Trận mưa kéo dài tới cuối tuần, một vài tia nắng xuyên mây cùng sương sớm ghé xuống cửa sổ. Sương đọng trên ô cửa trắng xóa, ẩm ướt. Nắng lên sương liền chạy trốn, để lại một mảng mờ trên kính. Rửa mặt xong Hà Diệp nhắn tin cho Nhất Minh liền thấy tin nhắn từ bên anh gửi đến.
Nhất Minh: Em dậy chưa, Bống?
Hà Diệp: Em dậy rồi ạ =3=.
Nhắn xong còn đính kèm một bức ảnh tự chụp của chính mình. Trên khuôn mặt trắng hồng còn đọng nước, mũi ửng đỏ vì lạnh.
Nhất Minh khẽ cười, nhấn lưu ảnh xuống rồi mới nhắn tiếp.
Nhất Minh: Thay quần áo đi, 10' nữa anh đợi dưới cổng.
Hà Diệp: =. ="Được ạ.
Nhắn xong liền buông điện thoại xuống chạy đi thay quần áo. Đồ dùng của mẹ cần mang cô cũng để trong túi giấy, quần áo cho bố thay.
Kiểm tra đồ một lượt cô liền nghe thấy tiếng mở cổng nhà bên cạnh. Cầm theo những đồ đã chuẩn bị, Hà Diệp lon ton chạy xuống nhà.
Nhất Minh nhìn dáng vẻ vội vàng của cô liền có chút hưởng thụ.
- Hello, my boyfriend. - Hà Diệp chạy tới gần trước mặt Nhất Minh rồi nhảy một bước nhỏ.
Nhất Minh theo quán tính đỡ lấy thắt lưng cô. Hà Diệp bị hành động này của anh làm cho giật mình lùi lại sau một bước. Cô có gì đó chưa quen với thân phận mới này.
Nhất Minh đưa tới một tấm bùa nhỏ, bên ngoài vải đỏ bao trùm toàn bộ. Hà Diệp mắt tròn xoe, đưa tay nhận lấy, quan sát một hồi, vân vê sờ mặt vải.
Nhất Minh: Bà nội đi hành hương xin về đó. Là bùa bình an.
Hà Diệp: Vậy lát nữa mình đưa mẹ anh nhé.
Nhất Minh: Được.
Hà Diệp: Mình đi thôi.
Nhất Minh cầm mũ bảo hiểm đội cho Hà Diệp, chỉnh lại khóa kéo áo khoác, quàng lại khăn quàng cổ. Hà Diệp chậm chạp hưởng thụ sự ân cần từ bạn trai mình, không nhịn được khóe môi kéo cao liền nói:
- Anh ngồi trước mà, chắn hết gió rồi. Em ngồi đằng sau cũng đâu có lạnh.
Nhất Minh quàng lại khăn xong liền cốc lên mũ bảo hiểm của cô, giọng nói răn dạy nhắc nhở:
- Em nhìn xem. Như tờ giấy. Không bọc cẩn thận bay mất thì sao.
Hà Diệp chu mỏ lên định cãi mới nhớ ra mình đang đeo khẩu trang. Lại nheo mắt cười.
Gạt chỗ để chân sau xong Nhất Minh mới lên tiếng:
- Lên xe nào, mình đi ăn.
Hai người chọn một quán phở gần đó. Ăn uống xong xuôi mới tiếp tục đi thăm mẹ Hà Diệp.
Nhìn thấy cổng bệnh viện từ xa, tay Hà Diệp nắm áo khoác bên hông của Nhất Minh thoáng siết nhẹ. Nhất Minh dường như cảm nhận được sự lo lắng trong cô, tay trái khẽ trùm lên tay cô vỗ nhẹ vài lần. Cách hai lớp găng tay, hơi ấm không thể truyền tới, nhưng ít nhất sóng nơi đáy lòng có thể an ổn phần nào.
Một tay Nhất Minh xách túi đồ Hà Diệp chuẩn bị, tay còn lại nắm tay Hà Diệp. Đến gần phòng điều trị, bàn tay Hà Diệp càng run rẩy. Dường như những kí ức ngày vào viện 108 cùng Minh Huy, cảm giác trái tim như ngừng đập vẫn hiện hữu trước mắt Hà Diệp. Trái tim cùng linh hồn cô đều cùng lúc run rẩy, nỗi sợ ập tới chiếm lĩnh trái tim cô.
Nhất Minh nghiêng đầu nhìn cô gái đi bên cạnh. Hai người vẫn đeo khẩu trang, ở góc độ này anh chỉ nhìn thấy đôi mắt cô khẽ chớp chớp, đầu lông mày hơi nhíu lại.
Cửa phòng bệnh mở ra. Kim Yến đang gọt hoa quả ở đầu giường.
Hà Diệp mỉm cười chạy tới. Đưa túi xách cho bố rồi liền cất lời.
Hà Diệp: Con gái lớn của mẹ đến sớm quá, con gái nhỏ đành chậm một bước rồi.
Tô Ngọc cười tươi rói, khí sắc tuy nhợt nhạt nhưng vẫn không che chắn được ý chí mạnh mẽ từ sâu trong đôi mắt.
Tô Ngọc: Sao lại chạy tới đây. Không phải nói truyền hóa chất xong thứ 4 tuần tới mẹ sẽ về à?
Hà Diệp: Con nhớ mẹ thì ra chứ sao.
Nói rồi, Hà Diệp quay sang nhìn Kim Yến nói:
- Nay chị Yến cũng được nghỉ ạ?
Kim Yến: Đúng vậy. Học hành không nghiêm chỉnh nên phải tới chỗ bố mẹ ăn vạ.
Cả nhà cười vui vẻ. Hà Diệp liếc mắt xuống thấy mu bàn tay tím xanh của mẹ không khỏi đau lòng. Cô sờ túi áo, lấy ra một lá bùa bình an. Dúi vào tay mẹ xong liền nói.
- Bùa bình an đó mẹ, bà nội anh Cò xin đó.
Tô Ngọc dùng ngón cái vân vê mặt vải của tấm bùa. Nhìn Hà Diệp xong quay sang Nhất Minh nói:
- Cảm ơn con.
Bệnh viện cần sự yên tĩnh nên mấy người không ở lại lâu. Kim Yến lấy lý do Hà Diệp lâu lắm không đi chơi liền đẩy cô cho Nhất Minh kêu anh cho cô bé đi chơi. Kim Yến thay bố Hà Diệp ở lại chăm sóc mẹ cô, nhất quyết khuyên bố Hùng nên nghỉ ngơi một chút.
Hà Diệp tranh không lại liền nói sẽ đi tới trưa rồi về. Kim Yến thấy vậy mới gật đầu đồng ý.
Cùng một bầu trời, nhưng bước ra khỏi cổng bệnh viện, bầu trời liền thoáng đãng lạ thường.