Ra khỏi phủ đệ của Hướng Trạch, Du Thiên Linh nào có nhàn rỗi đi suy nghĩ chuyện hậu viện.
Hướng Trạch biết không ít sự tình của nàng, có thể xem như phụ tá đắc lực của nàng, nếu hắn thật sự thông đồng cùng Lưu Tiếp, thì tất cả những bố cục nàng đang bố trí đều trở thành uổng phí.
Trong thâm tâm nàng vẫn cảm thấy Hướng Trạch sẽ không phản bội nàng, trong đó nhất định có nguyên do khác, nhưng Hướng Trạch lén lút đi gặp Lưu Tiếp là thật, gạt nàng cũng là thật, nếu hắn không làm ra chuyện gì thẹn với nàng thì tại sao hắn phải giấu diếm? Phương diện này vẫn đang bị đặt chút nghi vấn.
Ngày xưa loại việc như theo dõi kiểm chứng này nàng đều giao cho Hướng Trạch, hiện nay nàng muốn điều tra Hướng Trạch, có thể tìm người nào? Xem ra chỉ có thể tiến cung tìm mấy vị ca ca của nàng.
Du Thiên Linh chuyển bước chân, đang muốn vào cung , nhưng đi được vài bước nàng lại ngừng lại.
Không thể đi, nàng đột nhiên đến thăm, khẳng định Hướng Trạch cũng hoài nghi nàng, nói không chừng còn phái người âm thầm đi theo nàng, nếu nàng không trở về phủ mà trực tiếp vào cung, chẳng phải là chứng minh nàng đã biết một chút sự tình?
Du Thiên Linh cố tình đi lang thang cho hết thời gian, sau đó nàng mới trở lại phủ Phò mã, vừa tiến vào trong phủ quản gia liền chạy lên đón: “Điện hạ, hơn nửa đêm ngài còn đi đâu? Phò mã gia đã tìm ngài một hồi lâu.”
Hiện nay đã là canh ba, qua mấy canh giờ nữa đã đến giờ thượng triều, hắn còn chưa nghỉ ngơi? Du Thiên Linh hỏi: “Phò mã còn chưa đi nghỉ sao?”
Quản gia lắc đầu nói: “Không đâu, không biết ngài đi nơi nào, Phò mã sao có thể an tâm nghỉ ngơi, ngài ấy vẫn đang chờ ngài .”
Coi như hắn vẫn có chút lương tâm, Du Thiên Linh lập tức đi về phía hậu viện , đi được nửa đường liền thấy hai thầy trò kia đi tới, không chỉ có Thời Hoài Kim không ngủ, sư phụ hắn cũng không ngủ.
Thời Hoài Kim thấy nàng, bước chân có chút vội vàng đi lên , vừa đến trước mặt nàng liền hỏi: “Thiên Linh, nàng đi đâu?” Nhìn như vậy còn có vài phần khẩn trương, giống như sợ nàng tức giận.
Du Thiên Linh thấy vậy, nghĩ đến lúc trước mình có vài phần cô đơn lại cảm thấy buồn cười.
Thời Hoài Kim đâu phải loại người sớm ba chiều bốn, nếu giữa hắn và sư phụ có gì đó sao có thể chờ tới bây giờ? Công thêm lời Hướng Trạch vừa nói, nàng sẽ không còn suy nghĩ vớ vẩn nữa.
Nàng nói: “Có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến, sao huynh còn chưa đi nghỉ ngơi, không phải sáng mai còn phải vào triều sao?”
Thời Hoài Kim còn chưa nói lời nào, vị sư phụ xinh đẹp như hoa kia đã mở miệng trước: “Đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài làm việc, không phải giết người phóng hỏa, chính là lén lút gặp tình nhân, công chúa điện hạ thật đúng là có hứng thú .”
Nếu lúc trước Văn Bách Linh chỉ thăm dò, thì hiện nay vị sư phụ này chính thức đối chọi với nàng.
Nếu đặt lời này ở lúc trước Du Thiên Linh có thể sẽ lo lắng , nhưng vừa nghe Hướng Trạch nói như vậy, Du Thiên Linh biết vị sư phụ này không thích nhìn nàng chậm trễ đồ đệ của mình, nàng cũng không tức giận, nói: “Lời này của thần y sai rồi, ta không phải nữ tử tầm thường, chức vị của thân phụ lại quan trọng, khó tránh khỏi nửa đêm cũng sẽ có chút việc gấp muốn xử trí, mong rằng thần y không hiểu lầm, ta cũng không phải lén lút đi gặp tình nhân.”
Văn Bách Linh hừ lạnh nói: “Ta có thể hiểu lầm cái gì, ta chỉ lo đồ đệ ta hiểu lầm ~”
Bởi vì Du Thiên Linh không từ mà biệt trong suốt mấy canh giờ khiến Thời Hoài Kim thấp thỏm bất an hồi lâu, sao có thể tiếp tục mặc sư phụ hắn tùy hứng, hắn ngắt lời hai người nói: “Ta có thể hiểu lầm cái gì? Sư phụ nên đi nghỉ ngơi sớm một chút, Thiên Linh mới vừa làm việc trở về, sáng mai còn phải lâm triều, cũng muốn đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Văn Bách Linh nghe xong trừng mắt nhìn hắn một cái: Không có tiền đồ!
Thời Hoài Kim giả bộ như không phát hiện ánh mắt của sư phụ, hắn nắm tay Du Thiên Linh đi về chủ viện : “Nước tắm gội đã được đun nóng rất nhiều lần rồi, nàng mau chóng đi tắm gội sau đó nghỉ ngơi đi.”
Đêm nay lăn lộn cũng khiến Du Thiên Linh mệt đến lợi hại: “Tùy tiện lau một chút là được rồi, huynh đi ngủ trước đi, không cần chờ ta, miễn cho nghỉ ngơi không đủ lại dính bệnh.”
Vốn dĩ Thời Hoài Kim tưởng rằng nàng bị chọc giận mới đi ra ngoài, nhưng hiện nay xem ra nàng thật sự không tức giận? Chẳng lẽ nàng thật sự đi ra ngoài làm việc .
Hắn hỏi: “Là trong quân xảy ra chuyện gì sao?”
Nói ra Thời Hoài Kim cũng không giúp được, Du Thiên Linh không tính toán nói với hắn: “Một chút việc nhỏ, đã xử lý xong rồi, không cần lo lắng.”
Thời Hoài Kim nghe lời này liền biết nàng không muốn nói, tóm lại là trong quân có việc quan trọng, không tiện nói cho hắn biết, rốt cuộc chuyện trong quân nàng chưa bao giờ nói với hắn.
“Vậy là tốt rồi.”
Vừa đi vừa nói chuyện hai người đã về tới chủ viện, Du Thiên Linh đi rửa mặt, cởi xiêm y đang chuẩn bị tìm xà bông tắm.
Nàng còn đang mải tìm, Thời Hoài Kim từ sau bình phong đi ra, đưa xà bông cho nàng: “Muốn ta chà lưng cho nàng không?”
Hắn đột nhiên như vậy, Du Thiên Linh lại cảm thấy có chút xấu hổ, nàng lấy xà bông nhúng vào trong nước, nói: “Không cần, huynh lên giường trước đi, ta lập tức xong rồi.” Ngày xưa không có sự đối lập, hiện nay nhìn thấy sư phụ hắn, Du Thiên Linh lại cảm thấy eo mình không thon chân cũng không dài như sư phụ, nàng có ý tưởng giấu dốt.
Thời Hoài Kim phát giác ra nàng không muốn hắn nhìn, hoàn toàn không câu nệ tiểu tiết như ngày xưa, ấn đường hắn nhăn lại, đi ra sau bình phong, cẩn thận đặt câu hỏi: “Thiên Linh, nàng tức giận sao?”
Du Thiên Linh xoa xà bông, hỏi ngược lại: “Tại sao huynh lại nói lời này?”
Nửa ngày sau, Thời Hoài Kim mới thở dài nói: “Sư phụ ta tin vào lời đồn đãi bên ngoài, cho rằng nàng đối xử với ta không tốt, cho nên mới hùng hổ doạ người, kỳ thật ông ấy cũng không phải người khắc nghiệt , chỉ là ái đồ đến mức sốt ruột, thiệt lòng coi ta như nhi tử, không muốn ta chịu ủy khuất.” Còn những chuyện khác Thời Hoài Kim không thể nói, mới vừa rồi hắn chơi cờ thua sư phụ, đã đáp ứng phối hợp với ông, hắn không thể nhiều lời hơn với Du Thiên Linh.
Du Thiên Linh vừa nghe vậy, bị Hướng Trạch đoán đúng rồi, đủ để thấy được Hướng Trạch là người có tâm tư kín đáo , nếu sau này trở thành kẻ thù, vậy thì rất khó giải quyết.
“Không có việc gì, dù sao sư phụ huynh cũng là trưởng bối, tâm tình của nàng ta cũng có thể lý giải, lời đồn đãi bên ngoài xác thật không tốt, nàng cũng chưa từng gặp ta, không thể trách nàng hiểu lầm ta, sau một thời gian nhất định nàng sẽ hiểu.
Hơn nữa nàng là sư phụ huynh, cũng là trưởng bối của ta, ta sẽ không so đo với nàng, cũng sẽ hiếu kính nàng giống huynh.”
Lời này thực sự không giống Du Thiên Linh trong quá khứ, Thời Hoài Kim cảm giác có điểm không đúng, rồi lại nói không nên lời không đúng chỗ nào, nói: “Nàng có thể suy nghĩ như vậy là tốt rồi.”
Du Thiên Linh tắm rửa xong ra ngoài, Thời Hoài Kim đã ủ ấm ổ chăn, xê dịch nhường vị trí cho nàng, nói: “Mau tiến vào, đừng để bị đông lạnh.”
Du Thiên Linh nằm trong ổ chăn, bên trong đều là hơi thở ấm áp trên người Thời Hoài Kim, khiến nàng cảm thấy thực thoải mái.
Được tướng công ủ ấm ổ chăn, còn gì có thể tốt hơn?
Du Thiên Linh thư thái không ít, nàng đến gần Thời Hoài Kim, ôm eo hắn nói: “Có huynh thật tốt, bởi vì chuyện của Dung Tranh, khiến huynh ở trước mặt sư phụ bị khó xử đi?”
Giữa phu thê lâu rồi không có thân cận như vậy, trong lòng Thời Hoài Kim thật sự hoài niệm, dường như cũng thoải mái hơn một ít, duỗi tay ôm nàng: “Sư phụ sẽ không làm khó ta, nàng yên tâm đi, hơn nữa vì danh tiếng thần y, nếu ông ấy đẫ đáp ứng nàng rồi, ông ấy nhất định có thể chữa khỏi cho Dung đại nhân.”
Du Thiên Linh gật đầu, hỏi hắn nói: “Sư phụ huynh bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn thế nào cũng thấy không khác chúng ta là bao.”
Thời Hoài Kim nói: “Nết ta không nhầm thì năm nay sư phụ 35 tuổi, ông vẫn luôn giữ bộ dáng ngoan đồng, lại cẩn thận bảo dưỡng, cho nên mới có vẻ trẻ tuổi.”
Thế nhưng người đó lại lớn nàng mười bảy tuổi, thật sự là nhìn không ra .
Du Thiên Linh sờ mặt mình: “Huynh nói có phải trên mặt ta thực sự có nếp nhăn hay không?”
Thời Hoài Kim lần đầu tiên thấy nàng để ý gương mặt của mình như vậy, hắn bật cười nói: “Sao có thể, gương mặt nàng trắng nõn, cái gì cũng không có.” Dứt lời hắn duỗi tay vuốt ve gương mặt nàng, có vẻ yêu thích không muốn buông tay, “Nàng ở trong lòng ta là đẹp nhất.”
Du Thiên Linh nghe vậy thì sửng sốt, mấy lời nói buồn nôn này thế nhưng nàng lại cảm thấy thực hưởng thụ, nàng cong môi cười, hôn lên cánh môi hắn: “Miệng thật ngọt.”
Thời Hoài Kim cũng hôn lại nàng: “Ta chỉ ăn ngay nói thật.” Khi nói chuyện ngón tay sờ lên đai lưng nàng, thong thả cởi bỏ .
Thời gian trước nàng vẫn luôn lo lắng cho Dung Tranh, mỗi một đêm hắn đều trải qua cùng sự cô đơn, ngoài mặt hắn thoải mái hào phóng nói tín nhiệm nàng, nhưng thời điểm ở một mình khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến nàng và Dung Tranh đang làm cái gì, nàng có thể chống đỡ được sự dây dưa của Dung Tranh hay không, nghĩ đến đã cảm thấy khó chịu, sau đó hắn lại tưởng tượng về quá khứ ngọt ngào của hai người, tư vị kia đúng là khổ không nói nổi.
Thời Hoài Kim đã chủ động, Du Thiên Linh sao có thể rụt rè, cũng duỗi tay đi thoát xiêm y của hắn, cùng hắn quấn quýt si mê, nàng hôn lên cổ hắn.
Đột nhiên, ở trên người hắn nàng ngửi thấy mùi hương không thuộc về hắn, là hương thơm của nữ tử, quá ngọt ngào, khiến nàng không thể giải thích được có chút buồn nôn.
Du Thiên Linh mất hứng thú, đẩy hắn nói: “Thôi, sắc trời không còn sớm, ngày mai còn phải lâm triều , đừng lăn lộn.”
Thời Hoài Kim đang hứng thú bừng bừng, đột nhiên bị nàng đẩy ra thì có chút khó hiểu, hắn hôn lên gương mặt nàng: “Làm sao vậy?”
Du Thiên Linh chỉ đẩy hắn ra nói: “Không có gì, chính là mệt mỏi, ngày mai rồi nói sau.” Dứt lời nàng xoay người đưa lưng về phía hắn.
Mệt mỏi? Nhưng mới vừa rồi nàng còn rất có hứng thú.
Thời Hoài Kim có chút không nghĩ ra, nhưng nàng không muốn, hắn cũng không thể cưỡng ép nàng, chỉ có thể kiềm chế khát vọng nơi đáy lòng, duỗi tay đắp chăn đàng hoàng cho nàng: “Vậy nàng ngủ đi.”
Du Thiên Linh xoa xoa cánh mũi, cảm giác hương vị ngọt ngào kia còn quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến dạ dày nàng có chút quay cuồng ghê tởm, chẳng lẽ mùi hương thuộc về “Tình địch” nàng liền không chịu đựng được? Sư phụ hắn cũng không được coi là “Tình địch” của nàng nha……