Anh ta đang chờ cô van xin, nhìn cô cúi thấp cái đầu đáng giận vì đám học sinh đặc tuyển đó, ai ngờ cô lại làm việc kiên quyết như thế, muốn dẫn toàn bộ học sinh đặc tuyển rời đi!
“Ha ha ha ha ha không ngờ tới đúng không? Đồ ngu!”
“Còn muốn ép Tống Sư Yểu van xin tha thứ nữa chứ, thấy vui sướng chưa? Thấy bất ngờ chưa?”
“Ha ha ha ha ha ha biểu cảm quá phấn khích, hù chết mấy người luôn.”
“Tống Sư Yểu thật sự quá ngang ngược, tôi thích ghê!!!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha”
Đến Kim Diệu cũng kinh hãi, nhìn đôi mắt vẫn không hề sợ hãi của Tống Sư Yểu, mắt anh ta chợt lóe lên ánh sáng khác thường.
Minh Thù há hốc mồm, cả người ngây ngẩn. Cô ta… cô ta nghe thấy cái gì? Trời ạ! Cô ta vất vả lắm mới tìm được chỗ phát huy, vẫn luôn tẩy não đám học sinh đặc tuyển này để họ đặt hết hy vọng lên người Tống Sư Yểu, tống tiền đạo đức Tống Sư Yểu chính là để họ sẽ hắc hóa sau khi sụp đổ, căm hận Tống Sư Yểu, cho dù chỉ có một hai người trong số đó hắc hóa thì có lẽ sẽ gây ra phiền phức nào đó cho Tống Sư Yểu, nảy sinh thử thách nào đó… Kết quả??? Tống Sư Yểu… cô…
Quỳ! Đại lão, không thể trêu vào!
Cô ta không thể ngờ được rằng cô lại thẳng thừng dẫn theo toàn bộ học sinh đặc tuyển chuyển ra khỏi Học viện Kim Kha Đóa Lạp! Động tác quá dứt khoát!
Học viện Kim Kha Đóa Lạp thật sự có thể đuổi học toàn bộ học sinh đặc tuyển sao? Chỉ còn ba tháng nữa là thi đại học, chẳng lẽ họ không cần tỷ lệ thi đậu đại học chắc? Học viện Saint Maria - đối thủ không đội trời chung với họ còn đang rình rập họ, dựa vào đám học sinh ăn chơi trác táng này thì có thể giúp trường học của họ xếp hạng cao cỡ nào?
Cho dù Kim Ngọc thật sự muốn thanh lý toàn bộ học sinh đặc tuyển này thì cũng sẽ thanh lý từng nhóm một, nhưng học sinh lớp 12 tuyệt đối không nằm trong phạm vi thanh lý, dù sao cũng phải chừa thời gian để giảm xóc chứ?
Ai ngờ Tống Sư Yểu lại…
Sắc mặt Kim Ngọc khó coi vô cùng, giọng nói lạnh lùng: “Cô cho rằng cô muốn dẫn chúng đi thì có thể dẫn đi ngay được hả?”
Tống Sư Yểu: “Người bắt họ rời đi chẳng phải là anh hay sao?”
Kim Ngọc: “Khi tôi muốn chúng rời đi thì chúng có thể đi, nhưng tôi không muốn chúng rời đi thì không ai được rời đi hết.”
Đám học sinh đặc tuyển lập tức phẫn nộ nhìn Kim Ngọc. Đánh một trận, xả stress một hồi, Tống Sư Yểu lại xuất hiện, thế giới sụp đổ dừng lại, trái tim bị cảm xúc tối tăm của họ bao phủ cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng, lý trí cũng đã khôi phục, cuối cùng họ nhận thức được rằng - Kim Ngọc đang trêu đùa họ, anh ta cố ý làm cho họ chém gϊếŧ lẫn nhau, giống như đùa với một bầy khỉ.
Mà họ lại đắm chìm trong đó.
Sắc mặt Lê Chiêu tái nhợt lại gần bên cạnh Tống Sư Yểu: “Đàn chị, bọn em có hợp đồng với trường học…”
Học viện Kim Kha Đóa Lạp cho các học sinh đặc tuyển nhiều tiền như vậy là vì tỷ lệ đậu đại học, chứ không phải là làm từ thiện, thế nên để bảo đảm các học sinh đặc tuyển sẽ không chuyển trường nửa chừng, thành tích giảm sút hay không thể thi đậu trường đại học danh tiếng, lúc nhập học có cho họ ký hợp đồng, nếu chuyển trường nửa chừng, thành tích suy giảm quá nhiều hoặc thi đại học quá tệ thì đều sẽ phải đền bù, yêu cầu họ nôn ra toàn bộ số tiền đã ăn trong suốt ba năm trong trường.
Cho nên ngôi trường này có thể đuổi họ, nhưng họ lại không được phép tự rời đi.
“Chị biết.” Tống Sư Yểu lấy di động từ trong túi áo, màn hình di động hiển thị đang ghi âm, mặt lạnh như tiền nhìn Kim Ngọc: “Nếu những gì mà Học viện Kim Kha Đóa Lạp đã làm với học sinh đặc tuyển bị công chúng biết thì ngôi trường này và cả gia tộc của quý vị sẽ bị dư luận công kích. Đúng thế, hợp đồng của quý vị có hiệu lực về mặt pháp lý, nhưng những gì mà quý vị đã làm đối với học sinh đặc tuyển là hành vi nghi ngờ có ý ngược đãi, cố ý làm tổn thương, ép buộc làm tổn thương, cùng với sỉ nhục về mặt tinh thần… Khi đó quan tòa sẽ phán quyết như thế nào, có muốn thử một lần không?”
Nhiều học sinh đặc tuyển như thế này, tùy tiện mấy người ra mặt làm chứng, lại thêm Tống Sư Yểu và đoạn ghi âm, gièm pha của Học viện Kim Kha Đóa Lạp sẽ bị loan truyền đến cả nước đều biết, bị đưa lên trang báo thời sự xã hội. Bên tổn thất lớn hơn đương nhiên không có khả năng là học sinh đặc tuyển vốn đã hai bàn tay trắng.
Sắc mặt Kim Ngọc tái mét, cười lạnh: “Cho dù cô đã chuẩn bị toàn bộ cho chúng thì cô cho rằng mình có thể dẫn hết toàn bộ rời đi hay sao? Mấy người, ở lại, học bổng gấp đôi.”
Anh ta biết nhược điểm của những người này là gì, nhược điểm chính là nghèo khổ. Một đám người nghèo khổ thì sao có thể chống cự sự cám dỗ của tiền tài? Cho dù lúc trước anh ta đã bỡn cợt họ một lần thì đã sao? Chỉ cần cho nhiều tiền một chút chẳng phải sẽ bỏ qua chuyện này hay sao? Những chuyện lúc trước chẳng phải cũng là vì rời khỏi Kim Kha Đóa Lạp thì sẽ không có tiền hay sao?
“Tới lúc này rồi mà còn dùng tiền làm nhục người khác! Kim Ngọc thật sự quá ghê tởm! Quá đáng ghét!”
“Thật muốn dùng cục gạch bằng tiền phang thẳng vào mặt nóoooo”
“Nhưng dụ hoặc này thật sự rất lớn, nếu là tôi thì… có lẽ sẽ ở lại đấy.”
“Làm ơn đừng ở lại! Ưỡn thẳng lưng lên được không mấy đứa? Chị Sư Yểu của mấy đứa đã thu xếp hết cho mấy đứa rồi!”
Tống Sư Yểu: “Chi phí phụ ở trường trung học số một cũng được miễn giảm, cũng sẽ có học bổng, nhưng mà đương nhiên là không thể so sánh với ngôi trường này. Mặc dù học bổng sẽ ít hơn một chút, hoàn cảnh không được tốt như ở đây, có sẽ cuộc sống sẽ gian khổ hơn, nếu gia đình quá khó khăn thì cũng cần các bạn phải đi làm thêm, nhưng bạn có thể trao đổi bình đẳng với bạn học, trải qua thời cấp ba có tôn nghiêm. Ở nơi đó sẽ không ai cười nhạo bạn vì xuất thân vốn không thể tự khống chế của bạn, không ai kêu bạn cút đi bất cứ lúc nào ở bất cứ nơi đâu.”
Các học sinh đặc tuyển đưa mắt nhìn nhau, nhưng sau khi đối diện, cảm xúc xấu hổ lúng túng lại bắt đầu lan tràn. Mấy ngày nay họ bị Kim Ngọc quay như quay dế, phản bội lẫn nhau, vì tiền đồ của mình mà không tiếc làm một kẻ bội bạc, không lâu trước đó còn đánh nhau, nếu chuyển trường tới trường trung học số một thì chắc cũng sẽ không thoải mái gì cho cam.
Nếu Tống Sư Yểu biết thực chất họ là người như vậy thì có lẽ sẽ không bao giờ thèm nhìn họ nữa, cũng sẽ không bao giờ giúp đỡ họ.
Thật sự… quá xấu hổ, ngay cả chính họ cũng sợ hãi chính mình. Không ngờ bản chất của mình lại xấu xí đến mức đó sao? Vào thời điểm nguy cấp sẽ làm chuyện như vậy sao?
Lúc này, trong sự yên tĩnh khiến người ta nghẹt thở, Tống Sư Yểu xoay người bước lên bệ chủ tịch.
Tất cả mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn cô.
“Các bạn, tôi không có năng lực thay đổi bản chất của ngôi trường này. Mỗi người chúng ta đều sẽ gặp phải vô số sự lựa chọn trong cuộc đời. Tôi chỉ cố gắng hết sức mình để cho các bạn một con đường khác, còn chuyện đi như thế nào thì tôi sẽ không quyết định thay các bạn được. Tôi sẽ không ở trong Học viện Kim Kha Đóa Lạp này mãi mãi, các bạn cũng không thể luôn mong đợi sẽ nhận được sự giúp đỡ từ người khác. Có những cơ hội chỉ xuất hiện một lần thôi, các bạn có thể suy xét thật cẩn thận rồi trả lời, tôi đều sẽ chấp nhận.”
Tống Sư Yểu nói bằng chất giọng dịu dàng êm tai, tràn đầy cảm giác chữa trị, thong thả thấm nhuần nội tâm như dòng nước.
“Nhưng tôi hy vọng các bạn hãy ghi nhớ: nếu bầu trời u tối thì hãy tự mò mẫm sinh tồn; nếu âm thanh vang lên là nguy hiểm thì hãy giữ im lặng; nếu tự nhận thấy mình không thể tỏa sáng thì hãy thu mình vào góc tường. Đừng vì đã quen với bóng tối mà biện minh cho nó; đừng tự đắc ý vì sự buông thả của mình; đừng trào phúng những người dũng cảm và nhiệt tình hơn mình. Chúng ta có thể hèn mọn như bụi bặm, nhưng không thể vặn vẹo như giòi bọ.”
Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn lướt qua học sinh đặc tuyển nào đó. Những người đó giật mình, lập tức cúi gằm mặt xuống. Thì ra cô đều biết hết, biết mấy ngày nay họ vì lợi ích của bản thân mà đã biến thành con quái vật gì. Nhưng dù vậy cô ấy vẫn vô cùng dịu dàng, không vì thế mà bỏ mặc họ…
Thiếu nữ đứng dưới ánh mặt trời, xán lạn hơn cả ánh nắng, bất kể là làn váy tung bay hay là mái tóc dài bị gió cuốn lên đều giống như phong cảnh tuyệt đẹp, dáng vẻ gầy gò nhu nhược mà lại đồ sộ sừng sững.
Mọi người chăm chú nhìn cô, dường như cả thế giới đều không còn tiếng động. Đôi mắt như tro tàn của Giang Bạch Kỳ cũng phản chiếu bóng người tỏa sáng đó.
“Chúng ta có thể hèn mọn như bụi bặm, nhưng không thể vặn vẹo như giòi bọ!”
“Trời ạ, Tống Sư Yểu thật sự quá tỏa sáng, cô ấy tuyệt quá!”
“A a a a a tôi yêu cô ấy quáaaaaaaaa”
“Ghi vào sổ tay!”
“Người sẽ nói những lời như vậy tuyệt đối không có khả năng sẽ vì nhất thời nổi hứng mà đi cưỡиɠ ɦϊếp người khác. Lý do này áp vào người Tống Sư Yểu là sỉ nhục cô ấy!”
“Tôi không quan tâm, tôi muốn bỏ phiếu cho Tống Sư Yểu, cô ấy không nên sống trong tù tới cuối cuộc đờiiiiiiiiiiii”
“Nhưng cô ta có tư cách gì mà cho những người này một cơ hội chứ? Người bị tổn thương là Chu Thọ Sâm cơ mà! Đúng là thánh mẫu, đáng lẽ phải thưởng phạt rạch ròi, cô ta dịu dàng với người khác chẳng khác nào cứa dao vào tim Chu Thọ Sâm!”
“Chu Thọ Sâm thật sự rất đáng thương”
“Nhưng những người kia cũng có nỗi khổ riêng của mình mà? Tôi vẫn còn nhớ thiếu niên từng nói có thể vì cha mẹ mình mà chẳng những không cần khí khái, còn có thể quỳ xuống. Vào thời khắc nguy cấp, khi cần thiết phải bỏ một bên lấy một bên thì chẳng phải họ chỉ chọn người quan trọng hơn thôi hay sao? Tại sao không thể cho họ thêm một cơ hội? Có lẽ sau khi trải qua bài học này, về sau họ sẽ trở thành người tốt hơn thì sao?”
Tống Sư Yểu bước xuống bục, nhìn theo tầm mắt của Lê Chiêu, thấy Chu Thọ Sâm. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thiếu niên đó dường như biến thành một người khác, khí chất chính trực đã trở nên âm u hơn hẳn.
Tống Sư Yểu bước tới trước mặt anh: “Bạn Chu.”
Chu Thọ Sâm ngẩng đầu, nhìn cô với vẻ mặt không có biểu cảm.
“Cậu thật sự rất giỏi đấy.”
“Cô đang cười nhạo tôi hả?”
Tống Sư Yểu kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao cậu lại nói như vậy? Tôi chỉ cảm thán như thế thôi, lần đầu tiên tôi thấy trong một vụ quần ẩu mà lại xuất hiện một người được nhiều người bảo vệ đến thế, ngay cả nữ sinh cũng sẵn sàng chặn nắm đấm thay cậu đấy.”
Chu Thọ Sâm kinh ngạc, theo tầm mắt Tống Sư Yểu nhìn về phía Lê Chiêu ở cách đó không xa. Gò má Lê Chiêu đã bầm tím, ngượng ngùng quay mặt sang một bên, dùng tóc che khuất gương mặt. Anh lại đưa mắt nhìn những người khác, mới phát hiện mình đang đứng trong đám đông, ở tư thế của một người được bảo vệ.
Chu Thọ Sâm chỉ cảm thấy trái tim bị va chạm rất mạnh, cảm giác chua chát bùng nổ từ tận đáy lòng dập tắt ngọn lửa bốc cháy trong lồng ngực, lại khiến vành mắt của anh lập tức đỏ hoe.
Anh đã quen đứng trước mặt mọi người, cha mẹ, em trai, bạn học, bạn bè với tư thế là người bảo vệ, do đó ngược lại không nhìn thấy sự bảo vệ của người khác dành cho mình. Thế nên mấy ngày qua anh chỉ nhìn thấy kẻ phản bội, gặp phải cú sốc xưa nay chưa từng có, ngược lại xem nhẹ những người biết có ơn trả ơn, dốc hết sức che chở mình bảo vệ mình.
Trận đánh hội đồng vừa rồi chẳng phải cũng chính vì họ ngăn cản những người kia nên cuối cùng mới bùng nổ hay sao? Là vì mình cơ mà.
“Cảm ơn…” Giọng anh khàn khàn.
“Cảm ơn gì mà cảm ơn! Đúng là… Ngại quá đấy.”
“Đúng đấy.”
“…”
“Trời ơi, tự nhiên cảm động!”
“Thế giới sụp đổ đã dừng lại lại, đừng bận tâm tới những thứ đã mất, vậy thì sẽ bỏ qua những thứ quý giá hơn mà mình đang có”
“Chu Thọ Sâm cố lên, sự trả giá sẽ được đền đáp, người ở hiền sẽ được gặp lành!”
“Cảm động hu hu hu được chữa khỏi.”
Nhìn họ, Tống Sư Yểu cũng nở nụ cười dịu dàng.
Đám người của hội học sinh đứng một bên, cứ như đứng trong một thế giới khác nhìn người ở thế giới đối diện.
Phó Mỹ Linh khoanh tay trước ngực, không phục hừ một tiếng. Con ả này nói hết lời này tới lời khác, đúng là rất dễ được lòng người khác đấy. Lần nào cũng không biết điều như vậy, rõ ràng trước mắt đang có sẵn cây cầu thang có thể bước từng bước lên những nấc cao hơn của cuộc đời, vậy mà vẫn một mực quan tâm đến bọn người không đáng nhắc tới kia.
Kim Ngọc nhìn chằm chằm gương mặt Tống Sư Yểu, một loại cảm xúc kích động chợt trào dâng trong lồng ngực, không biết là phẫn nộ hay là gì, tóm lại nóng bỏng tới mức khiến anh ta muốn nổi điên một trận, nhưng lại không thể nói được một câu nào.
Kim Diệu quay đầu nhìn về phía người anh em song sinh của mình. Thấy biểu cảm của anh ta, ánh mắt của anh ta, sự cảm ứng đặc thù giữa anh em song sinh khiến Kim Diệu lập tức hiểu được điều gì đó, bất giác vuốt v3 vết cắn trên ngón cái, khó chịu cụp mi mắt.
“Thọ Sâm, cậu thấy thế nào? Bọn tôi sẽ đi theo cậu!”
“Đúng, đàn chị đã trải đường cho chúng ta rồi, còn lại lựa chọn như thế nào là chuyện của chúng ta.” Chuyện này không thể để Tống Sư Yểu quyết định thay họ được, bọn họ không thể bắt Tống Sư Yểu phải gánh vác cả tương lai của họ. Đưa ra quyết định của riêng mình chính là việc mà họ cần làm lúc này.
“Chúng ta cùng đi!”
Những người đi theo Chu Thọ Sâm nhao nhao lên tiếng. Trước kia họ muốn đi cũng không đi được, bây giờ có Tống Sư Yểu giúp đỡ, họ có thể rời khỏi Học viện Kim Kha Đóa Lạp mà không cần đền bù một xu nào. Họ muốn đi theo Chu Thọ Sâm, cùng nhau thi đậu trường đại học mà mình ao ước, thậm chí trong tương lai có thể cùng nhau phấn đấu, cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Chu Thọ Sâm có sức mạnh như vậy, ở bên cạnh anh sẽ trở nên tiến tới và cố gắng hơn, là lãnh tụ tinh thần trong nhóm bọn họ.
Nghe thấy những lời nói tin cậy và ủng hộ này, Chu Thọ Sâm chỉ cảm thấy ánh nắng đột nhiên trở nên vô cùng ấm áp, bóng tối trong mắt đã bị xua tan không còn dấu vết.
“Các bạn, tôi…”
“Từ từ đã!!!” Một tiếng gào thê lương cắt ngang lời nói của Chu Thọ Sâm, anh quay đầu lại thì thấy là ông hiệu trưởng yếu đuối đã bỏ trốn kia, mấy ngày nay vẫn không dám đến trường đang chạy tới bằng đôi chân mập ú.
Hiệu trưởng sắc mặt đỏ bừng, đôi môi trắng bệch. Ông ta nghe tin Tống Sư Yểu muốn dẫn toàn bộ học sinh đặc tuyển rời đi, sợ tới mức lảo đảo chạy từ trong nhà tới đây.
“Các trò, có chuyện gì thì cứ từ từ bình tĩnh thương lượng đã, đừng nhất thời xúc động!” Hiệu trưởng hoảng loạn sốt ruột nói: “Chuyện chuyển trường, chúng ta cứ từ từ bàn bạc, từ từ bàn bạc…” Ông ta lại nhìn Tống Sư Yểu với vẻ van xin, nhỏ giọng nói: “Tiến sĩ Tống, em là học sinh tốt nghiệp từ Học viện Kim Kha Đóa Lạp chúng ta cơ mà, đây là trường học cũ của em, em có thể… có thể nhẹ tay một chút được không?”
Nếu tỷ lệ thi đậu đại học năm nay quá tồi tệ thì cái ghế hiệu trưởng của ông ta sẽ không thể giữ được nữa, trường họ cũng sẽ bị cười nhạo! Thân là học viện quý tộc Lam Huyết, vậy mà thứ hạng tỷ lệ thi đậu đại học xếp hạng thấp thì thật sự quá mất mặt! Ông ta hối hận vô cùng, nếu sớm biết Tống Sư Yểu sẽ làm việc dứt khoát như thế thì ông ta cũng phải kiên trì kêu Kim Ngọc kiềm chế một chút, đừng làm quá đáng như vậy.