Lãnh Vô Sương lập tức hoảng sợ khi nghe thấy giọng nói này, trong mắt hiện lên vẻ hận thù.
Triệu Quốc Khánh tự nhiên chú ý tới người đàn ông vừa nói, là một sĩ quan cấp hai, cao khoảng một mét bảy, nhìn rất bình thường, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường, ngay từ khi xuất hiện đã nhìn mình.
“Cậu là Triệu Quốc Khánh?” Bên kia hỏi.
Triệu Quốc Khánh gật đầu nhìn Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành bằng ánh mắt dò hỏi.
“Quốc Khánh, đây là đội trưởng Phong Cốc Tuấn. Anh ấy đã huấn luyện đặc biệt cho chúng tôi hơn mười ngày qua.” Lý Thực Thành nói, nói xong liền nhỏ giọng bên tai Triệu Quốc Khánh nói, “Đội trưởng Phong cũng là lính bán đặc chủng năm ngoái, nghe nói vốn dĩ đội trưởng Phong còn có thể trở thành lính đặc chủng, nhưng trong đợt đánh giá cuối cùng, anh ấy bị thương ở chân rồi để lại di chứng nên mới rút lui về quân đoàn.”
Lính bán đặc chủng năm ngoái, đợt đánh giá cuối cùng bị thương.
Hai thông tin này kết hợp với phản ứng của Lãnh Vô Sương khiến Triệu Quốc Khánh dễ dàng biết rằng giữa hai người nhất định có chuyện.
Lãnh Vô Sương đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Cốc Tuấn, thân thể khẽ run lên, kích động kêu lên: “Phong Cốc Tuấn, cho dù năm nay anh ngăn cản tôi thì tôi cũng nhất định sẽ vượt qua kỳ đánh giá để trở thành một lính đặc chủng!”
Giữa Lãnh Vô Sương và Phong Cốc Tuấn tóe ra tia lửa.
Phong Cốc Tuấn khẽ mỉm cười, nhưng cũng không thù địch như Lãnh Vô Sương, hỏi: “Lãnh Vô Sương, đối với cậu, trở thành một lính đặc chủng thật sự quan trọng như vậy sao?”
Lãnh Vô Sương hơi giật mình khi bị hỏi, sau đó đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Đương nhiên! Trở thành lính đặc chủng là ước mơ của tôi, là bằng chứng sức mạnh, không ai có thể ngăn cản tôi trở thành một lính đặc chủng!”
“Lãnh Vô Sương, cậu muốn dùng danh lính đặc chủng để chứng minh bản thân hoàn toàn không sai, nhưng cậu cố chấp quá rồi, lại còn vô cùng ích kỷ, cho dù có vào đặc chủng cũng chắc chắn không có thành tựu gì.” Phong Cốc Tuấn nói.
“Anh..” Lãnh Vô Sương nổi giận đùng đùng quát lớn, “Phong Cốc Tuấn, anh muốn nói gì thì nói, nếu có bản lĩnh thì năm nay loại cản tôi xem!”
“Cản cậu?” Phong Cốc Tuấn hỏi, tiến lên một bước, nhưng cơ thể anh ta hơi lắc lư về bên phải, chân phải của anh có phần bị tật. “Lãnh Vô Sương, cậu cho rằng bộ dạng này của tôi còn có thể trở thành lính đặc chủng sao?”
“Chân của anh!” Lãnh Vô Sương kinh ngạc, trên mặt càng thêm phức tạp.
Phong Cốc Tuấn và Lãnh Vô Sương là đối thủ trong buổi đánh giá lính đặc chủng năm ngoái, Lãnh Vô Sương bị Phong Cốc Tuấn loại vì kỹ năng kém cỏi, nhưng Phong Cốc Tuấn lại bị thương ở chân phải sau khi cứu Lãnh Vô Sương.
Lúc đó Lãnh Vô Sương chỉ biết Phong Cốc Tuấn bị thương, nhưng anh ta không bao giờ tưởng tượng được thương thế nặng đến mức tàn phế.
Một người khuyết tật dù có nỗ lực bao nhiêu cũng sẽ không suôn sẻ như người bình thường, có thể nói cánh cửa lính đặc chủng đã đóng lại hoàn toàn với Phong Cốc Tuấn.
Nghe nói Phong Cốc Tuấn vì Lãnh Vô Sương mà bị thương, sau khi gặp lại nên hận Lãnh Vô Sương mới đúng, nhưng anh ta lại không có một chút hận thù, một năm suy nghĩ lại khiến anh ta nghĩ thông hơn nhiều, cũng trưởng thành hơn.
“Lãnh Vô Sương, tuy rằng tôi không thể tham gia trận đấu, nhưng đừng tưởng rằng cậu có thể dễ dàng vượt qua các bài kiểm tra khác nhau trở thành lính đặc chủng.” Phong Cốc Tuấn hơi khựng lại nói, liếc nhìn Triệu Quốc Khánh, Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành và những người khác, tiếp tục nói, “Năm nay xuất hiện rất nhiều cao thủ, con đường họ đi sẽ dài hơn cả tôi và cậu!”
Nếu là người khác nói điều này, thì Lãnh Vô Sương nhất định sẽ hư một tiếng khinh thường, nhưng người nói lại chính là Phong Cốc Tuấn, đây là một chuyện hoàn toàn khác.
Quan trọng hơn là, Lãnh Vô Sương đã từng đối đầu với Triệu Quốc Khánh, anh ta biết Triệu Quốc Khánh mạnh hơn mình nên càng đồng ý với Phong Cốc Tuấn.
“Vậy thì sao, tôi nhất định trở thành lính đặc chủng!” Lãnh Vô Sương đột nhiên hét lên.
Phong Cốc Tuấn lắc đầu thở dài: "Lãnh Vô Sương, tôi đã nói cậu quá cố chấp, cậu có cơ hội trở thành lính đặc chủng, nhưng trước đó tôi khuyên cậu nên suy nghĩ rõ ràng, vì sao lại muốn trở thành lính đặc chủng?”
Tại sao lại muốn trở thành lính đặc chủng?
Lãnh Vô Sương sững sờ, anh ta chưa bao giờ tự hỏi chính mình như vậy, chỉ coi việc trở thành lính đặc chủng là một mục đích, một bằng chứng.
Tại sao lại muốn trở thành lính đặc chủng, đây cũng đã trở thành câu hỏi của chính Triệu Quốc Khánh.
Để trở nên mạnh mẽ hơn?
Để gặp Tống Phi Dương, hỏi về sự hy sinh của anh trai mình?
Để trở nên mạnh mẽ như cô nhóc đó, đánh mông cô ấy?
Không, có lẽ đây đều không phải câu trả lời.
Người có năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn.
Triệu Quốc Khánh không nhớ nổi lời nói đó là của ai, nhưng anh biết rằng khi mình ngày càng mạnh mẽ thì càng cần phải bảo vệ nhiều thứ hơn.
Gia đình, anh em, đồng đội, nhân dân, đất nước, chỉ có mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ tất cả, bảo vệ gia đình và đất nước có thể là lý do thực sự.
Triệu Quốc Khánh nhìn Phong Cốc Tuấn, cảm thấy người này rất thú vị, vừa gặp mặt đã dạy cho mình một bài học.
Phong Cốc Tuấn cười với Triệu Quốc Khánh: “Ngày mai chính là trận đấu, tôi nghĩ ba anh em các cậu có nhiều chuyện muốn nói, không quấy rầy nữa.” Nói xong liền xoay người rời đi.
“Triệu Quốc Khánh, đi thôi, tìm chỗ nói chuyện đi!” Lý Thực Thành nóng lòng kéo Triệu Quốc Khánh đi.
Cái gọi là trò chuyện, việc đầu tiên ba người làm là tìm hiểu lẫn nhau, họ đều muốn biết trong mười ngày qua đối phương có tiến bộ hay không.
Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành quả thực đã tiến bộ sau hơn mười ngày huấn luyện đặc biệt, lúc này thực lực của bọn họ mạnh hơn Đàm Thiếu Ngữ, nhưng lại yếu hơn Lãnh Vô Sương. Nhưng cả hai đều bị Triệu Quốc Khánh đánh bại.
“Không đánh nữa!” Phùng Tiểu Long hét lên, ngồi dưới đất thở hổn hển, ánh mắt nhìn Triệu Quốc Khánh nói: “Tôi nói này cậu cũng khác thường quá rồi đấy? Mới bao lâu mà cậu đã mạnh đến thế này, xem ra tôi với Lý Thực Thành vĩnh viễn không đuổi kịp cậu rồi!”
Lý Thực Thành cũng thở hổn hển hét lên: “Quốc Khánh, cậu giỏi thật đấy, tôi nghĩ khéo đội trưởng Phong cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu!”
Nhắc đến Phong Cốc Tuấn, Triệu Quốc Khánh đột nhiên hứng thú, hỏi Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành một số câu hỏi về Phong Cốc Tuấn.
Mặc dù Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành và Phong Cốc Tuấn mới quen nhau hơn mười ngày nhưng tình cảm giữa ba người đã rất sâu đậm, đối với hai người, Phong Cốc Tuấn vừa là thầy vừa là bạn.
Sau khi tìm hiểu, Triệu Quốc Khánh biết Phong Cốc Tuấn là một người đàn ông tốt, yêu gia đình yêu nước. Nếu không phải vì cứu Lãnh Vô Sương, anh ta đã không bị thương, đã trở thành lính đặc chủng, những người lấy ân báo oán như thế rất ít.
Chỉ tiếc Phong Cốc Tuấn không thể tham gia bất kỳ đợt huấn luyện quá mạnh nào do chấn thương ở chân, nên anh ta đành quyết định giải ngũ vào cuối năm sau.
Sẽ thật đáng tiếc nếu cuộc sống binh lính của Phong Cốc Tuấn kết thúc ở đây, trong lòng Triệu Quốc Khánh đã có quyết định.
“Các anh có thể gọi Phong Cốc Tuấn qua được không?” Triệu Quốc Khánh đột nhiên hỏi.
“Cậu tìm đội trưởng Phong có chuyện gì à?” Lý Thực Thành tò mò hỏi.
Triệu Quốc Khánh gật đầu trả lời: “Có thể tôi sẽ có cách chữa chân cho anh ấy.”
“Thật không?” Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành đồng thanh thốt lên, mắt họ sáng lên.
“Tôi nói có thể thôi, không có gì đảm bảo cả.” Triệu Quốc Khánh dội một gáo nước lạnh, để tránh nếu không làm được thì hai người cũng sẽ không quá thất vọng.
“Quốc Khánh, cậu chắc chắn bao nhiêu phần trăm?” Phùng Tiểu Long nghiêm mặt hỏi, chuyện này tuyệt đối không phải chuyện đùa, nếu như Triệu Quốc Khánh không quá tự tin, thì thà không chữa còn hơn, tránh cho Phong Cốc Tuấn có hy vọng rồi lại bị dập tắt.
Triệu Quốc Khánh suy nghĩ một chút nói: “Tôi chỉ quan sát, không trực tiếp kiểm tra thương thế của anh ấy, cho nên chỉ có chắc chắn 50%.”
Chắc chắn 50%, lại còn chưa trực tiếp kiểm tra thương thế, Phùng Tiểu Long. và Lý Thực Thành bỗng trở nên hào hứng.
“Tôi gọi đội trưởng Phong đến đây!” Phùng Tiểu Long xoay người bỏ chạy.
“Tôi cũng đi đây!” Lý Thực Thành hét lên chạy theo.
Triệu Quốc Khánh không có việc gì để làm lại luyện Hình Ý Quyền, việc luyện tập với thời gian đã trở thành thói quen của anh.
Sau khi luyện Hình Ý Quyền xong, phía xa cũng nghe thấy giọng nói của Phong Cốc Tuấn, Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành.
“Sao hai người lại vội vàng gọi tôi tới đây như vậy?”
“Đội trưởng Phong, chúng tôi đưa anh đi gặp người này.”
“Rốt cục là gặp ai? Bí mật quá!”
“Đội trưởng Phong, đến rồi.”
Triệu Quốc Khánh thấy ba người đến gần thì bước ra từ trong tối nói: “Đội trưởng Phong, tôi nhờ họ mời anh đến đây.”
“Triệu Quốc Khánh?” Phong Cốc Tuấn hoài nghi nhìn Triệu Quốc Khánh, không hiểu sao Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành lại vội vàng chạy đến kéo anh đi gặp Triệu Quốc Khánh. “Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Đội trưởng Phong, tôi muốn xem chân của anh.” Triệu Quốc Khánh nói thẳng.
Vẻ mặt Phong Cốc Tuấn hơi đổi, năm nay anh quả thực rất thoải mái, nhưng chân bị tật lại là cái gai trong lòng anh ta, mỗi lần nhắc đến đều đau lòng, “Cậu muốn xem chân của tôi?”
“Đúng vậy, có thể tôi sẽ chữa khỏi, nhưng anh còn không cho tôi xem thì hết cách rồi.” Triệu Quốc Khánh nói.
“Cậu có thể chữa khỏi chân cho tôi được không?” Trong lòng Phong Cốc Tuấn đột nhiên hưng phấn, nhưng sau đó lại nghi ngờ, một tân binh vừa nhập ngũ, có thể đến được bây giờ, chắc chắn cậu ta đã rất nỗ lực, nhưng nói cậu ta có thể chữa khỏi chân cho bản thân đúng là khiến người khác ngờ vực. “Có thể cậu không biết, chuyên gia giỏi nhất của quân đoàn còn xem qua chân tôi rồi, đến ông ấy còn không có cách.”
“Họ không có cách không có nghĩa là tôi không có cách.” Triệu Quốc Khánh mặt đầy tự tin.
“Đội trưởng Phong, hãy để Quốc Khánh xem cho anh.” Lý Thực Thành nói.
Phùng Tiểu Long cũng nói: “Quốc Khánh thật sự hiểu y thuật, cũng từng cứu tôi và Thực Thành.”
Nghe vậy, Phong Cốc Tuấn có chút cảm động.