Du Thiên Linh đã đặt trước một nhã gian trên lầu hai, vì nàng sợ Thời Hoài Kim thân thể yếu đuối, nếu xem ở bên ngoài sẽ bị mọi người xô đẩy không chịu được.
Hiện tại Thời Hoài Kim không tới, nàng cũng không muốn ngồi một mình trên nhã gian làm gì, vì thế nàng chen lấn trong đám người xem đua ngựa.
Dù sao hiện tại nàng cũng đang mặc nam trang, không sợ bị mọi người chú ý.
Mới vừa tìm được vị trí tốt để đứng xem, liền có người đứng bên cạnh nàng gọi: “Thất gia.”
Du Thiên Linh nghe tiếng quay đầu lại, vừa nhìn thấy gương mặt tai họa kia của Hướng Trạch, trong lòng liền nổi lên một cơn phiền muộn, tại sao lại gặp phải tên quỷ đòi nợ này ở đây ?
“Ngươi cũng tới xem đua ngựa?”
Hướng Trạch gật đầu, đánh giá bốn phía xung quanh nàng một lần , không nhìn thấy vị Phò mã mới nhậm chức kia thì có chút ngoài ý muốn, nói: “Thất gia, nếu ta nhớ không lầm, hôm qua ngài vừa đại hôn đi?”
Du Thiên Linh mặc kệ hắn, lên tiếng cho có lệ: “Ừ.”
Hướng Trạch cảm thấy kỳ quái, có chút không xác định hỏi: “Một người?”
Du Thiên Linh trợn trắng mắt: “Ngươi mù à?”
Xem ra thật sự đi một mình, chẳng lẽ mới vừa tân hôn, phu thê đã bất hòa rồi? Hướng Trạch ném ánh mắt bát quái về phía nàng, nhỏ giọng nói: “Thất gia, ngày đầu tiên tân hôn một mình ngài tới xem đua ngựa sao, Phò mã đâu?”
Du Thiên Linh nghe xong liền nhăn mày: Đua ngựa sắp bắt đầu rồi, cái tên quỷ đòi nợ này tại sao còn không đi? Lại còn nói nhiều như vậy!
“Bị bệnh, không đi được.”
Hướng Trạch liếc mắt đánh giá nàng một cái, nửa tin nửa ngờ nói: “Ngày đầu tiên tân hôn, Phò mã bị bệnh, thất gia một mình tới xem đua ngựa? Ta thấy cảm thấy thất gia đối xử với Phò mã, cũng không quá vừa lòng ……”
Lời này Du Thiên Linh không thích nghe, trừng mắt nói: “Xì! Ta đương nhiên rất vừa lòng, không cần ngươi ở chỗ này nói hươu nói vượn!” Không hài lòng, sao nàng có thể đứng ở đây? Hắn thì biết cái gì!
Một khi đã như vậy , Hướng Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đã vừa lòng, Phò mã bị bệnh, vì sao thất gia không ở trong phủ cùng Phò mã, mà lại tới đây xem đua ngựa một mình?”
Du Thiên Linh hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Đấy là ngươi không biết, hắn muốn ta tới xem , sau đó quay về thuật lại cho hắn, lúc này ta mới đi.” Vốn nghĩ rằng Du Thiên Linh nàng rong ruổi chiến trường nhiều năm như vậy, không biết nghe lời là gì! Ai nói mặt mũi Phò mã không lớn? Chịu không được sủng ái?
Hướng Trạch nghe xong lại lộ ra một biểu tình không thể tưởng tượng được, liếc mắt đánh giá Du Thiên Linh một cái: Nàng thật sự là nữ nhân? Cam đoan không phải giả dạng nữ nhân? Tại sao tâm có thể thô đến loại tình trạng này!
“Thất gia, đua ngựa cả đời chỉ có một lần sao?”
Người không đi, còn hỏi mấy câu hỏi không thể hiểu được.
Du Thiên Linh trừng mắt nói: “Lời này của ngươi không phải rất ngu ngốc sao? Đua ngựa một tháng hai lần, ngươi đã không biết còn tới xem?”
“Ta đương nhiên biết.” Hướng Trạch có chút buồn cười nhìn nàng, “Nếu không phải cả đời chỉ có một lần, vì sao thất gia không thể chờ đến khi Phò mã khỏi bệnh, đưa Phò mã cùng tới xem, lại cố tình trong lúc hắn bệnh, ngài bỏ mặc hắn một mình ở trong phủ dưỡng bệnh, còn tự mình đến đây xem đua ngựa, sau đó trở về thuật lại cho hắn, chẳng lẽ thuật lại sẽ đẹp mắt hơn sao?”
Vốn dĩ trong lòng Du Thiên Linh tràn đầy sự không kiên nhẫn ,vừa nghe thế liền sửng sốt.
Nàng suy nghĩ, hình như đúng là có đạo lý này.
Vì sao nàng không thể chờ Thời Hoài Kim khỏi bệnh sau đó cùng hắn đi xem ? này, vì sao nàng không nghĩ ra?
Ngay lập tức nàng hiểu được mình vừa làm một chuyện thực không sáng suốt, tuy nhiên Du Thiên Linh không chịu thừa nhận, nhíu mày nói: “Ngươi thì biết cái gì? Lần sau cũng không phải lần này, ngươi có thể câm miệng hay không? Lải nhải như mấy lão bà bán rau ngoài chợ! Ồn ào!” Nói xong nàng xê dịch sang bên cạnh, một bộ dáng nghiêm túc xem đua ngựa.
Hướng Trạch không nói nữa, trong lòng lẳng lặng đếm số, xem nàng có thể nhẫn nại bao lâu.
Thời điểm Hướng Trạch đếm tới số 103, Du Thiên Linh không nhịn được nữa, sốt ruột nói: “Ngựa hôm nay chẳng ra gì, quá nhàm chán, đi, trở về, không xem nữa.” Giọng nói vừa rơi xuống, người đã chạy mất dạng, tựa như sau lưng có giặc đuổi theo.
Hướng Trạch nhìn theo hướng nàng rời đi, đỡ lan can cười to không ngừng.
Hắn xem như đã rõ ràng, vì sao vị kia ở Hạ Quốc toàn tâm toàn ý nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không dành được trái tim của nàng, này , có thể là tâm lớn đón gió đi!
Quá mấy ngày nữa vị kia sẽ tiến vào kinh thành hưng sư vấn tội, suy nghĩ một chút liền cảm thấy trò hay sắp tới rồi!
*
Ba ngày sau, là ngày vào cung về nhà lại mặt.
Sáng sớm Du Thiên Linh luyện kiếm xong, mới đi tới chính viện tìm Thời Hoài Kim, thấy một mình Trần Khiêm đứng canh giữ trước cửa, nàng hỏi hắn : “Phò mã tỉnh chưa?”
Trần Khiêm gật đầu: “Đã sớm tỉnh, vừa từ phòng bếp trở về, đang ở bên trong tắm gội.”
“Dậy sớm như vậy, xem ra thân thể đã tốt hơn rồi.” Du Thiên Linh nhắc mãi một câu, sau đó xoay người rời khỏi chính viện, đi đến biệt viện cách đó không xa tắm rửa.
Hiện giờ nàng và Thời Hoài Kim đã tách ra ngủ, hai ngày nay nàng vẫn luôn ngủ tại biệt viện.
Thời Hoài Kim không giải thích được tự dưng bị bệnh, Du Thiên Linh vẫn luôn nghĩ tới nguyên do.
Sau đó nàng nhớ lại sáng sớm khi nàng tỉnh dậy, nàng nhìn thấy Thời Hoài Kim bị nàng đạp ra ngoài mép giường, trên người chỉ đắp một góc chăn nhỏ, thật đáng thương.
Hắn chỉ đơn giản là ban đêm bị nàng quấy nhiễu không ngủ được, lại không có chăn đắp, nên cơ thể mới không thoải mái, không đông lạnh nhiễm bệnh nặng đã coi như vận khí hắn tốt!
Vì thế ngay đêm thứ hai Du Thiên Linh liền dọn tới ngủ tại biệt viện.
Phò mã của nàng mỏng manh tựa pha lê , tuy nàng chưa từng chăm sóc người bệnh, nhưng cũng biết nhân nhượng với người bệnh, dọn ra ngoài ngủ để Phò mã của nàng dưỡng thân mình cho thật tốt.
Tuy nói đang trong thời kỳ tân hôn phu thê hai người đã tách ra, thực sự khiến lòng người chua xót, nhưng nếu hắn cứ bị bệnh mãi như thế, người thiệt thòi không phải chỉ có mình nàng? Vì hạnh phúc lâu dài, nàng chỉ có thể hy sinh sự vui thích trước mắt.
Du Thiên Linh tắm rửa xong quay về chính viện chờ Thời Hoài Kim, đợi một lát Thời Hoài Kim mới bước ra, mái tóc dài rối tung, đôi tay thấp thoáng trong tay áo, ước chừng tư thái của thiên tiên cũng chỉ như thế này thôi.
Nam nhân này, suốt ngày câu dẫn nàng, nàng lại không thể ăn! Sao có thể không sốt ruột? Vì thế đã nhiều ngày nay nàng không muốn tới đây thăm hắn.
Thời Hoài Kim thấy nàng chờ ở trong viện thì có chút ngoài ý muốn, bước nhanh qua nói: “Điện hạ đã trở lại, đồ đạc để về nhà thăm phụ mẫu ta đã chuẩn bị tốt, dùng xong bữa sáng là có thể vào cung.”
Mấy ngày nay, ngoại trừ thời điểm dùng bữa Thời Hoài Kim cơ bản không gặp được Du Thiên Linh, ngày thứ hai tân hôn nàng đã dọn sang biệt viện, ban ngày cũng không tới đây, nói rằng mối quan hệ giữa phu thê lạnh như băng sương cũng không quá.
Hiện nay nàng chủ động tới đây như vậy, chẳng phải khiến hắn thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ) ?
Tiến cung còn muốn chuẩn bị cái gì? Du Thiên Linh nghĩ không ra, nói: “Ừ, vất vả huynh đã lo lắng, đi dùng đồ ăn sáng, đi.” Mỗi ngày luyện võ xong, nàng đều đói tới mức ngực dán vào lưng, vừa rồi lại đợi Thời Hoài Kim lâu như vậy, nàng đã sớm gấp không chờ nổi, liền sải bước đi về phía phòng ăn trước, cũng không chờ Thời Hoài Kim đuổi kịp.
Thời Hoài Kim đi phía sau nàng, trong lòng liên tục suy nghĩ lại, rốt cuộc hắn đã làm sai chỗ nào.
Ngày ấy, Du Thiên Linh từ trại nuôi ngựa trở về, thấy hắn còn ngồi trong đình đọc sách, liền bắt hắn lập tức trở về phòng.
Hắn thành thật trở về phòng, nàng lại bảo hắn bỏ sách xuống lên giường nghỉ ngơi, rồi sau đó nàng thúc giục thái y nấu một chén thuốc cho hắn uống.
Hắn uống thuốc xong, nàng ngồi một bên nhìn hắn chằm chằm , cũng không nói lời nào.
Thời Hoài Kim cảm thấy không khí quá mức đông lạnh, liền nói chuyện phiếm với nàng vài câu, ai ngờ nàng đột nhiên không kiên nhẫn nói: “Không thoải mái còn nói nhiều như vậy, nghỉ ngơi đi!”
Sau đó, Thời Hoài Kim không dám nói nữa, hắn nghĩ không ra mình đã nói sai gì rồi, hắn chỉ nói chút chuyện nhỏ không liên quan trên phố phường, tại sao lại khiến nàng tức giận ?
Trên bàn cơm, hai người yên lặng ăn cơm.
Du Thiên Linh ngẩng đầu nhìn Thời Hoài Kim đang ăn canh, nàng nghĩ: Thời điểm thân thể hắn không khoẻ, hắn còn có sức lực nói chuyện , Sao hiện nay tốt hơn rồi ngược lại lại không nói lời nào? Thật là kỳ quái.
Sau khi ăn xong, hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa tiến cung.
Du Thiên Linh ngồi bên cạnh hắn: “Hiện giờ huynh và ta đã thành hôn, lần này vào cung, có thể danh chính ngôn thuận phong thưởng cho huynh, ta biết huynh là người có khát vọng, nên ta đã nhắc trước với cha ta một tiếng, cha ta đối với huynh cũng rất thưởng thức, chỉ là mới đầu sẽ không cho huynh chức quan quá cao, nhưng vẫn tốt hơn là nhàn rỗi không có việc gì làm.
Nếu lát nữa trước khi phong thưởng , huynh có suy nghĩa gì, có thể lén lút nói với ta, ta sẽ tính toán giúp huynh.” Nàng phải giữ mặt mũi cho cha mình, phong thưởng không tốt cũng không thể giáp mặt nói, chỉ có thể lén lút nhắc nhở.
Lời Du Thiên Linh nói đều là ý trên mặt chữ, Thời Hoài Kim nghe xong lại không nghĩ như vậy.
Hắn vội vàng trở thành Phò mã, Du Thiên Linh cảm thấy hắn chỉ vì lợi ích trước mắt cũng là bình thường, chắc có lẽ vì nguyên do này, nên mặc dù nàng đối xử tốt với hắn, nhưng lại không thân cận đi?
Hắn hết sức khiêm tốn nói: “Ta vốn là người vô dụng, thật may mắn có thể được điện hạ thưởng thức, không dám đòi hỏi quá nhiều, khiến điện hạ lo lắng.”
Du Thiên Linh nghe xong nhíu mày.
Người của nàng, ai dám nói vô dụng? Như thế chính là biến tướng nói ánh mắt nàng không tốt!
“Nếu ta đã đáp ứng huynh , đương nhiên sẽ thực hiện hứa hẹn.
Còn nữa , huynh đã trở thành Phò mã rồi, từ trên xuống dưới Du Quốc còn ai dám coi khinh huynh, ta sẽ gỡ đầu hắn xuống! Về sau huynh phải ưỡn ngực bước đi, vạn lần không thể khiến người ta xem thường , ném mặt mũi của ta đi, hiểu không?”
Thời Hoài Kim gật đầu đồng ý.
Du Thiên Linh cảm thấy hắn không đủ tự tin, còn muốn giáo huấn hắn vài câu, nhưng nghĩ lại dù sao hắn cũng là người trong phòng mình, liền thu liễm tính tình nói: “Sau này khi lên triều, ai ngầm cho huynh xem sắc mặt , huynh cứ nói với ta, cũng không thể không rên một tiếng chỉ biết chịu đựng, biết không?”
Có lão tử chống lưng cho huynh, về sau liền lớn mật đi thôi!
Thời Hoài Kim không lĩnh hội ý tốt của Du Thiên Linh.
Hắn nói như thế nào cũng nam nhi đỉnh thiên lập địa, nào có đạo lý vừa bị khi dễ liền cáo trạng cùng tức phụ? Lại nói hắn cũng không phải người không biết điều như vậy, mới bước chân vào quan trường, mặc dù không thuận buồm xuôi gió, nhưng đây chính là thời điểm mài giũa bản thân , huống chi hắn lại là người có được chức quan nhờ hôn sự.
Hắn sẽ khiến Du Thiên Linh nhận ra, nàng đã không chọn sai người và hắn không giống những nam tử khác bên người nàng.