Đàm Thiếu Ngữ nhìn ra em trai Đàm Tinh Thần tốt hơn trước đây nhiều, đây cũng không phải hiệu quả của băng bó cầm máu, tất cả là nhờ những châm mà Triệu Quốc Khánh đâm kia, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu!”
Triệu Quốc Khánh cất kim châm quay lại giải thích với Đàm Thiếu Ngữ: “Thương thế của em trai anh coi như tạm thời ổn định rồi, chỉ là tôi không đề nghị anh ta tiếp tục ở lại đây, tốt nhất nên đưa anh ta đến bệnh viện để tiếp tục điều trị.”
Đưa đến bệnh viện, đây cũng có nghĩa Đàm Tinh Thần sẽ phải rời khỏi trận đấu.
Đàm Thiếu Ngữ sững sờ trong này, sắc mặt nặng nề nói: “Em trai nhất định hy vọng kiên trì đến cuối cùng!”
“Tôi sẽ giải thích với Đàm Tinh Thần, lấy tính cách của anh ta đúng là sẽ kiên trì đến cùng, không muốn rời đi như vậy.” Triệu Quốc Khánh nói xong hơi ngừng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đàm Thiếu Ngữ, tiếp tục giải thích: “Anh có nghĩ tới hay không, tình huống thân thể anh ta bây giờ còn có thể chiến đấu sao? Đừng nói là Đàm Tinh Thần, nói ngay cả anh, nếu chúng ta không kịp thời chạy tới nơi này thì anh cho rằng mình còn có thể kiên trì bao lâu?”
Đàm Thiếu Ngữ lại khẽ giật mình, trong lòng gõ lên hồi chuông cảnh báo.
Nếu không phải bốn người Triệu Quốc Khánh kịp thời đến, vậy em trai sẽ chết trước đi, mình không kiên trì được bao lâu nhất định cũng sẽ chết ở dưới súng kẻ địch.
Nói cách khác, là Triệu Quốc Khánh cứu được hai anh em họ, nếu không thì bọn họ đều đã chết hết.
“Tôi hiểu rồi.” Đàm Thiếu Ngữ nặng nề mà thở ra một hơi, ánh mắt rơi vào trên người Đàm Tinh Thần, trầm giọng giải thích, “Tôi sẽ cùng anh ta rời khỏi so tài.”
Triệu Quốc Khánh nhìn Đàm Thiếu Ngữ, hiểu rõ Đàm Thiếu Ngữ có thể đưa ra quyết định như vậy là thống khổ nhường nào.
Năm ngoái Đàm Thiếu Ngữ không thể trở thành bộ đội đặc chủng, năm nay lại lần nữa mất đi cơ hội trở thành bộ đội đặc chủng, đây đối với anh ta chính là thêm một lần đả kích trầm trọng, có thể anh ta có thể nhường mọi cơ hội cho em trai Đàm Tinh Thần.
“Két đùng!” Vòng tay trên cổ tay Đàm Thiếu Ngữ bị anh ta mạnh mẽ nắm đứt gãy, vòng tay bị hủy sau đó sẽ tự động phát ra tín hiệu cầu cứu, không bao lâu sẽ có người chạy tới đây cứu hai anh em họ.
“Tôi biết rõ cậu sẽ đi được rất ra trong trận đấu quý năm nay, chẳng qua tôi đảm bảo, sang năm tôi và Tinh Thần nhất định sẽ gặp lại cậu đấy!” Lúc nói chuyện hai mắt Đàm Thiếu Ngữ phát sáng, đây là một loại hứa hẹn, cũng là một loại lời thề, mặc kệ Triệu Quốc Khánh đi được rất ra, anh ta và Đàm Tinh Thần đều sẽ hồ hởi tiến lên.
Triệu Quốc Khánh mỉm cười, coi như đồng ý.
Ở cửa động có súng hạng nặng để lại cho Đàm Thiếu Ngữ, vạn nhất sau khi đám người Triệu Quốc Khánh rời đi lại có kẻ địch đến anh ta cũng có thể dựa vào cái súng máy này chèo chống đến khi cứu viện đến.
Mặt khác, lúc Triệu Quốc Khánh rời đi cố ý bố trí ở bốn phía một ít quỷ lôi, dặn Đàm Thiếu Ngữ nếu là nhân viên cứu viện đến thì nói cho bọn họ biết đi như thế nào để tránh quỷ lôi.
Một trận để bốn người Triệu Quốc Khánh gặt hái được rất nhiều vũ khí trang bị, vì chiến đấu tốt, bốn người để lại vũ khí trang bị trước khi dự thi mang đến từ trong bộ đội ở trong sơn động, để nhân viên cứu viện lúc sau đến cùng mang đi.
Mất đi vũ khí là chuyện lớn, Triệu Quốc Khánh sẽ không để loại chuyện này xảy ra ở trên người mình.
Lý Thực Thành đã lấy được súng máy hạng nặng, Bàng Hổ đã nhận được hai khẩu súng trường tự động, hắn ta cũng biết rõ Triệu Quốc Khánh không phải vô cùng cần người quan sát viên này, vì vậy liền chủ động yêu cầu đi cùng Lý Thực Thành với vai trò lực lượng công thành.
Triệu Quốc Khánh đồng ý đề nghị của Bàng Hổ, có Bàng Hổ và Lý Thực Thành cùng đi theo sau lưng Phùng Tiểu Long, an toàn của Phùng Tiểu Long cũng được đảm bảo hơn một chút.
“Quốc Khánh, cậu nhìn.” Trong tay Phùng Tiểu Long cầm một huy hiệu đầu sói đưa tới trước mặt Triệu Quốc Khánh.
Huy hiệu đầu sói màu vàng, trên răng sói lộ ra ngoài có một vệt máu đỏ ở trên, giống như vừa cắn nuốt con mồi vậy.
“Tôi kiểm tra qua, những thi thể khác đều có huy hiệu màu vàng, chỉ có trên cái này có một vệt máu.” Phùng Tiểu Long bổ sung.
“Cái này tìm được ở chỗ nào?” Triệu Quốc Khánh hỏi.
Phùng Tiểu Long đưa tay chỉ vào nơi cách xa chiến trường một chút giải thích: “Bên kia, hẳn là bị hai anh em Đàm Thiếu Ngữ Đàm Tinh Thần giết chết.” Nói xong lại đưa tay chỉ một hướng khác, “Có một tên còn chưa chết, tôi trói hắn vào chỗ đó, có lẽ có thể biết được ý nghĩa huy hiệu này từ trong miệng hắn ta.”
Triệu Quốc Khánh gật đầu, đi qua cùng Phùng Tiểu Long.
Tù binh trên thực tế căn bản không cần trói chặt, cánh tay phải của hắn ta trực tiếp bị súng máy hạng nặng bắn đứt, ngực phải còn có một lỗ lớn, cũng hẳn là bị viên đạn của súng máy gây thương tích, lấy tình hình thương thế của hắn ta hẳn không bao lâu hắn ta sẽ chết.
Triệu Quốc Khánh dùng kim châm trước giữ lại chút hơi cho tên đó, sau đó đưa chiếc huy hiệu đặc thù kia đến trước mặt đối phương, dùng tiếng Anh hỏi: “Cái huy hiệu này đại diện cho ý nghĩa gì?”
Tù binh liếc mắt nhìn Triệu Quốc Khánh, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ nhẹ. Hắn ta biết mình sắp chết nên làm ra vẻ anh hùng, xoay đầu không thèm để ý Triệu Quốc Khánh.
Triệu Quốc Khánh nhẹ nhàng nắm phần đuôi kim châm di chuyển, tù binh lập tức cảm thấy đau đớn khó nhịn, đồng thời còn kèm theo một cảm giác ngứa nhàn nhạt, khiến hắn ta hận không thể xé mở toàn bộ da thịt.
“Mày có thể lựa chọn trả lời vấn đề của tao, cũng có thể lựa chọn cứ thống khổ như vậy mà chết!” Triệu Quốc Khánh nói.
Tù binh run run một cái, trong mắt lộ ra một nỗi sợ hãi, hắn ta tình nguyện được chết một cách thống khoái cũng không muốn bị tra tấn như vậy tới chết.
“Chiến đội Huyết Lang, bọn họ là lính đánh thuê lợi hại nhất trong đoàn lính đánh thuê của chúng tôi, năng lực chiến đấu đạt đến trình độ tam đẳng bộ đội đặc chủng!” Tù binh trả lời một hơi.
Triệu Quốc Khánh biết bộ đội đặc chủng chia làm mấy đẳng cấp, ví dụ như các quốc gia đều có vương bài bộ đặc chủng của mình, trừ đó ra còn có nhất đẳng, nhị đẳng, tam đẳng bộ đội đặc chủng.
Phi Long đặc chủng binh sĩ chính là vương bài bộ đội đặc chủng, mà tam đẳng bộ đội đặc chủng chẳng qua là bộ đội đặc chủng bình thường nhất, năng lực tác chiến của binh sĩ chỉ tương đương với chuẩn bộ đội đặc chủng trong bộ đội Phi Long đặc chủng.
“Cái này phiến phức.” Triệu Quốc Khánh thầm nói trong lòng.
Chiến đội Huyết Lang tương đương với một chi đặc chủng binh sĩ chuẩn bộ đội của binh sĩ đội đặc chủng Phi Long, sức chiến đấu kia tất nhiên là kinh người, mà mọi người ngoại trừ Lãnh Vô Sương đã từng là bộ đội đặc chủng ra, những người khác đều không phải. Mặt khác, hai anh em Đàm Thiếu Ngữ, Đàm Tinh Thần rút lui ra khỏi trận đấu, cũng làm suy yếu lực lượng của mọi người.
“Chiến đội Huyết Lang có tổng cộng bao nhiêu người?”. Triệu Quốc Khánh hỏi tiếp.
“Hai mươi tư người.” Tù binh trả lời.
Bên này Triệu Quốc Khánh chỉ còn tám người, chiến đội Huyết Lang đã có hai mươi tư người, số lượng người đã chiếm tới gấp ba lần.
Thực lực cách biệt rất xa nha!
Triệu Quốc Khánh có một loại cảm giác nguy cơ, trừ phi tập hợp toàn bộ bốn người khác, tiêu diệt từng bộ phận kẻ địch, bằng không sẽ vô cùng bất lợi với mọi người.
Rút kim châm ra, tù bình nuốt xuống một hơi cuối cùng rồi tắt thở.
Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành, Bàng Hổ đều dốt tiếng Anh, bởi vậy hoàn toàn nghe không hiểu cuộc nói chuyện giữa Triệu Quốc Khánh và tù binh.
Thấy tù binh đã chết, Phùng Tiểu Long có chút gấp gáp hỏi: “Hắn ta vừa mới nói cùng cậu mấy thứ gì đó?”
“Chúng ta gặp phiền toái lớn rồi.” Triệu Quốc Khánh nói xong nhìn bốn phía, tiếp tục giải thích, “Chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói.”
Vì để tránh gặp nhân viên cứu viện, bốn người Triệu Quốc Khánh rời đi trước, trên đường Triệu Quốc Khánh nói chuyện chiến đội Huyết Lang cho ba người khác.
“Cái gì? Một chi chiến đội có thực lực đạt đến chuẩn bộ đội đặc chủng?” Ba người Phùng Tiểu Long sau khi nghe đều giật mình.
Triệu Quốc Khánh nặng nề gật đầu tỏ vẻ ba người không nghe lầm, hơn nữa số lượng kẻ địch gấp ba lần bọn hắn, cái này còn chưa thêm những dong binh cấp bậc màu vàng kia, nếu tăng thêm thì thực lực của hai bên ta và địch cách xa rồi.
“Quốc Khánh, nếu như vậy, vừa nãy sao chúng ta không ở lại nói tin này với nhân viên cứu viện?” Bàng Hổ nghi ngờ hỏi.
“Anh cho rằng Quân trưởng lại không biết rõ những điều này sao?” Triệu Quốc Khánh hỏi lại.
“Ý của cậu là nói Quân trưởng biết rõ chiến đội kẻ địch lợi hại như thế?” Phùng Tiểu Long tò mò hỏi.
Triệu Quốc Khánh gật đầu trả lời: “Các anh nghĩ thử đi, nếu Quân trưởng không thăm dò thực lực kẻ địch làm sao sẽ yên tâm để chúng ta đi đối chiến với kẻ địch?”
“Thế nhưng … Quân trưởng thật sự cho rằng chỉ dựa vào chúng ta những người này có thể giết những lính đánh thuê lực lượng còn mạnh hơn cả chúng ta kia?” Bàng Hổ kinh ngạc hỏi.
Triệu Quốc Khánh hít sâu một hơi nói: “Tôi không biết Quân trưởng đến tột cùng nghĩ như thế nào, nhưng Quân trưởng nếu giao nhiệm vụ cho chúng ta, vậy cho dù là chiến đấu đến người cuối cùng chúng ta cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!”
Ba người Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành, Bàng Hổ không nói gì thêm, bọn họ cảm giác được trên người Triệu Quốc Khánh lộ ra chiến ý nồng đậm, ý chí chiến đấu này trong vô hình lây nhiễm ba người.
Cho dù là chiến đấu đến người cuối cùng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!
“Quốc Khánh, cậu nói đi, kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?” Phùng Tiểu Long hỏi.
“Tìm những người khác, nghĩ biện pháp phân tán lực lượng kẻ địch, từng bước xơi tái những lính đánh thuê này!” Triệu Quốc Khánh nói ra kế hoạch tác chiến của mình, tránh cho lực lượng kẻ địch trực tiếp đối kháng toàn bộ là hy vọng chiến thắng của bọn họ.
“Đi, chúng tôi nghe cậu!” Phùng Tiểu Long gật đầu đáp.
“Chúng tôi nghe cậu!” Lý Thực Thành và Bàng Hổ cũng cùng tỏ thái đổ.
Đối mặt kwr địch cường đại không có lựa chọn lùi bước, bọn họ chỉ là quyết tâm chiến đấu đến cùng!
Bốn người bắt đầu lấy đội hình chiến đấu Phùng Tiểu Long dẫn đầu, Lý Thực thành và Bàng Hổ ở giữa, Triệu Quốc Khánh ở phía sau cùng tiến lên, tìm xung quanh muốn tìm bốn người khác.
Hai giờ đi qua, bốn người Triệu Quốc Khánh không gặp được một thành viên dự thi nào khác, điều này khiến trong lòng bốn người có chút lo lắng, những người khác có phải đã hy sinh hay đã rời khỏi so tài?
Không có cách nào liên lạc với các thành viên dự thi khiến bốn người Triệu Quốc Khánh ai cũng không dám khẳng định những người khác vẫn còn đang chiến đấu như bọn họ.
Lại qua nửa giờ, bước chân Phùng Tiểu Long đột nhiên ngừng lại, nghiêng tai nghe ngóng sau đó chút hưng phấn mà quay người kêu lên: “Các cậu nghe không? Là tiếng súng!”
Ba người Triệu Quốc Khánh cũng cùng ngừng lại, bởi vì bọn họ cách Phùng Tiểu phong một đoạn vì vậy cũng không nghe được quá rõ ràng, chỉ thoáng nghe thấy tiếng giống với pháo nổ truyền tới.
Nơi đây đương nhiên không có người nào bắn pháo, nhất định là tiếng súng.
Có tiếng súng liền có nghĩa có người đang chiến đấu, có chiến đấu liền chứng tỏ còn có những thành viên dự thi khác, bốn người Triệu Quốc Khánh cuối cùng tìm được những người khác.
“Nhanh qua nhìn xem!” Triệu Quốc Khánh thúc giục nói.
Bốn người bắt đầu chạy nhanh, vẫn giữ nguyên đội hình chiến đấu như cũ.
Theo khoảng cách càng gần, tiếng súng cũng càng ngày càng rõ ràng, xác nhật đúng là có người đang chiến đấu.