Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Phó Phi Tiệp chết trận rất nhanh.

Trước khi chết trận, hắn vừa đổi súng bắn tỉa thành súng đột kích, còn chưa kịp nổ súng về phía Trần Úy, màn hình đã trở nên xám xịt.

"Người này cũng quá biết trốn đi? Đúng là xuất quỷ nhập thần!" Đồng đội của Phó Phi Tiệp mắng, hiển nhiên người trong miệng là chỉ Trần Úy.

Sau một thời gian im lặng, CC trả lời một cách thản nhiên: "Tất cả mọi người trong CLM đều không thể khinh thường."

Tuy nhiên, cũng là kinh ngạc, cái kinh ngạc của mọi người trong CLM hoàn toàn khác với các chiến đội khác.

Trần Tiêu: "Mẹ kiếp! Thằng nhóc này đổi tính à? Lại dám xông ra ngoài?!"

Hắn cũng sắp không biết em trai này có phải là của nhà mình không.

"Là không nhận ra Phó Phi Tiệp hả?" Văn Khê suy đoán.

Bản thân cậu thường xuyên không nhận ra đồng đội khi chơi một mình...

"Không." Mạc Thần khẳng định, "Chi bằng nói, hắn nhận ra đối phương là Phó Phi Tiệp sau đó mới quyết định xông lên, có thể là muốn hạn chế điểm tích lũy của MQ."

Nghe được những lời này, Trần Tiêu há miệng, muốn nói lại thôi.

Đây là vòng tứ kết, điểm số của vòng loại trực tiếp quyết định người chiến thắng giải đấu mùa xuân này, tầm quan trọng của trận đấu này là rất rõ ràng.

Hơn nữa Trần Úy từng mắc sai lầm trong vòng đấu loại, muốn vãn hồi hình tượng trong vòng tứ kết không có gì đáng trách.

Nhưng không biết vì sao, Trần Tiêu luôn cảm thấy động cơ của Trần Úy không đơn thuần như vậy.

Nhớ tới chuyện ngày hôm qua hắn come out với hắn, Trần Tiêu không nhịn được tự hỏi —— Không phải người Trần Úy thích sẽ ở ngay sân đấu xem chứ?

Sau đó, Trần Úy lại có nhiều lần biểu hiện kinh người, nhiều lần đều là từ trong khu vực mù của quân địch lao ra, thu đầu người rất dứt khoát lưu loát, phong cách thay đổi cẩn thận qua lại, đánh tiến lùi rất tự nhiên.

Phát huy khác thường của hắn khiến Trần Tiêu nghẹn họng, nhịn nửa ngày cuối cùng cũng không nhịn được, tiến lại gần Liễu Vĩ Triết bên cạnh: "Cậu không cảm thấy hôm nay nó biểu hiện không bình thường hả?"

Có chút dùng sức quá mạnh, bộ dáng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ...

Khóe môi Liễu Vĩ Triết nhếch lên, thản nhiên đáp lại: "Không phải rất tốt à?"

"Là rất tốt, nhưng mà..." Trần Tiêu luôn có loại cảm giác không thể nói ra, "Cho dù là thi đấu tứ kết, nó cũng quá ra sức đi? Loại thần kinh lúc nào cũng phải căng thẳng làm tôi nhìn đều mệt mỏi."

"Hắn không mệt là được." Liễu Vĩ Triết trả lời giọng điệu vẫn nhàn nhạt như trước, một bộ dáng không liên quan đến mình.

Trần Tiêu và hắn làm bạn cùng phòng suốt bốn năm, sớm đã quen với giọng điệu của hắn, biết hắn chỉ biểu hiện thờ ơ, trên thực tế nghĩ như thế nào ai cũng không biết.

Cho nên hắn chần chờ một chút, vẫn quyết định chia sẻ "tin tức nội bộ" cho bạn: "Thật ra hôm qua Tiểu Úy nói với tôi một số lời, tôi đoán nó đang yêu."

Liễu Vĩ Triết ngẩn người, lập tức phản ứng lại: "À, chắc không phải là yêu đơn phương đâu nhỉ?"

"Hẳn là không phải." Trần Tiêu đoán, nếu là yêu đơn phương cũng không cần phải come out với hắn chứ nhỉ?

Nhưng một giây sau Liễu Vĩ Triết đã đoán được: "Sao? Cậu ta come out với cậu à?"

Trần Tiêu: !!!

Căn cứ vào việc bảo vệ em trai, tuyệt đối Trần Tiêu không có khả năng chủ động nói cho bất luận kẻ nào chuyện Trần Úy come out.

Nhưng người khác tự đoán được sau đó xác nhận với hắn, lại là một chuyện khác.

Huống hồ người này cũng không phải là "người khác", mà là Liễu Vĩ Triết.

Trần Tiêu ngây người một trận, còn đang tự hỏi phải làm sao để lừa gạt chuyện này, bỗng nhiên nghe được Liễu Vĩ Triết cười một tiếng: "Cậu ta còn rất thẳng thắn."

Trần Tiêu:...

Chậc, ở trước mặt một người biết đọc biểu cảm, thật sự là chuyện gì cũng không giấu được.

"Yên tâm, tôi sẽ không nói ra." Liễu Vĩ Triết cam đoan với hắn, tự mình nói tiếp, "Không phải là cậu ta phát huy rất tốt à? Vậy thì không cần phải quan tâm. Nếu như bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc thì mới cần phải cảnh giác và can thiệp."

"Cũng có lý."

Lời nói của Liễu Vĩ Triết, Trần Tiêu luôn dễ nghe vào, hơn nữa luôn cảm thấy rất có lý.

Nhưng mà hắn không chú ý tới sau khi Liễu Vĩ Triết nói xong đoạn này, âm thầm thở dài.

Nói thật, hiện tại Liễu Vĩ Triết có chút hoang mang —— hắn từ chối lời thổ lộ của Trần Úy là thật, nhưng cuối cùng cho cậu ta hy vọng cũng là thật, hắn không xác định cách làm của mình là đúng hay sai.

Đối mặt với "lời mời tương lai" của Trần Úy, Liễu Vĩ Triết nói ra năm chữ "Xem tâm trạng của tôi" là nghĩ: Hắn cảm thấy Trần Úy không có khả năng thầm mến hắn mười mấy năm, có thể nửa chừng đã yêu người khác, đây hoàn toàn là một hẹn ước cổ tích, mà chuyện cổ tích tương đương với "không thực tế".

Cùng lúc đó, Liễu Vĩ Triết cũng thật sự có một chút chờ mong về tương lai kia.

Có người thích hắn, có người đang cố gắng lấy hắn làm mục tiêu, và hắn không ghét người đó - Cảm giác này thật sự rất tốt.

Mười mấy năm sau, khẳng định tình cảm của hắn với Trần Tiêu sẽ phai nhạt, đi yêu đương với Trần Úy sẽ không có cảm giác coi hắn như thế thân.

Nói cách khác, Liễu Vĩ Triết thật sự muốn thử với Trần Úy, không chừng là được?

Mà đây cũng là chỗ khiến hắn cảm thấy hoang mang —— Nếu Trần Úy thật sự vì hắn thủ thân như ngọc mười mấy năm, thật sự thử nghiệm cùng hắn, sau đó phát hiện tương lai kia cũng không phải thứ bọn họ muốn thì làm sao bây giờ?

Đó là mười mấy năm... Cuộc đời có bao nhiêu cái mười mấy năm?

Thật sự Liễu Vĩ Triết càng nghĩ càng hoang mang, đột nhiên cảm thấy mình không nên cho Trần Úy hy vọng như vậy, không nên cho mình hy vọng như vậy.

Hắn nên dứt khoát từ chối Trần Úy, nói với cậu ta —— Đừng chờ tôi, chúng ta cả đời cũng không có khả năng.

Nhưng... Điều gì sẽ xảy ra nếu họ thực sự có thể?

Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Liễu Vĩ Triết trở nên rất loạn, cho tới bây giờ chưa từng loạn như vậy.

Hắn muốn tìm một người giúp hắn phân tích chuyện này một chút, nhưng trong đầu tìm kiếm một lần, thế mà không tìm được nửa người có thể chia sẻ.

Cho tới nay, đều là người khác tìm hắn chia sẻ, mà cho đến bây giờ vấn đề của hắn đều là tự mình suy nghĩ tự mình giải quyết.

Nếu như là vấn đề khác còn chưa tính, hết lần này tới lần khác là vấn đề tình cảm, căn bản hắn không có kinh nghiệm, cũng không có bất kỳ manh mối gì.

Liễu Vĩ Triết mím môi, chỉ có thể ép buộc mình tạm thời không nghĩ đến chuyện này, chuyên tâm xem trận đấu.

Rất nhanh, trận đấu 1vs1 phân ra thắng bại, tuy ở vòng chung kết Trần Úy thua Lightning của chiến đội YEY, nhưng đầu người trong tay hắn đạt tới 10! Đây là lần đầu tiên của hắn!

Hơn nữa Lăng Sơ Dật phát huy cũng không tệ, điểm tích lũy của hai người cộng lại xếp thứ hai, chỉ đứng sau YEY!

"Hay lắm, hay lắm!" Trần Tiêu trực tiếp đứng dậy vỗ tay.

Phải biết rằng, cho đến hôm nay, vẫn có rất nhiều người cảm thấy CLM dựa vào Mạc Thần với Văn Khê chống đỡ, những người khác đều không khác gì bình hoa.

Nhưng Trần Úy và Lăng Sơ Dật dựa vào thực lực của mình mà lọt vào top 3!

[Năm nay mỗi tuyển thủ của CLM đều rất mạnh!] A Dịch cảm thán, [Không biết họ có điều chỉnh cách thức huấn luyện hay không, tôi luôn cảm thấy không khí của cả chiến đội đều đã lên!]

[Tôi cũng cảm thấy như vậy!] Thỏ Kỷ phụ họa, [Đặc biệt là mèo con và Windy, mùa giải này tiến bộ quá nhiều! Vòng thứ năm mèo con và Ax đọ súng, tôi thấy mà kinh hồn bạt vía, nhưng cậu ấy thắng! Động tác thu súng kia còn rất phóng khoáng!]

A Dịch: [Ha ha ha, đúng vậy! Windy thì càng không cần phải nói, hôm nay mở đầu đã cẩu thả đến vòng chung kết, còn lấy nhiều đầu người như vậy, tương lai đều có hy vọng!]

Khi hai bình luận viên điên cuồng thổi phồng, Lăng Sơ Dật và Trần Úy lần lượt tháo tai nghe rời khỏi sân thi đấu, đi về phía đồng đội của họ ở khu nghỉ ngơi.

Lăng Sơ Dật trực tiếp cười xông về phía Mạc Thần, muốn vỗ tay với hắn, Mạc Thần hờ hững nhìn hắn một lát, cuối cùng vẫn đại phát từ bi giơ tay lên, mặc cho hắn vỗ một cái.

Sau đó Văn Khê chủ động giơ tay lên, cũng vỗ vào tay Lăng Sơ Dật.

Cuối cùng Lăng Sơ Dật đi vỗ tay với Trần Tiêu, tuy Trần Tiêu giơ tay lên, nhưng tương tác với hắn không yên lòng, tầm mắt vẫn dừng lại trên người em trai mình.

Mà em trai Trần Úy của hắn, sau khi trở lại khu nghỉ ngơi, người nhìn đầu tiên không phải là hắn, cũng không phải đội trưởng Mạc Thần, mà là quản lý Liễu Vĩ Triết.

Trần Úy cười với Liễu Vĩ Triết một chút, Liễu Vĩ Triết gần như là theo bản năng muốn đáp lại nụ cười của hắn, khóe môi cong lên, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu tránh ánh mắt của hắn, thái độ từ chối không thể rõ ràng hơn.

Nhưng mà Trần Úy một chút cũng không chịu thất vọng, khoái trá trở lại vị trí của mình, khoái trá cầm lấy bình uống nước.

Trần Tiêu nhìn hắn, lại nhìn Liễu Vĩ Triết, một phỏng đoán nhìn như không có khả năng trong đầu dần dần thành hình.

Hắn không dám tin nhìn hai người, còn chưa kịp phản ứng, Mạc Thần với Văn Khê đã đứng lên, đi qua trước mặt hắn, phân tán sự chú ý của hắn.

Khoảnh khắc hai người đứng dậy, đột nhiên sân đấu như điên rồi, bộc phát ra tiếng thét chói tai với hoan hô trước nay chưa từng có! Những người không biết còn nghĩ họ đã đến concert.

"A a a a a a! CP Mạc Khê cố lên!"

"Vợ chồng liên thủ, ăn đứt tất cả!"

"Quá ngọt! Trận 2vs2 ngọt chết. Nhà vô địch thuộc về hai người!"

Này là chuyện gì vậy?

Trần Tiêu ngẩn người, hơn nửa ngày mới phản ứng lại —— À, hình như là trận đấu đầu tiên sau khi Mạc Thần với Văn Khê công bố tình cảm?

Có thể là bị tiếng hô to đột nhiên bộc phát của khán giả dọa sợ, Văn Khê vấp ngã suýt nữa ngã, Mạc Thần gần như là phản xạ có điều kiện đưa tay đỡ lấy cậu.

Thay vì nói là đỡ, không bằng nói là vớt —— giờ này khắc này, một tay hắn đỡ ở trên thắt lưng Văn Khê, ôm cả người cậu vào trong ngực mình.

"Cảm ơn..." Văn Khê bị dọa không nhẹ, đứng vững tựa vào người Mạc Thần.

Mạc Thần bất đắc dĩ buông thắt lưng cậu ra, ngược lại bắt lấy cổ tay cậu: "Chậm một chút, đừng vội."

Văn Khê "Ừ" một tiếng.

Cảnh tượng này được rất nhiều người dùng điện thoại quay lại, đăng lên weibo, rất nhanh thu được một đống bình luận.

[A a a a a, chết tôi rồi!]

[ĐM! tay Momo đặt ở đâu vậy?!]

[Momo rất cưng chiều vợ! Tôi muốn thầu lại biểu cảm bất đắc dĩ mà cưng chiều của anh ấy!]

Trong tiếng bàn tán trên mạng của mọi người, cuối cùng hai người cũng đi tới sân đấu, bắt đầu khởi động thiết bị của mình.

Văn Khê đeo tai nghe, rốt cuộc hoàn toàn ngăn cách giọng nói của khán giả, nhẹ nhàng thở ra.

Không đợi cậu lấy lại tinh thần đã nghe được tiếng của Mạc Thần: "Khẩn trương à?"

"Cũng không phải." Văn Khê đáp lại, ngay sau đó thêm một câu, "Nên khẩn trương phải là người của các chiến đội khác."

Không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, Mạc Thần không nhịn được cười ra tiếng.

Văn Khê của hắn, sao có thể đáng yêu như vậy?

"Anh nói đúng." Hắn nghẹn cười đồng ý với lời nói của cậu, "Nên khẩn trương chính là bọn họ."

Cùng lúc đó, Trần Úy trở lại khu nghỉ ngơi đã có cơ hội ngồi xuống bên cạnh Liễu Vĩ Triết.

Liễu Vĩ Triết cảnh giác liếc mắt nhìn hắn một cái, còn chưa kịp hỏi tại sao hắn lại ngồi xuống bên cạnh mình thì đã nhận được một tin nhắn.

Nhưng mà tin nhắn này không phải Trần Úy gửi cho hắn, mà là Trần Tiêu gửi cho hắn.

Trần Tiêu: Cậu xem người tương đối chuẩn, cậu cảm thấy người Tiểu Úy thích sẽ là ai?

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

1/1/2022

#NTT

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!