc con đó, đúng là khiến người ta không thoải mái.” Nhậm Gia Kỳ nhăn mũi, duỗi tay xoa đầu Tống Sư Yểu: “Em là cô em gái anh nhìn từ nhỏ tới lớn, tên nhãi kia còn khướt. Chúng ta tìm nơi khác nói chuyện đi, bị nhìn chằm chằm không thoải mái chút nào.”
Tống Sư Yểu không còn cách nào khác, sửa sang lại tóc tai lộn xộn, đồng ý rồi gửi tin nhắn cho Giang Bạch Kỳ, nói với anh cô đi cùng Nhậm Gia Kỳ tới phía trước nói chuyện, bảo anh không cần lo lắng.
Xe cảnh sát khiến người ta nhìn vào có cảm giác an toàn, Tống Sư Yểu cũng từng nhắc tới Nhậm Gia Kỳ với anh, là đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, anh ấy và em gái là Nhậm Vũ Lâm quan tâm, chăm sóc cô rất nhiều, là một người có thể tin tưởng được.
Nhưng Giang Bạch Kỳ nhìn chiếc xe đi xa, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác bất an.
Nhậm Gia Kỳ hỏi về quan hệ tình cảm của Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ, Tống Sư Yểu có chút ngại ngùng, nhưng vẫn vô cùng thẳng thắn, vì đây là người anh mà cô rất tin tưởng, bớt cảnh giác hơn những người khác nhiều.
Nhậm Gia Kỳ nghe vậy xong, đột nhiên điện thoại vang lên, Tống Sư Yểu yên lặng. Chỉ thấy đầu bên kia điện thoại cực kỳ sốt sắng nói gì đó, Nhậm Gia Kỳ nhíu mày lại, bỗng dưng xoay tay lái, quay xe đi về một hướng khác.
“Sư Yểu, trong đội tìm thấy tội phạm bắt cóc, anh phải đi một chuyến, lát nữa em cứ ở trong xe đừng ra ngoài.”
Tống Sư Yểu sửng sốt: “Vâng.”
Tuy ban đầu là muốn tìm một nơi để nói chuyện, trên đường lại có một vụ án cấp bánh, lập tức thay đổi mục đích cũng là chuyện bình thường. Dù sao thì đôi khi bắt tội phạm phải tranh thủ thời gian, nếu không thì sẽ tuột mất cơ hội.
Chiếc xe cảnh sát này nhanh chóng rời khỏi nội thành phồn hoa, tiến vào một nơi vắng vẻ, hoang tàn.
...
Tác giả có lời muốn nói:
( ̄▽ ̄)d