Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trang phục nữ hay gì đó, quả thật là một vòng tròn quái dị mà hầu như tất cả nam streamer trong giới livestream đều không thể thoát khỏi.

Chẳng qua nguyên nhân mặc trang phục nữ, cơ bản đều là do streamer tự làm.

Giống như Thương Lang.

Trong vòng một tháng xếp hạng không lọt vào top 30 thì livestream trang phục nữ...

Thật sự Văn Khê rất muốn hỏi - Anh quá tự tin vào kỹ thuật của mình hay quá tự tin về nhan sắc và vóc dáng của mình?

Thương Lang lập lời thề với cậu, cái kia đương nhiên là ước hẹn rank nước ngoài.

Phải biết rằng, lọt vào top 50 rank nước ngoài đã đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất để đánh chuyên nghiệp.

Văn Khê và Mạc Thần hẹn, trong vòng ba tháng đánh vào top 50 nước ngoài.

Không nghĩ tới Thương Lang vừa lên đã nói, trong vòng một tháng đánh vào top 30 nước ngoài.

Nên nói không hổ là Thương Lang hay đúng hơn là một con sói bất diệt!

Sói đã đứng lên thì ngay cả chính mình cũng tự đào hố!

Văn Khê muốn từ chối, thật sự.

Cậu không muốn lập loại lời thề vừa nghe đã thấy không đạt được.

Nhưng mà giờ phút này mưa đạn đều là một mảng trầm trồ khen ngợi.

[Cái này hay! Chơi trang phục nữ đi!]

[Trang phục nữ!]

[Rốt cuộc có thể nhìn thấy mặt Khê Thần ư!]

Yêu cầu của người xem, đương nhiên phải thỏa mãn.

Hơn nữa, không ép mình một chút, làm sao biết thật sự không làm được?

Văn Khê cũng không có mâu thuẫn với trang phục nữ, cậu sẽ không nói lúc cậu học trung học đã mặc trang phục nữ —— Mấy kiểu kịch thế vai vân vân.

Hồi cấp ba cũng hay mặc trang phục nữ —— Hoạt động bán hàng tình nguyện để kéo khách vân vân.

Khi còn học đại học cũng... Bị nữ sinh cùng lớp kéo đi festival, cos Shiranui trong Âm Dương Sư —— Đúng, chính là nhân vật tóc đuôi ngựa màu bạc, cầm hai cái quạt kia.

Văn Khê rất tự tin với hình tượng trang phục nữ của mình, tự tin đến mức cậu cảm thấy chỉ cần mình không mở miệng nói chuyện, không lộ yết hầu, căn bản không bị người ta phát hiện là nam sinh.

Cho nên cậu muốn từ chối chủ yếu vẫn là —— Không muốn xuất hiện trong livestream.

Nhưng Thương Lang rất xấu xa nói một câu: "Thấy mưa đạn chưa? Nam streamer không mặc trang phục nữ đều không phải nam streamer đủ tư cách!"

Văn Khê trợn trắng mắt qua màn hình, anh mượt mà thì lăn đi mặc trang phục nữ, đừng kéo tôi lên, cảm ơn.

Chẳng qua cậu nghĩ lại, có một động lực cũng không phải là không thể?

Chỉ là...

"Có thể thề, nhưng top 30 quá khó, đổi thành top 50 được không?" Văn Khê thử đề nghị.

"Top 30 rất khó ư?" Thương Lang nói một câu xong cũng tự tìm chết, "Hiện tại tôi ở hạng 60 nước ngoài, với tôi mà nói top 50 thì hơi run rẩy, nhưng căn bản không phải chuyện này! Vẫn là top 30 có chút thách thức."

Văn Khê: "Vậy anh top 30, tôi top 50."

Thương Lang: "Xem như cậu thừa nhận kỹ thuật của mình không bằng tôi?"

Thương Lang nói xong, thở dài, tận tình khuyên bảo: "Sao cậu có thể nghĩ như vậy? Như vậy mà coi như lấy mục tiêu là đánh chuyên nghiệp à? Thật sự top 50 là đạt tiêu chuẩn tối thiểu đánh chuyên nghiệp, nhưng cũng chỉ là tiêu chuẩn tối thiểu! Sau khi vào chiến đội có cơ hội xuất chiến hay không cũng không biết! Nếu cậu thật sự muốn chơi chuyên nghiệp và giành chức vô địch trong game, đừng nói top 30 nước ngoài, top 10 nước ngoài cậu cũng phải đánh vào!"

Văn Khê sững sờ nghe, đột nhiên cảm thấy thật có lý!

Thương Lang: "Tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu có thật sự muốn đánh chuyên nghiệp không?!"

Văn Khê: "Muốn..."

Thương Lang: "Vậy đánh vào top 30 rank nước ngoài, có vấn đề gì không?!"

Văn Khê: "Không..."

Thương Lang: "Đánh không vào top 30 có chút trừng phạt mặc quần áo nữ, có vấn đề gì không?!"

Văn Khê: "Không..."

Thương Lang: "Đấy, sớm nghĩ như vậy không phải là xong rồi sao! Vậy chúng ta sẽ quyết định như vậy —— Ngày hôm nay tháng sau, ai không lọt vào top 30 rank nước ngoài thì sẽ livestream mặc trang phục nữ!"

Văn Khê:...

[Ha ha ha ha ha, Khê Thần bị bẫy!]

[Thương Lang quá là điên cuồng (good job)!]

[Khê Khê đáng yêu quá, ha ha ha!]

Văn Khê cũng không nói gì.

Bị Thương Lang lừa bịp xong mới nhận ra một vấn đề —— Thật sự top 30 nước ngoài không có vấn đề gì, vấn đề là có thời hạn! Một tháng!

Trong vòng một tháng vào top 30 nước ngoài?! Hiện tại ngay cả tài khoản rank nước ngoài cậu cũng chưa lập!

Văn Khê "chậc" một tiếng, bất chấp tất cả: "Không phải top 30 nước ngoài sao? Tôi đánh cho anh xem!"

Buổi tối hôm đó, Văn Khê vẫn không livestream với Thương Lang đến rạng sáng, cậu tắt livestream trước một tiếng đồng hồ.

Nhưng chỉ tắt livestream chứ không out game —— Một mình cậu xông pha chơi 1vs1.

Trong vòng một tháng, lọt top 30 nước ngoài là ước định giữa cậu và Thương Lang.

Nhưng giữa cậu và Mạc Thần còn có một ước định khác, chính là trước tiên tiến vào top 10 trong nước.

Nếu ngay cả top 10 trong nước cũng không vào được, cậu sẽ lén chơi rank nước ngoài à?

Vì thế, buổi tối hôm đó, sau khi Văn Khê livestream, lặng lẽ đánh hơn hai tiếng đồng hồ, bốn lần liên tiếp lấy vị trí thứ nhất, một mạch tích lũy điểm 1vs1 vào top 30 trong nước!

Nếu không phải nhớ tới ngày hôm sau còn có hẹn với Mạc Thần, Văn Khê cảm thấy cậu còn có thể tiếp tục đánh lên top.

Sáng hôm sau, Văn Khê cũng rời giường sớm.

Cậu đặt đồng hồ báo thức ở 6 giờ, sau khi được đồng hồ báo thức đánh thức, lăn qua lăn lại trên giường không dậy nổi, xoay xoay lao thẳng xuống đất —— Cuối cùng thành công hoàn thành một loạt nhiệm vụ hàng ngày như thức dậy, mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt... Trước 7 giờ.

Sau đó bắt đầu luyện súng.

Phải, luyện súng.

Lần thứ hai hẹn với Mạc Thần, so với lần đầu tiên thì Văn Khê bình tĩnh hơn nhiều, sau khi đặt đồng hồ báo thức thì chăm chú luyện súng một lát, sau khi đồng hồ báo thức vang lên mới bắt đầu thay quần áo.

Nhưng mà, lúc thật sự bắt đầu chọn quần áo, cậu vẫn có chút luống cuống tay chân, chọn nửa ngày trong đống quần áo mới mua, thật vất vả mới tìm được lựa chọn, chọn một bộ tương đối bình thường.

Nhớ lần hẹn trước, Mạc Thần ăn mặc rất giản dị, cho nên lúc này đây cậu cũng không muốn làm cho quá trang trọng.

Rất nhanh có điện thoại của Mạc Thần gọi tới, Văn Khê nhận lấy không đợi Mạc Thần mở miệng đã nói một câu "Tôi xuống đây."

Mạc Thần "Ừ" một tiếng, trong giọng mang theo ý cười.

Văn Khê nhớ biển số xe của Mạc Thần, cho nên lần này xuống lầu, cậu nhìn thấy xe của Mạc Thần thì không chút do dự trực tiếp đi lên trước, mở cửa ghế lái phụ.

Mạc Thần ngồi ở ghế lái, quả nhiên ăn mặc giản dị như lần trước, thậm chí ngay cả tóc cũng làm cho người ta có cảm giác chưa từng chăm sóc tốt, hoàn toàn khác biệt với hình tượng nhẹ nhàng khoan khoái của hắn khi thi đấu.

Sau khi Văn Khê đóng cửa xe lại thì quang minh chính đại đánh giá Mạc Thần bên cạnh vài lần, cảm thấy khí chất của hắn thật sự là thay đổi khôn lường, sức quyến rũ vô hạn...

Không đợi cậu đánh giá nhiều hơn vài lần thì đã bị Mạc Thần cảm giác được, cũng không quay đầu mà hỏi một câu: "Tôi đẹp hả?"

"Khụ..." Văn Khê có chút xấu hổ thu hồi tầm mắt.

Lúc này, với tư cách là một người bạn, cậu cảm thấy cậu nên trả lời một câu "Ai nhìn cậu chứ, bớt tự kỷ lại!" Nhưng không biết tại sao, cậu vẫn chọn nói sự thật: "Đẹp ..."

Mạc Thần nở nụ cười, không biết là bởi vì vừa lòng với câu trả lời này hay là đang cười sự thẳng thắn của cậu.

Hoặc là cả hai.

Từ trong tiếng cười của Mạc Thần thì Văn Khê nghe ra hắn không để ý, nhưng bản thân Văn Khê vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, lại ho một tiếng, cứng rắn chuyển đề tài: "Hôm nay đi đâu ăn?"

"Chọn một chỗ gần nhà anh." Mạc Thần trả lời, "Như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian."

"Cậu đi ăn rồi?" Văn Khê tò mò hỏi.

Mạc Thần "Ừ" một tiếng: "Chỗ chưa từng ăn sao dám mời anh đi?"

Lời này nói...

Văn Khê lấy điện thoại ra khỏi túi, lại bỏ lại, không biết vì sao bắt đầu có chút khẩn trương.

Rõ ràng lúc xuống tầng cậu còn rất bình tĩnh.

Cậu lại cầm điện thoại trên tay, tiện tay ấn vài cái, thuận miệng nói: "Để cậu mời khách suốt cũng rất ngại, nếu không lần này để tôi đi?"

"Không cần." Hai chữ này Mạc Thần nói hời hợt, nhưng thái độ rất cứng rắn.

Nghe ra sự cứng rắn của hắn, Văn Khê cũng không miễn cưỡng, khi mở miệng lần nữa lại nói đến cái khác: "Cậu coi như là người nổi tiếng, ra ngoài không cần đeo khẩu trang hả?"

Lời này làm Mạc Thần không khỏi bật cười: "Tôi là người nổi tiếng cái gì? Tôi chỉ là một tuyển thủ thể thao, không phải minh tinh ... Đến rồi."

Văn Khê: "Hả?! Nhanh như vậy á?"

Mạc Thần: "Anh không nỡ xuống xe hả? Không sao, anh có thể ngồi trên xe thêm chút."

Văn Khê: "... Quên đi."

So với cuộc hẹn trước, thật sự thời gian ở trên xe lần này quá ngắn.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng mà trong nháy mắt, đúng là Văn Khê muốn ở trên xe Mạc Thần không xuống, cho dù không có lời nào để nói chuyện.

Chờ Mạc Thần dừng xe xong, trên mặt Văn Khê không có biểu hiện gì, nhưng hoàn toàn là không cam lòng xuống xe.

Sau đó đi theo Mạc Thần đi vào nhà hàng, vào một gian phòng nhỏ.

Văn Khê phát hiện Mạc Thần hẹn cậu đi ăn cơm rất thích hẹn ở phòng nhỏ.

Trước khi gặp Mạc Thần, ngoại trừ người nhà tụ tập, cho tới bây giờ Văn Khê chưa từng hẹn ai ăn cơm trong phòng.

Cảm giác rất kỳ quái... Giống như một buổi hẹn hò.

Cuộc hẹn này không phải là hẹn hò gì đó, đề cập đến loại người yêu kia.

Văn Khê cảm thấy, kiểu của cậu và Mạc Thần hẳn là "diện cơ" chứ không phải hẹn hò, chỉ là cậu không có biện pháp nhìn thẳng vào từ "diện cơ", cho nên mới nói hẹn hò.

Sau khi vào phòng, Văn Khê ngồi xuống đối diện Mạc Thần, rốt cuộc có thể công khai đánh giá hắn.

Điệu bộ của Mạc Thần vẫn thả lỏng như trước, giơ tay nhấc chân mang theo một chút lười biếng, khóe môi treo nụ cười dịu dàng, không nhìn ra chút sương mù, hoàn toàn không giống một người vừa thua trận đấu.

Văn Khê không biết thật sự hắn không thèm để ý, hay là tạm thời quên mất.

Trên thực tế, vốn Văn Khê tưởng Mạc Thần hẹn cậu ăn cơm là muốn cậu an ủi hắn.

Nhưng hiện tại xem ra, hình như Mạc Thần không cần an ủi, hẹn cậu ăn cơm thật sự chỉ là hẹn cậu ăn cơm.

Chờ Mạc Thần gọi đồ ăn xong, một tay Văn Khê chống đầu nhìn hắn, không nhịn được hỏi: "Tôi còn chưa hỏi cậu, sao đột nhiên lại muốn hẹn tôi?"

Mạc Thần nhíu mày: "Muốn hẹn thì hẹn, cần lý do hả?"

Văn Khê ngẩn người, thật vất vả mới tìm lại được lý trí của mình từ giọng nói tràn ngập từ tính của hắn: "Vì sao lại là tôi? Cậu không có bạn bè nào khác hả? Đồng đội của cậu đâu..."

"Không giống." Mạc Thần cắt ngang cậu.

Lúc Văn Khê nhắc tới hai chữ "đồng đội", chắc chắn cậu đã nhìn thấy biểu cảm trên mặt Mạc Thần hơi cứng ngắc một chút.

Nhưng mà, không đợi cậu cảm thấy kinh ngạc đã nghe Mạc Thần nói một câu ngay sau đó: "Anh là đặc biệt."

Lời này thật sự quá dễ dẫn đến nghĩa khác... Văn Khê cảm thấy may mắn khi nghe được những lời này ngay lúc này, không có động tác nguy hiểm như uống nước.

Cậu có chút bất đắc dĩ ngước mắt nhìn Mạc Thần: "Cậu luôn như vậy..."

"Tôi nghiêm túc." Lúc Mạc Thần nói ba chữ này không cười, thật sự đang dùng một loại ánh mắt rất nghiêm túc nhìn Văn Khê, "Tôi cần anh."

Không đợi Văn Khê đáp lại hắn đã nói tiếp: "Anh nói đúng, bạn tôi không chỉ có một mình anh. Tôi cũng có ba mẹ, nhưng hầu như ba mẹ tôi không quan tâm tôi. Tôi có bạn bè quen biết từ thời trung học, nhưng đừng nói bọn họ, ngay cả khi nhìn vào toàn bộ các cấp học, quyết định chơi điện tử chỉ có một mình tôi, đường đi khác nhau không có tiếng nói chung. Về phần đồng đội..." Mạc Thần nhịn xuống xúc động muốn cười lạnh, "Bình thường mỗi ngày đều ăn cùng nhau, vì sao tôi phải hẹn bọn họ?"

"Cũng đúng..." Văn Khê đáp, có chút cẩn thận quan sát biểu cảm của Mạc Thần.

Tuy giọng điệu Mạc Thần vẫn dịu dàng như vậy, nhưng Văn Khê có thể cảm nhận được tâm trạng biến đổi của hắn, đột nhiên có chút hối hận vì hỏi vấn đề này.

Cũng may rất nhanh Mạc Thần đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Văn Khê mỉm cười: "Nghĩ tới nghĩ lui, người có thể hẹn cũng chỉ có anh, cho nên tôi mới nói, anh là đặc biệt với tôi."

"......"

Văn Khê vẫn muốn mắng, thật sự.

Nhưng cuối cùng không nói gì, lặng lẽ uống một ngụm nước.

Mạc Thần nhìn cậu im lặng một lát, chần chờ nói: "Tôi nói như vậy sẽ làm cho anh cảm thấy không thoải mái hả?"

Văn Khê: "Cũng không có..."

Đổi lại là người khác thì có lẽ sẽ không thoải mái, hơn nữa là thẳng nam nhất định sẽ cảm thấy quá mập mờ.

Nhưng Văn Khê... Nói thật, cậu có chút hưởng thụ —— Mình là đặc biệt với người khác, lời này dịch ra tương đương với mình là tồn tại có một không hai với người đó, không thể thay thế, rất rất quan trọng.

Loại cảm giác được người nâng niu này, làm cho cậu có chút bay bổng...

Nhưng cậu không dám thể hiện ra.

Đột nhiên, Mạc Thần ném túi xách của mình cho Văn Khê.

Sau khi Văn Khê nhận lấy túi xách, cho Mạc Thần một ánh mắt nghi hoặc.

Mạc Thần bình tĩnh đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh, anh cầm túi giúp tôi."

"À à." Văn Khê đáp không ngớt, nhẹ nhàng thở ra.

Dọa chết cậu, còn tưởng câu tiếp theo của Mạc Thần sẽ là "Cho anh, cầm đi, tiền bên trong tiêu thoả thích." gì đó.

Quả nhiên là cậu suy nghĩ nhiều.

Văn Khê nhìn Mạc Thần rời khỏi phòng, đặt túi của hắn cạnh đùi mình, một tay đặt ở trên, tay kia cầm lấy điện thoại nghịch một lát.

Đang nghịch thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Khê Mị.

Khê Mị: Tối hôm qua mệt quá không xem livestream, hôm nay xem lại. Há há, cậu với Thương Lang định mặc trang phục nữ?

Văn Khê:...

Văn Khê: Trong vòng một tháng không thể vào top 30 nước ngoài mới mặc trang phục nữ.

Khê Mị: Cậu nghĩ top 30 nước ngoài dễ đánh như vậy hả?

Văn Khê dở khóc dở cười, lười để ý tới cô.

Tuy cậu không mâu thuẫn chuyện mặc trang phục nữ, nhưng cũng không có ý định cứ nhận thua như vậy được không?

Khê Mị: Một tháng sau tôi đến nhà tìm cậu, tự mình trang điểm cho cậu ~

Văn Khê:...Từ bỏ đi, tôi sẽ không cho cô cơ hội này.

Khê Mị: Ha ha ha, cậu cố gắng lên! Dù sao đến lúc đó trang điểm cũng được, quần áo với tóc giả cũng được, cứ giao hết cho tôi!

Khê Mị: Đúng rồi, cậu thích tóc dài hay tóc ngắn thế?

Văn Khê:...

Văn Khê im lặng một lát, cuối cùng vẫn không níu liêm sỉ trả lời một câu "tóc dài", rồi tắt khung chat với Khê Mị.

Mà ngay lúc cậu tắt màn hình điện thoại, đột nhiên đèn trên đỉnh đầu tối sầm lại, khiến cậu hoảng sợ!

Cùng lúc đó, bên ngoài phòng truyền đến vài tiếng kêu.

"Chuyện... Chuyện gì xảy ra thế?" Gần như là theo bản năng Văn Khê ôm lấy túi của Mạc Thần vào trong ngực, sau đó đứng dậy đi đến cửa phòng, nhìn thấy một nam nhân viên phục vụ cầm cái hộp dụng cụ chạy tới.

Sau đó, một nữ nhân viên phục vụ chú ý tới Văn Khê, chủ động đi tới giải thích với cậu: "Xin lỗi ngài, đột nhiên mất điện, nhưng hẳn là không sao, chúng tôi đã có người đi sửa chữa... Thực sự xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến trải nghiệm ăn uống của ngài."

"À, không sao đâu." Sau khi tìm ra nguyên nhân, Văn Khê thở nhẹ ra.

Mặc dù là ban ngày, nhưng rèm cửa trong phòng ăn rất dày, lúc kéo lại đúng là có chút tối.

Nhưng mà Văn Khê không sợ bóng tối, chỉ là vì tối quá đột ngột nên mới bị hoảng sợ.

Cậu ôm túi của Mạc Thần ngồi về vị trí cũ, kéo một nửa rèm cửa sổ ra, toàn bộ gian phòng trong nháy mắt sáng ngời hẳn lên.

Vì thế, cậu cứ như vậy tắm ánh sáng yên lặng ngồi tại chỗ, chờ Mạc Thần về.

Nhưng Mạc Thần vẫn chưa trở về.

Sao lâu vậy?

Văn Khê có chút nhàm chán nằm sấp trên bàn, nghĩ mất điện khẳng định nấu ăn cũng sẽ bị ảnh hưởng, chờ cũng đã chờ... Chần chờ một chút, cuối cùng quyết định đi tìm Mạc Thần.

"Xin chào, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?" Lúc Văn Khê rời khỏi phòng cũng không quên cầm lấy túi của Mạc Thần.

Vẫn là nữ nhân viên phục vụ vừa rồi chỉ đường cho cậu: "Dọc theo hành lang đi đến cuối rẽ phải, có một bảng chỉ dẫn, sau đó đi theo là được."

"Được, cảm ơn." Văn Khê nói cảm ơn, theo hướng nữ nhân viên phục vụ chỉ cho cậu, rẽ rẽ vòng vo, thấy không có người thì lập tức tăng nhanh bước chân, biến thành chạy, phi vào hướng phòng vệ sinh.

Lúc này, thật ra Văn Khê cũng không lo lắng cho Mạc Thần, đi tìm hắn nhiều hơn là bởi vì không chịu nổi yên tĩnh.

Cậu đã bắt đầu tưởng tượng sau khi nhìn thấy Mạc Thần hắn sẽ như thế nào, có thể Mạc Thần vừa mới đi vệ sinh xong đang rửa tay, sau đó nhìn thấy cậu sẽ kinh ngạc hỏi một câu"Hả? Sao anh lại ở đây?"

Sau đó, cậu có thể rất giả vờ nói một câu "Mất điện, có chút lo lắng cho cậu nên đến đón ~"

Không biết Mạc Thần nghe được những lời này của cậu sẽ phản ứng như thế nào 0v0.

Văn Khê vui vẻ nghĩ, đi theo bảng chỉ dẫn vào nhà vệ sinh nam, sau đó, nhìn thấy bóng người quỳ trên mặt đất trong bóng tối.

Văn Khê: ???

Trong nhà vệ sinh không biết vì sao không có cửa sổ, vốn tối tăm đen xì, theo Văn Khê tiến vào, cửa còn mở ra một khe hở, một tia sáng cứ như vậy bò vào, chiếu sáng người bên trong.

Người nọ quỳ gối ở một góc nhà vệ sinh, một tay gắt gao nắm lấy tay nắm cửa, rõ ràng muốn chống đỡ mình đứng lên, nhưng thế nào cũng không đứng dậy nổi.

Sau khi nhận ra người kia là Mạc Thần, Văn Khê không dám tin mở to hai mắt, một giây sau mới phản ứng lại, phi tới trước mặt hắn, tiện tay đặt túi xách của hắn sang một bên, đưa tay nắm lấy cánh tay hắn muốn đỡ dậy.

Một khắc khi bắt được cánh tay Mạc Thần, Văn Khê có thể cảm nhận được cơ bắp căng thẳng của hắn, thậm chí có thể cảm nhận được thân thể hắn hơi run rẩy.

"Mạc Thần! Mạc Thần?!" Văn Khê định đỡ Mạc Thần dậy, rõ ràng Mạc Thần lại đang chống cự cậu, làm cho cậu hoàn toàn không biết nên dùng lực theo hướng nào.

"Mạc Thần làm sao thế?! Mạc Thần!"

Theo những lời này của Văn Khê, đột nhiên, đèn sáng lên.

Các buồng trong nhà vệ sinh được thắp sáng, để bóng tối không có nơi nào che giấu.

Văn Khê sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác được Mạc Thần thả lỏng thân thể.

Văn Khê nghi ngờ nhìn mặt Mạc Thần, chỉ thấy hắn mở hai mắt ra như vừa tỉnh mộng, trên trán đầy mồ hôi như gặp ác mộng.

"Mạc Thần?" Văn Khê thăm dò gọi một tiếng.

Mạc Thần nhẹ nhàng thở ra, không mượn sức lực của Văn Khê, đứng lên hoàn toàn dựa vào lực chân của mình.

Văn Khê theo hắn đứng dậy, nhìn hắn chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu được cái gì đó: "Cậu sợ bóng tối?"

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

•Shiranui





30/11/2021

#NTT

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!