Sau hai mươi ngày, ngọn núi nào đó ở Vân Nam.
Lý Thực Thành nằm bẹp trên đất không nhúc nhích, hòa làm một với quang cảnh xung quanh, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào chỗ cách đó khoảng một mét.
Ròng rã hai mươi ngày qua, Lý Thực Thành với Triệu Quốc Khánh và Phùng Tiểu Long bị ném ở nơi thâm sơn cùng cốc này đặc huấn, trong hai mươi ngày này bọn họ thời thời khắc khắc đều phải đối mặt với đủ thứ nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, đến lúc ngủ cũng phải trợn mắt lên mới được.
Chỗ cách Lý Thực Thành nằm một mét có một bé Na màu xanh to bằng đầu ngón cái, nó phun lưỡi nhìn Lý Thực Thành, như cảm thấy không có nguy cơ gì thì mới bắt đầu bò về phía trước.
Bé Na trước mặt là đồ ăn mà Lý Thực Thành hằng mong ước, đã một quãng thời gian rồi cậu chưa ăn gì cả, càng đừng nói tới ăn thịt, bởi vậy trong mắt cậu rắn lục quả thực là một món ăn vô cùng mê hoặc.
Lúc rắn lục đi đến cách Lý Thực Thành chưa đầy một cánh tay thì cậu đột nhiên đưa tay phải tiếp cận.
Bé Na cảm nhận được lập tức quay đầu tấn công, cũng khá nhanh nhưng vẫn chưa bằng Lý Thực Thành.
“Rắc” Lý Thực Thành bắt ngay tấc thứ bảy trên người con rắn, âm thanh xương cốt bị bóp vỡ phát ra gần như cùng lúc đó.
Sau hai mươi ngày, ngọn núi nào đó ở Vân Nam.
Lý Thực Thành nằm bẹp trên đất không nhúc nhích, hòa làm một với quang cảnh xung quanh, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào chỗ cách đó khoảng một mét.
Đưa tay lấy từ bên hông một con dao từ đá đã mài bén, Lý Thực Thành vung dao rạch một lỗ trên thân rắn, dùng miệng hút một ngụm, sau khi uống máu rắn xong cậu chợt thấy cả người có tinh thần hơn hẳn.
“Rắc” Lý Thực Thành bắt ngay tấc thứ bảy trên người con rắn, âm thanh xương cốt bị bóp vỡ phát ra gần như cùng lúc đó.
Gương mặt Lý Thực Thành đầy vẻ hưng phấn, con rắn này đủ để cậu chén một bữa no nê.
Đưa tay lấy từ bên hông một con dao từ đá đã mài bén, Lý Thực Thành vung dao rạch một lỗ trên thân rắn, dùng miệng hút một ngụm, sau khi uống máu rắn xong cậu chợt thấy cả người có tinh thần hơn hẳn.
Để không bị lộ vị trí, Lý Thực Thành không dám nhóm lửa, chỉ dùng đá cắt miếng thịt rắn tiếp theo bỏ vào miệng, cảm giác giống như đang ăn thứ sơn trân hải vị gì vậy.
Không phải mỗi Lý Thực Thành mà hai mươi ngày này cũng đều biến Phùng Tiểu Long, Triệu Quốc Khánh thành dã nhân, bây giờ năng lực sinh tồn dã ngoại của ba người đã sớm vượt qua các binh sĩ cùng lứa, có thể so với cả lính đặc chủng chuyên dã ngoại tác chiến.
Trong lúc dao đá đang đặt trên người con rắn chuẩn bị cắt thêm miếng thứ hai thì Lý Thực Thành đột nhiên dừng tay, lỗ tai cậu động động, bắt được một âm thanh nhỏ không dễ phát giác.
Hai mươi ngày sinh tồn nơi dã ngoại đã làm cho giác quan của Lý Thực Thành nhạy cảm gấp đôi so với trước kia, phản ứng cũng cực kì nhanh nhạy, cậu xem bé Na trong tay như roi mà quật về phía sau.
Vút một tiếng, thân rắn kéo gió quất tới lại bị một bàn tay bắt lại.
“Đội trưởng Phùng!” Lý Thực Thành trầm thấp kêu một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm Phùng Tiểu Long đang nắm lấy đuôi rắn trước mặt, biểu cảm không vui vẻ gì, ngược lại còn có chút lo lắng.
Không sai, trong hai mươi ngày này ba người Triệu Quốc Khánh ngoại trừ việc phải ứng phó với công kích bất chợt từ đám dã thú bên ngoài, còn phải đề phòng nhất chính là đồng đội đi cùng.
Nói cách khác, ba người ở đây không còn là chiến hữu kề vai sát cách, mà là địch.
Nơi đây, là chiến trường chân chính.
Mắt Phùng Tiểu Long hiện lên vẻ lạnh lẽo, trong tay cầm một thanh dao găm bằng đá giống với của Lý Thực Thành, không nói gì cả trực tiếp cầm nó đánh về phía cậu.
Lý Thực Thành nhanh chóng phản ứng, thả con rắn xuống nhảy về phía sau một bước mới nguy hiểm tránh được, nhưng công kích của Phùng Tiểu Long lại tới tiếp.
“Thực Thành, đầu hàng đi, cậu không phải đối thủ của tôi!” Phùng Tiểu Long vừa đánh vừa nói.
Lý Thực Thành cố gắng tránh né, mở miệng kêu: “Cứ coi như tôi không phải đối thủ của anh đi nữa tôi cũng sẽ không đầu hàng, có bản lĩnh thì cứ hạ tôi trước.”
“Cậu nói đó!” Phùng Tiểu Long ra chiêu càng mạnh mẽ hơn.
Năng lực chiến đấu cá nhân của Lý Thực Thành vốn dĩ không bằng người tiểu đội trưởng là Phùng Tiểu Long, mặc dù trong hai mươi ngày này cậu đã trải qua một lần thoái thai hoán cốt, năng lực chiến đấu không chỉ tăng lên gấp bội, nhưng chẳng lẽ Phùng Tiểu Long chưa trải qua những chuyện như vậy sao?
Qua chừng mười chiêu, Lý Thực Thành cảm thấy hơi thoát lực, Phùng Tiểu Long đã hoàn toàn khống chế tiết tấu của trận đánh.
Anh đã ẩn náo một đoạn thời gian rồi, nghỉ ngơi dưỡng sức để đánh bại Lý Thực Thành, đảm bảo bản thân có thể lực tốt nhất.
Đến chiêu thứ hai mươi tám, Lý Thực Thành chưa kịp phòng bị đã bị Phùng Tiểu Long đá một cước ngã ra đất, không đợi cậu ngồi dậy thì Phùng Tiểu Long đã đặt vũ khí trên cổ cậu.
“Sao? Còn muốn đánh nữa không?” Phùng Tiểu Long hỏi.
Lý Thực Thành bất đắc dĩ cười, trả lời rất sảng khoái: “Đội trưởng, anh thẳng rồi.”
Phùng Tiểu Long cười ha ha, ánh mắt nhìn về con rắn cách đó không xa, nói: “Tôi là người thắng, tôi muốn lấy đồ ăn của cậu, có ý kiến gì không?”
"Không có.” Lý Thực Thành trả lời.
Bây giờ Phùng Tiểu Long mới thả vũ khí trên cổ Lý Thực Thành xuống, xoay người đi đến chỗ bé Na, ngay lúc ngón tay anh vừa chạm vào thân rắn thì một loại dự cảm bất an ập tới.
Lẽ nào tên nhóc Lý Thực Thành này muốn đánh lén mình sao?
Không, không phải, Thực Thành vẫn còn nằm ở đó mà.
Là Triệu Quốc Khánh!
Tim Phùng Tiểu Long giật mạnh một cái, hai ngày trước anh đã mất tin tức của Triệu Quốc Khánh, không biết Triệu Quốc Khánh trốn ở chỗ nào rồi, hiện tại mới phát hiện thì ra Triệu Quốc Khánh vẫn luôn theo sau anh.
Hai mươi ngày đặc huấn, tiến bộ nhanh nhất là Triệu Quốc Khánh.
Hình Ý quyền, những mối đe dọa chết chóc đang chờ đợi, trong hai mươi ngày này đối với Triệu Quốc Khánh mỗi giây đều là một loại rèn luyện, điểm mấu chốt của tâm lý cứ bị nhấc tới nhấc lui, cơ thể cũng ngày càng cường tráng.
Hai mươi ngày trước Triệu Quốc Khánh đã từng hỏi huấn luyện viên Tiêu rằng bản thân anh có thể mạnh lên gấp đôi hay không, hai mươi ngày huấn luyện này quả thực đã chứng minh lời hứa hẹn của anh ta, anh hiện tại đã gần mạnh gấp hai so với lúc trước.
Vừa mới tối qua, Triệu Quốc Khánh lại có đột phá mới trong việc lĩnh hội Hình Ý quyền, từ cấp nhập môn đạt đến cấp tiểu thành, đây cũng có nghĩa là anh chuyển từ giai đoạn mạnh da mạnh thịt đến giai đoạn cường hóa gân cốt.
Phùng Tiểu Long nghĩ không sai, hai ngày nay Triệu Quốc Khánh vẫn luôn theo sát anh.
Thật ra không chỉ Phùng Tiểu Long mà Triệu Quốc Khánh còn chú ý đến nhất cử nhất động của Lý Thực Thành, đồng thời sắp đặt sẵn một cái bẫy nhằm khiến hai người họ giao chiến, con rắn lục đó cũng là do Triệu Quốc Khánh chuẩn bị.
Đây là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
“Phịch” Phùng Tiểu Long bị Triệu Quốc Khánh đấm bay ra ngoài.
Hiện tại đối chiến với Phùng Tiểu Long thì Triệu Quốc Khánh không cần thêm quá nhiều kỹ xảo, vừa rồi mới dùng là lối tấn công thẳng, trực diện của Hình Ý quyền, chỉ có thêm sức mạnh vượt qua Phùng Tiểu Long.
Phùng Tiểu Long ở trong doanh trại từng là “Vua chiến đấu”, trong lĩnh vực đánh nhau cũng có chút thành tích, tuy thiên phú của anh cao, nhưng lại không bằng một thiên tài chân chính như Triệu Quốc Khánh.
Chỉ riêng kỹ năng chiến đấu, Triệu Quốc Khánh đã sớm hơn xa Phùng Tiểu Long trong lúc tham gia thi đấu đội, mà thân thể anh sau khi trải qua rèn luyện cũng mạnh hơn Phùng Tiểu Long, bởi vậy nên phần thắng hoàn toàn nghiêng về phía Triệu Quốc Khánh.
Chỉ mới hai chiêu, Phùng Tiểu Long đã bị Triệu Quốc Khánh đánh ngã trên đất, đồng thời Lý Thực Thành bò dậy muốn đánh lén cũng bị thêm đá một cước té ngược trở về.
"Không đánh, không đánh nữa!” Phùng Tiểu Long vội vàng nhận thua, tránh bị Triệu Quốc Khánh đánh ngã thêm lần nữa.
Lý Thực Thành ở bên này cũng sờ ngực kêu to: "Quốc Khánh, cậu muốn giết tôi hả? Má, tôi cảm giác xương cốt bị cậu đá gãy hết rồi đó!”
Triệu Quốc Khánh mỉm cười, tinh thần của anh tốt hơn nhiều so với bộ dạng mỏi mệt của hai người Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành, đây đều là nhờ công lao của Kim Châm Thứ Huyệt.
Kim Châm Thứ Huyệt của Tiêu gia có một phương pháp châm, chỉ cần ngủ một tiếng đã có thể làm tinh thần người ta thoải mái như ngủ đủ tám tiếng vậy. Ngoài ra còn có một phương pháp châm khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn giống như uống phải thuốc kích thích, đồng thời bộc phát sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, chỉ là áp lực lên trái tim rất lớn, Triệu Quốc Khánh sợ sẽ vỡ tim nên không dám dùng.
Mặc dù Triệu Quốc Khánh dùng một ít mưu kế những vẫn phù hợp với yêu cầu trên chiến trường, dùng lực lượng một người đối đầu với Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành mà vẫn toàn thắng trở về, anh cảm thấy rất hài lòng với hai mươi ngày đặc huấn này của mình.
"Huấn luyện viên Tiêu, có thể ra được chưa?” Ánh mắt Triệu Quốc Khánh đột nhiên hướng về bụi có cách đó năm mươi mét.
Trong lúc Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành cảm thấy nghi hoặc thì huấn luyện viên Tiêu mặc áo rằn ri, mặt bôi thuốc màu, gần như không tỏa ra khí tức gì đứng lên từ trong bụi cỏ, gương mặt đầy kinh ngạc hỏi Triệu Quốc Khánh: “Cậu phát hiện tôi lúc nào vậy?”
"Tối qua, lúc tôi vừa mới bắt được con rắn lục đó.” Triệu Quốc Khánh cười cười.
Huấn luyện viên Tiêu không thể không thừa nhận thiên phú kinh người của Triệu Quốc Khánh. Qua một tháng vừa rồi, Triệu Quốc Khánh tiến bộ vượt xa những binh sĩ cùng lứa, thậm chí có thể phát hiện ra anh ta dưới tình huống anh ta không lộ ra bất kỳ âm thanh nào, năng lực chiến đấu và kỹ thuật lại càng mạnh mẽ, nhìn một lượt toàn bộ quân doanh cũng chưa chắc có một người tài năng như anh.
“Rất tốt.” Huấn luyện viên Tiêu chỉ dùng hai chữ để diễn tả tâm tình vui sướng của mình, sau đó vung tay lấy ra ba bình nước, “Cầm lấy.”
Nước khoáng!
Suốt hai mươi ngày qua ba người uống nhiều nhất là nước mưa với nước sông, mùi vị của nước khoáng tràn lan trên thị trường cũng sắp quên mất.
Mở nắp bình ra, ba người Triệu Quốc Khánh uống từng ngụm từng ngụm lớn, sau khi nước trôi xuống bụng lông mày Triệu Quốc Khánh đột nhiên hơi nhíu, nhìn kỹ nước khoáng trên tay, nói: “Hương vị nước này hơi lạ.”
Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành một hơi uống hết bình nước, nghe Triệu Quốc Khánh nói đồng thời hỏi lại: “Lạ chỗ nào?”
Lời vừa dứt liền nghe “bịch bịch” hai tiếng, Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành lần lượt ngã trên đất.
“Huấn luyện viên Tiêu, anh hạ độc trong nước à?” Triệu Quốc Khánh kinh ngạc hỏi.
Huấn luyện viên Tiêu nhẹ gật đầu.
“Tại sao?” Triệu Quốc Khánh không hiểu, vừa nói xong đã cảm thấy đầu óc chìm vào hôn mê, kiên trì không tới hai giây cũng ngã xuống như hai người kia.
"Vì để mấy người ngủ ngon đó.” Huấn luyện viên Tiêu nhẹ giọng tự mình nói, anh ta biết hai mươi ngày nay ba người Triệu Quốc Khánh đã tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh thần, chưa bị cái huấn luyện này của anh ta ép tới điên cũng là một kỳ tích, nếu không ngủ an lành một giấc họ căn bản không thể tham gia thi đấu sư đoàn một ngày sau.
Ba bóng người từ trong bóng tối đi ra, bọn họ là ba vị huấn luyện viên lúc thi đấu tiểu đội có xuất hiện rồi, được Tiêu huấn luyện viên cố ý mời tới, người vẫn luôn đánh ba người Triệu Quốc Khánh trong suốt hai mươi ngày qua chính là bọn họ. Nếu không phải ba người này dùng hết sức nghiền, bức bách đám Triệu Quốc Khánh thì tiềm năng của họ không thể bộc phát chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi này được.
"Đưa tụi nó về đi.” Huấn luyện viên Tiêu nói.
Ba tên huấn luyện viên mỗi người vác một xác, xoay người đi ra khỏi khu núi.