Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cái Cách Yêu Của Anh Nhà Giàu

CHƯƠNG 80

Lăng Duyệt cũng không biết hoàng huynh nhà mình đi đâu, lúc Lăng Trí ra ngoài chỉ nói: “Có việc phải làm, xong rồi sẽ về.” với cô bé và Lăng Đằng.

Còn việc bị bệnh, tối hôm qua sau khi hạ sốt thì anh cũng không phát sốt nữa, ngủ sớm lại uống thuốc đúng giờ nên sáng hôm nay, ngoại trừ còn hơi ho khan thì cũng không còn chuyện gì lớn.

Đương nhiên Lăng Duyệt không biết chuyện này, cô bé chỉ biết hoàng huynh đã nói không sao cả.

Thịnh Hạ nghe vậy cũng thở ra nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút nghi hoặc: Sớm như vậy, rốt cuộc nam thần đi đâu và làm gì?

Công tác?

Chắc là không phải.

Nếu bên Trần Lập có sắp xếp công việc thì anh sẽ không tay không ra ngoài. Nếu là chuyện của Truyền thông Hoa Minh… thế cũng quá sớm, mọi người đều chưa đi làm đâu.

Thịnh Hạ nghĩ nghĩ, vừa đi lên lầu với Lăng Duyệt vừa lấy điện thoại gọi điện thoại cho Lăng Trí. Nhưng không đợi anh bắt máy thì cô lại vội vàng cúp, chuyển thành nhắn tin cho anh, chẳng may anh đang bận thì mình lại quấy rầy anh rồi.

Nhiệt Nhiệt là ta: Nam thần nam thần, em nấu cháo gà rất ngon cho anh ăn, nhưng mà Duyệt Duyệt nói anh ra ngoài rồi. Thế thì… bây giờ anh đang ở đâu? Ăn sáng chưa?

Lăng Trí không có trả lời, Thịnh Hạ đợi một lát rồi nhắn thêm một câu: Nếu còn chưa ăn thì nói cho chuyển qua cho anh?

Khoảng 5 phút sau Lăng Trí mới trả lời lại: Không cần, anh đã ăn rồi. Có điều bây giờ anh đang ảo chỗ Đường Kình, hai bọn anh có chút việc bận nên tối nay sẽ liên lạc với em.

Đường Kình?

Sáng sớm như vậy, nam thần đi tìm Đường Kình làm gì?

Thịnh Hạ tò mò gãi gãi cằm, không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn trả lời: Được, vậy anh nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần mệt mỏi quá nha.

Lăng Trí nhìn ảnh đại diện đáng yêu của cô gái nhỏ trêи điện thoại, hàng mi dài hơi rũ mà trả lời một câu: Ừ.

Sau đó liền cất điện thoại vào trong túi, chân dài gập lên ngồi xuống tảng đá lớn bên phải.

“Nhìn vẻ mặt này của cậu xem, thế nào, Tiểu Hạ Tử tìm cậu à?” Đường Kình ngáp một cái xoa xoa đôi mắt đi từ đất bằng phía sau tới.

Lăng Trí không nói chuyện, chỉ nhìn thành phố trập trùng như núi ở phương xa nhỏ như mô hình, hồi lâu mới dùng âm thanh khàn khàn chưa khỏi hẳn hỏi cậu: “Nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?”

Đây là đỉnh núi của một ngọn núi tên Hồng Diệp, đứng ở vị trí của họ nhìn xuống thì có thể thu hết quang cảnh hơn nửa của thành phố. Nhưng lúc này Đường Kình không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, đi đến ngồi cạnh Lăng Trí rồi suy tư một chút, nói: “Hẳn là sẽ cố hết sức phát huy sự nam tính quyến rũ của tôi, liều mạng phóng thích hormone giống đực của tôi rồi tranh thủ trước khi khai giảng câu dẫn linh hồn nhỏ bé của cô ấy, khiến cô ấy cho dù gặp được một tên nhãi ranh ưu tú đẹp trai hơn ở đại học, cũng chỉ khăng khăng một mực yêu mình tôi!”

Lăng Trí: “…”

Lúc này Lăng Trí vô cùng buồn nên không có chút ɖu͙ƈ vọng đánh người nào, nhưng sau khi Đường Kình nói xong lời này liền lộ ra nụ cười thật sự quá đê tiện, anh không nhịn được mà nhấc chân đá văng cậu ta: “Cút đi.”

“Anh nói thằng nhóc cậu làm sao thế!” Đường Kình che ʍôиɠ ngồi xuống chỗ khác, sau đó mới kháng nghị: “Cậu sáng sớm không ngủ được, một hai lôi kéo tôi lấy xe chạy lên núi, còn không phải tâm tình không tốt mà kêu anh đây vẽ đường cho cậu? Tôi đây suy nghĩ giúp cậu mà cậu lại không muốn nghe!”

Lăng Trí lạnh mắt liếc cậu một cái: “Cậu gọi cái này là vẽ đường à?” Rõ ràng chính là ngứa đòn muốn bị đánh.

“Vậy bây giờ cũng đã có kết quả trúng tuyển rồi, tôi cũng không thể nào kêu cậu xin rút học lại thi lại!” Đường Kình vò đầu thở dài một tiếng: “Lấy quan hệ nhét Tiểu Hạ Tử vào Nam Đại tôi cũng nghĩ đến nhưng tôi đã tìm người hỏi qua, không thể nào được đâu. Kì thi đại học này không giống thi cấp ba, không có kế hoạch bổ sung, cho dù Tiểu Hạ Tử chỉ kém 1 điểm thì chuyện này cũng không thể nào giải quyết bằng tiền được…”

Ánh mắt Lăng Trí tối tăm, không nói gì.

Bạn trai Hà Kiến Hoa của Phạm Ngọc Lan là giáo sư đại học, sau khi tỉnh táo thì việc đầu tiên anh làm là gọi điện thoại hỏi ông chuyện này, đáp án nhận lại cũng không khác Đường Kình nói là bao.

Trường nổi tiếng trong nước không giống như nước ngoài, quyên một vài tòa nhà hay một cái thư viện là có thể vào, vì bảo đảm tính công bằng cho kì thi đại học nên quốc gia quản lí mặt này rất nghiêm khắc, cho nên anh mới xúc động nghĩ ra việc xin rút.

Nhưng xúc động chỉ có thể là xúc động, anh thật sự không thể nào làm như vậy.

“Được rồi đừng nghĩ nữa.” Đường Kình biết anh đang bị áp lực nên cậu cũng không tiếp tục cợt nhả, giơ tay vỗ vai của anh rồi nói: “Còn không phải chỉ là 4 năm sao, coi như ông trời thử thách hai người một chút! Hơn nữa bây giờ giao thông phát triển như vậy, nếu cậu nhớ cô ấy thì mọi lúc cũng đều có thể bay sang không phải sao? Lại nói cho dù thi đậu cùng một trường thì với trạng thái không thể không bay mọi lúc hiện giờ của cậu, hai ngươi cũng không có cách nào bên nhau mỗi ngày!”

Lăng Trí không hé răng, sau một lúc lâu mới giật khóe miệng: “Cậu không hiểu.”

“Sao tôi lại không hiểu? Tôi hỏi cậu, nếu hai người đã bên nhau 5 năm 6 năm, lúc này cậu có bực bội như thế không?”

Không đợi Lăng Trí trả lời, Đường Kình liền lắc đầu nói: “Cậu sẽ không, bởi vì lúc ấy các cậu đã có cơ sở tình cảm lâu năm, cho dù cách xa hơn nữa thì cậu cũng chỉ có cảm giác như đi công tác xa, tưởng cô ấy nhưng sẽ không cảm thấy bất an. Cho nên hiện tại cậu buồn như vậy, bản chất vẫn vì Tiểu Hạ Tử không đủ thích cậu, cậu không tin tưởng tình cảm của cô ấy đối với cậu, sợ cô ấy sau khi đến thủ đô sẽ thích một thằng nhãi con tài giỏi hơn, tôi nói có đúng không?”

Lăng Trí: “… Đúng cái rắm.”

Tiểu tử này nhạy bén lên từ lúc nào vậy?

Đường Kình nhìn đã biểu ánh mắt của anh, cười đắc ý: “Biết cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng* không? Đừng nhìn bình thường anh đây không nói gì, thật ra tất cả đều ở trong mắt tôi đấy! Tôi nói cho cậu biết, tôi chỉ cần nhìn một cái liền biết hai người có chuyện quan trọng gì!”

*cao thủ sẽ không khoe khoang mà lại ẩn giấu tài năng của mình

Lăng Trí ghét bỏ nhìn tên khoe khoang này, co rút khóe miệng nói lấy lệ: “Vậy cậu thật sự rất giỏi đấy.”

Thật ra Đường Kình mang chuyện của mình và Giản Nhiên vào, sau khi hoảng đến sắp khóc mới hiểu được vài phần tâm tình của Lăng Trí: “Quá khen quá khen, đa tạ đa tạ.”

Lăng Trí: “…”

Anh hơi có chút hối hận vì kéo thứ này ra giải sầu rồi.

Đường Kình chưa từng nghĩ Tiểu Trí Gia nhà mình luôn luôn kiêu ngạo bình tĩnh, đối mặt với chuyện gia đình cũng không hoảng loạn lại có lúc không tự tin như vậy, ngay từ đầu thật ra cũng chỉ là suy đoán, mãi đến lúc này mới xem như đã rõ.

Cậu nhìn Lăng Trí một cái, trong lòng có chút xúc động nhưng trêи mặt lại chỉ cười hắc hắc, nói: “Cho nên thừa dịp bây giờ còn thời gian, nhanh chóng giải phóng mị lực nam thần của cậu mà câu chặt trái tim Tiểu Hạ Tử đi, như vậy cho dù sau khi khai giảng hai ngươi rời xa thì cậu cũng không cần lo lắng cô ấy sẽ di tình biệt luyến*!”

*thay người yêu như thay áo

“… Cút đi, ba cậu từ trước nay không lo lắng cái này.”

Anh chỉ có chút bực bội.

Bởi vì ông trời chó má cố ý đùa cợt.

Bởi vì không nhận nhận tình cảm của cô như mong muốn.

Nhưng nếu nói sợ cô sẽ di tình biệt luyến…

Thật đúng là anh chưa từng sợ.

Cô là người anh đã nhận định.

Đời này, ai cũng không thế cướp cô từ bên cạnh anh.

Chàng trai cong chân đứng lên, đi đến chiếc xe phân khối lớn màu đỏ rực cách đó không xa, đội nón bảo hiểm đặt lên xe, chân dài đưa qua, ngồi lên: “Đi thôi.”

“Gì? Còn đi đâu à?” Đường Kình ngơ ngác đi tới.

Chiếc Halley màu đỏ này là của cậu, từ đầu Lăng Trí có một chiếc màu đen nhưng sau khi xảy ra chuyện thì anh đã bán chiếc đó. Tính sơ thì anh cũng hơn 1 năm không cưỡi Tiểu Hắc phóng lên đường của khu dân cư thưa thớt, Lăng Trí chờ sau khi Đường Kình mang nón bảo hiểm xong mới híp đôi mắt đào hoa lại, dẫm chân ga bay ra ngoài.

“Mẹ nó cậu chậm một chút!”

Quốc lộ uốn lượn quanh co như một con rắn trắng lười biếng, đảo quanh ngọn núi xanh biếc. Chàng trai lái chiếc Harley màu đỏ như gió, góc áo bay lên giữa cảnh xanh trắng đó.

Năm 18 tuổi này, Lăng Trí yêu một cô gái nhỏ có đôi mắt tròn tròn, tóc mềm mại lại có mặt bánh bao.

Cô gái này tên là Thịnh Hạ.

Người cô cũng như tên, như mặt trời chiều hạ, mang theo đủ độ ấm để hòa tan tất cả trong lòng anh.

Từ nay về sau, cô rơi xuống đáy lòng Lăng Trí, cũng rơi vào linh hồn của anh.

***

Hai người vui chơi ở gần núi Hồng Diệp hơn nửa ngày thì rốt cuộc tâm tình của Lăng Trí mới thoải mái một ít.

Sau khi ăn bừa chút gì rồi điều chỉnh tâm tình xong, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Thịnh Hạ, đỡ cho cô phải lo lắng. Kết quả còn chưa kịp ấn số thì Phương Kỳ đã gọi tới trước, nói là đồng hồ kiểu nữ anh cần thì bạn cô ấy đã có, hỏi anh bây giờ có thời gian đi lấy hay không.

Cũng xem như nghe được một tin tức tốt.

Lăng Trí khẽ buông lỏng mặt, nói: “Bây giờ tôi sẽ qua.”

“Được, tôi phát vị trí cho cậu, cậu đi theo định vị đến đây là được.” Phương Kỳ nói xong liền tắt điện thoại.

Buổi chiều Đường Kình còn muốn đến nhà nữ thần lấy lòng, Lăng Trí xua tay cho cậu lăn đi rồi tự mình bắt taxi trêи đường.

Sau khi lên xe, anh lại tiếp tục lấy điện thoại gọi cho Thịnh Hạ.

Nhưng cô không nhận.

Anh lại gọi thêm một cuộc, kết quả còn chưa gọi được thì điện thoại đã hết pin tắt máy.

Lăng Trí: “…”

Tối hôm qua tâm trạng không tốt nên đã quên sạc điện thoại.

Anh xoa xoa thái dương, cất điện thoại vào.

Lát nữa về nhà rồi giải thích với cô vậy.

***

Vậy vì sao Thịnh Hạ lại không nhận điện thoại của Lăng Trí?

Bởi vì cô cũng ở trêи đường.

Hôm nay là lúc kết thúc trại hè đầu tiên của Tưởng Hiểu Xuân. Bởi vì mẹ Thịnh báo danh trại hè tiếp theo bắt đầu vào ngày mốt cho cô ấy nên Tưởng Hiểu Xuân chỉ có thể về nhà họ Thịnh hai ngày.

Ba Thịnh không biết những việc Tưởng Hiểu Xuân từng làm lúc trước, đã đồng ý sẽ đi đón cô ấy nhưng sáng hôm nay, thông báo phá bỏ và di dời khu phố cũ này đã chính thức truyền xuống, lúc ba Thịnh muốn ra khỏi cửa thì bị vài người hàng xóm léo đi bàn luận công việc liên quan. Lúc ấy Thịnh Xuyên đã đi ra ngoài, mẹ Thịnh lại bận rộn ở cửa hàng trái cây, chỉ còn Thịnh Hạ ở nhà.

Thấy ba ba khó xử, Thịnh Hạ nghĩ dù sao mình cũng không có việc gì cần làm nên chủ động: “Con lái xe máy điện đón con bé cho.”

Cô là người rộng lòng, chuyện lúc trước đã qua rất nhiều ngày, cô đã sớm không để trong lòng. Đón người cho ba ba yên tâm mà thôi, cũng không khiến cô khó khăn hay khó xử.

Dù sao nếu Tưởng Hiểu Xuân còn chưa nghĩ thông suốt thì cô không nói chuyện với con bé là được.

Ba Thịnh không biết con gái bảo bối suy nghĩ cái gì, thấy cô xung phong nhận việc thì cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng ngay.

Nơi đóng quân của trại hè kia không cách nhà họ Thịnh xa lắm, Thịnh Hạ lại mỗi ngày lái xe đi học nên ông cũng không có gì không yên tâm.

Có điều vẫn dặn dò vài câu theo lẽ thường, kêu cô đi đường cẩn thận một chút.

Thịnh Hạ dạ vâng rồi xuất phát. Bởi vì hôm nay mặc đầm nên không có túi tiền, cô liền mang theo một chiếc túi đeo chéo hình cấu trúc, đặt điện thoại và tiền lẻ ở trong đấy.

Lúc Lăng Trí gọi điện thoại thì đã đến nơi nhưng xung quanh có khá nhiều phụ huynh đón con nên rất ồn ào, cô lại bận rộn tìm Tưởng Hiểu Xuân cho nên cũng không nghe thấy tiếng chuông.

Sau khi dừng xe điện, Thịnh Hạ nhìn xung quanh ở cổng, không lâu sau, cô đã nhìn thấy Tưởng Hiểu Xuân trong đám người.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!