Trước giờ người Du gia làm việc chưa bao giờ tuân theo quy củ, sau khi tiến vào phủ Phò mã, trước tiên tổ chức yến tiệc, khách nhân cũng chỉ có một số họ hàng thân thích, hoặc các đại thần có phẩm cấp cao trong triều, người không liên quan một người cũng không có.
Yến hội kết thúc, sáu vị hoàng tử hồi cung, công chúa cùng Phò mã bái kiến công công bà bà, đến đây đại hôn mới xem như tới hồi kết thúc, chỉ thiếu lễ động phòng hoa chúc.
Trong yến hội, Thời Hoài Kim không cần uống rượu, đều do sáu vị hoàng huynh của Du Thiên Linh chống đỡ, sáu vị hoàng huynh của nàng thật sự lợi hại, vừa có thể uống lại vừa có thể nói chuyện, những nam khách rời đi ngày hôm nay không một ai có thể đi đường một cách bình thường.
Bên trong tân phòng, đập vào mắt là một màu đỏ vui mừng.
Du Thiên Linh và Thời Hoài Kim ngồi đối diện nhau, ma ma dâng lên rượu hợp cẩn đã được chuẩn bị tốt, rạng rỡ phấn khởi nói: “Rượu hợp cẩn này Phò mã nhất định phải uống, cũng không cần uống hết, nhấp một ngụm là được rồi.”
Thời Hoài Kim gật đầu, cầm lấy chén rượu, cùng Du Thiên Linh vai kề vai đối ẩm.
Hôm nay nàng rất xinh đẹp, gương mặt được trang điểm một cách tinh xảo, che dấu bớt anh khí đường hoàng ngày thường, chỉ còn lại một nữ tử lộng lẫy diễm lệ.
Nhìn nàng, Thời Hoài Kim nâng ly rượu hợp cẩn lên , uống một hơi cạn sạch, khi đặt lên bàn, bên trong một giọt cũng không còn.
Du Thiên Linh di một tiếng: “Tại sao lại uống hết, nhấp một ngụm là được rồi.”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Rượu mừng của chính mình, dù sao cũng phải uống hết một ly mới được.”
Được rồi, được rồi, huynh vui vẻ là tốt rồi.
Du Thiên Linh quay đầu hỏi ma ma: “Còn phải làm chuyện gì nữa?”
Ma ma nghe tiếng thấy thế thì che miệng cười, thần sắc có chút ái muội nói: “Lão nô sẽ cáo lui ngay lập tức, còn lại là chuyện của công chúa cùng Phò mã .” Dứt lời , ma ma và tất cả cung nhân bên trong tân phòng cùng thối lui ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, bên trong tân phòng chỉ còn lại đôi hôn phu thê.
Du Thiên Linh đứng thẳng eo, trang sức trên đầu đã được dỡ xuống trước khi uống rượu hợp cẩn, chỉ còn lại lớp trang điểm trên mặt là chưa được tẩy rửa, nàng cũng không vội vàng đi rửa mặt, mà duỗi tay chân nằm thành hình chữ đại ở trên giường , khẽ thở dài một tiếng: “Thành hôn thật sự còn mệt hơn hành quân đánh giặc, hôm nay lăn lộn mệt chết ta.”
Thời Hoài Kim đứng dậy vắt khô khăn mặt, ngồi xuống một bên giường đưa cho nàng: “Hôn nhân đại sự là chuyện cả đời chỉ có một lần, đương nhiên phải long trọng một chút.
Điện hạ dậy rửa mặt và nghỉ ngơi sớm đi.”
Du Thiên Linh tiếp nhận , thô lỗ lau mặt một lượt, cũng không biết đau lòng chính mình, nàng ngửa mặt nhìn Thời Hoài Kim : “Sạch sẽ chưa?”
Thời Hoài Kim cúi người nhìn nàng, nàng lau thô lỗ như thế, giai nhân xinh đẹp cũng biến thành mặt mèo, hắn lấy khăn mặt trong tay nàng, tiến lại gần, nhẹ nhàng lau nốt số son phấn còn lại trên mặt cho nàng.
Từ lúc đó, đối với Du Thiên Linh mà nói, gương mặt Thời Hoài Kim cũng gần trong gang tấc, dưới ánh nến, thậm chí nàng có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên mặt Thời Hoài Kim, chỉ nhìn lông tơ thôi nàng đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Thời Hoài Kim thật sự là nam tử đẹp nhất mà nàng từng gặp , đệ đệ song sinh của hắn cũng không bằng.
Hôm nay Du Thiên Linh lại nhìn thấy Khi Hoài Ân, cũng không biết vì sao, rõ ràng là gương mặt tương tự, nhưng khi nhìn thấy Khi Hoài Ân nàng liền cảm thấy phản cảm không thôi, nhưng Thời Hoài Kim ở trong mắt nàng lại giống như thiên tiên, ngay cả khi hắn thả rắm, đoán chừng nàng vẫn có thể cảm thấy thơm.
Du Thiên Linh suy nghĩ, đột nhiên mở miệng hỏi: “Huynh thả rắm sao?”
Thần sắc chuyên chú của Thời Hoài Kim vừa nghe thấy vậy thì sửng sốt, trên mặt có vài phần quẫn bách: “Ta cũng ăn ngũ cốc hoa màu, đương nhiên không thể ngoại lệ.” Đêm động phòng hoa chúc lại hỏi loại vấn đề này, nàng quả thực là người duy nhất.
Tiên tử cũng sẽ đánh rắm nha, nàng tiếp tục hỏi: “Vậy huynh sẽ thi thố cùng huynh đệ xem ai thả rắm vang hơn sao?”
Thời Hoài Kim ngồi không yên, vắt khăn mặt lên giá, ngồi thẳng thân mình, trả lời: “Đương nhiên sẽ không, đó là hành động bất nhã, ta chỉ muốn che dấu, sao có thể thi thố được?”
Du Thiên Linh ngồi dậy theo, ánh mắt phẳng lặng: “Các ca ca của ta sẽ làm thế, nhưng ta không thông đồng cùng bọn họ làm bậy.
Mấy công tử trong kinh thành như huynh đều là người văn nhã, về sau huynh nên dạy nhiều hơn cho mấy người ca ca của ta, miễn cho bọn họ ở bên ngoài làm mất mặt xấu hổ.”
Đề tài này không có cách nào tiếp tục, Thời Hoài Kim đứng dậy rửa sạch tay: “Kỳ thật loại chuyện này cũng không có đúng sai, sáu vị hoàng tử không đi theo một khuôn mẫu nào, không cần cưỡng ép bọn họ không thể làm cái này, không thể làm cái kia, nếu là lễ giáo và quy củ cơ bản, ta nghĩ có lẽ bệ hạ sẽ mời vài vị thái phó dụng tâm dạy sáu vị hoàng tử.”
Du Thiên Linh nghe xong xuy một tiếng, nói: “Đừng nhắc đến những lão thái phó đó, bọn họ nói tên của các ca ca ta không dễ nghe, giúp bọn họ đặt tên một lần nữa, mấy chữ kia vừa khó đọc lại khó nhớ, đến bây giờ ta vẫn không thể nhớ kỹ, dù sao về sau ta vẫn sẽ gọi bọn họ bằng tên Du Đại, Du Nhị, Du Tam.”
Thời Hoài Kim quay trở lại tiếp tục lau mặt cho nàng: “Điện hạ gọi bọn họ là gì cũng không sao, nhưng sáu vị hoàng tử dù sao cũng hậu duệ hoàng tộc, vẫn nên có một cái tên hàm chứa ngụ ý sâu xa mới được.”
Du Thiên Linh vẫn không cho là đúng: “Dù sao tên cũng chỉ là một danh hiệu, hà tất phải chú ý nhiều như vậy, tên của ta là Du Thiên Linh thì ta có thể thiên tuế (ý chỉ sống đến nghìn năm) sao? Gọi huynh là bệ hạ, thì huynh có thể trở thành bệ hạ sao?”
Thời Hoài Kim nghe vậy vội vàng đè ngón tay lên cánh môi nàng: “Điện hạ không cần nói bậy.”
Du Thiên Linh đẩy tay hắn ra: “Không có việc gì, nói thôi mà, dù sao hiện tại hoàng đế cũng là cha ta.” Nói xong, nàng đá giày, nằm xuống, lại tháo đai lưng, cởi áo ngoài ném xuống cuối giường, “Thật là mệt muốn chết.” Giọng nói vừa rơi xuống, người đã chui vào trong chăn, giống như muốn đi ngủ.
Thời Hoài Kim nắm khăn mặt trong tay, nhìn nàng một lát sau đó đứng dậy, treo giá y nàng vừa vứt loạn lên móc, rửa sạch mặt, rồi mới cởi áo ngoài, thổi tắt nến và nằm xuống giường.
Đêm tân hôn, chỉ có một chiếc chăn, hắn nâng một góc chăn lên , nằm vào, Du Thiên Linh xê dịch vào bên trong, tạo ra một khoảng trống, lại đưa lưng về phía hắn, không hề có ý tứ muốn xoay người lại.
Thời Hoài Kim nằm thẳng thân mình, nhìn màn trướng trên đỉnh đầu, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ.
Đêm tân hôn không thể chỉ nằm như vậy, cái gì cũng không làm đi? Hắn còn tưởng rằng, với tình tình chủ động của Du Thiên Linh, chuyện động phòng hoa chúc cũng không đến lượt hắn lo lắng, nhưng hiện nay dường như nàng không có ý tứ chủ động, là đang đợi hắn chủ động sao? Rốt cuộc đây là đêm tân hôn, hắn làm tân lang cũng không thể chỉ nằm chờ tân nương lại đây.
Nhưng loại chuyện này khiến Thời Hoài Kim có chút thẹn thùng, tuy rằng làm loại chuyện này giữa phu thê chỉ là nhân chi thường tình (thói thường của con người ), tuy nhiên rất khó để mở miệng, bởi vì nó bị coi là chuyện dơ bẩn, từ nhỏ hắn chỉ đọc sách thánh hiền, cùng đạo quân tử, không hề dính dáng tới mấy chuyện này.
Trước ngày đại hôn một đêm hắn mới rời cung về phủ Phò mã , đương nhiên cũng không trở lại hầu phủ nghe phụ thân dạy dỗ, trước mắt cũng không biết nên làm cái gì.
Hắn không khỏi xoay người, đối mặt với bóng lưng Du Thiên Linh, gọi nàng một tiếng: “Thiên Linh……”
“Ừ.” Du Thiên Linh lên tiếng, thanh âm có chút lười biếng, dường như đã ngủ rồi.
Thời Hoài Kim có chút suy nghĩ, chẳng lẽ nàng cho rằng hắn không được, nên muốn từ bỏ ? Rốt cuộc nàng ở bên ngoài còn có người khác, không thiếu một người Phò mã như hắn.
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt Thời Hoài Kim liền đỏ bừng.
Lần trước hắn có chút không kìm chế được , nhưng chỉ vì hắn quá mức khẩn trương, cũng không phải hắn thật sự không được, lại càng không thua kém những nam nhân bên ngoài của nàng.
Hắn duỗi tay ôm eo nàng, người cũng tiến lại gần, nghĩ tới thời điểm thân mật lúc trước, cúi đầu hôn lên sườn mặt nàng, lại chuyển qua cần cổ thon dài, học tập bộ dáng lúc trước của nàng, nhẹ nhàng liếm mút.
Thân mình Du Thiên Linh run lên, rụt cổ lại, thấp giọng cười ra tiếng, cười đến mức thân mình cũng run lên.
Cả người Thời Hoài Kim cứng đờ, sắc mặt có chút lúng túng: “Điện hạ, ta rất buồn cười sao?”
Du Thiên Linh vội xua tay, đem thân mình chuyển về phía hắn, nghẹn cười nói: “Không, ta chỉ ngứa, không nhịn được……”
Nhưng Thời Hoài Kim lại cảm thấy nàng đang cười nhạo mình, trong lòng đột nhiên bị nhéo một cái.
Hắn dường như có chút giận dỗi cúi người hôn lên môi nàng, vội vàng mà vụng về, hắn muốn cậy mở miệng nàng đưa lưỡi vào, nhưng hai hàm răng lại đụng phải nhau, Du Thiên Linh tê một tiếng, đẩy hắn ra: “Ai, đừng nóng vội, thân mình huynh còn chưa được dưỡng tốt, tương lai còn dài, loại chuyện này vẫn nên để sau hãy nói.”
Du Thiên Linh vừa thấy hắn như vậy, liền biết trước đó vài ngày hắn vẫn chưa luyện chữ, uổng công nàng lén lút nhét mấy quyển sách trên kệ sách của hắn.
Sau lần trước, Du Thiên Linh thật sự không dám cưỡng ép hắn, sợ tổn thương lòng tự tôn của hắn.
Mặc dù nàng không có kinh nghiệm trên phương diện này, nhưng nàng lại biết chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến mặt mũi của nam nhân, cho nên nàng vẫn dốc lòng chờ Thời Hoài Kim chủ động, rốt cuộc đồ vật kia của nam nhân không kiên cường, nàng cũng không làm được gì.
Vì thế nàng nghĩ hắn thông tuệ như vậy, nhất định sẽ cố gắng học tập những thứ mà mình không hiểu đi? Nhiều ngày như vậy , nàng cho rằng hắn sẽ có một chút tiến bộ, lại không nghĩ tới vẫn là bộ dáng kia.
Nếu lúc này mạnh mẽ động phòng, đoán chừng sẽ tan rã trong không vui, thật sự khiến người ta buồn thúi ruột.
Nhưng Thời Hoài Kim lại không biết Du Thiên Linh nhọc lòng vì hắn như vậy, hắn có chút không cam lòng muốn cởi quần áo : “Ta đã tốt, điện hạ không cần lo lắng.”
Sao ta có thể không lo lắng? Chẳng lẽ ta phải để mặc huynh khiến lão tử cùng bốc hỏa, sau đó huynh lại tự thoải mái một mình sao?
Lúc này Du Thiên Linh không đồng ý, tách ngón tay hắn ra, nhíu mày có chút cứng rắn nói: “Đã nói qua hôm nay rồi tính, tại sao huynh vẫn ương ngạnh như vậy? Vẫn nên dưỡng tốt thân mình thêm một khoảng thời gian đi, không cần vội vàng nhất thời.
Ta thật sự rất mệt, ngủ trước.” Nói xong nàng kéo chăn, xoay người sang phía khác, nhắm mắt ngủ.
Thời Hoài Kim nắm chặt tay, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại sự đau đớn khi nàng dùng sức tách ngón tay hắn ra.
Hắn nằm xuống, trong đầu đều là thần sắc phiền chán lúc vừa rồi của Du Thiên Linh, đây là lần đầu tiên nàng để lộ ra sự phiền chán của mình đối với hắn, ở trong đêm tân hôn của bọn họ ……
Hay là đại hôn xong, mục đích của nàng đã đạt được rồi sao?