Edit: Wattpad @llllMeiMeillll
Bài thi đầu tiên là ngữ văn.
Các câu hỏi ngữ văn trong kỳ kiểm tra chất lượng đều khó, thể hiện chủ yếu ở câu hỏi đọc hiểu thơ cổ và câu hỏi đọc hiểu lớn, cơ bản đề thi là thật mà giả giả mà thật, tư liệu cũng cbọn họn phần nội dung khó hiểu. Nhưng bọn nhỏ đã làm quen thay đổi, rất quen thuộc phong cách này.
Sau khi bài thi được phát ra, mặc dù bọn họ ở trong các phòng thi khác nhau, nhưng khi bọn họ nhìn vào bài thi ngữ văn, chỉ cảm thấy một sự phấn khích mơ hồ —— ổn!
Đây là độ khó phong cách kiểm tra chất lượng rất tiêu chuẩn, điều đó có nghĩa là bốn ngày làm việc chăm chỉ của bọn bọn họ không đổ sông đổ bể!
Bọn bọn họ không để ngữ văn chiếm quá nhiều thời gian, chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình. Nhưng mọi người cùng nhớ một điều: phải làm nhiều hơn người khác.
Cố Phóng Vi bản thân ngữ văn không tốt nên nhìn lướt qua mấy câu hỏi cơ bản liền trực tiếp bỏ qua, lật ra viết văn.
Sau đó làm các câu hỏi đọc, đọc lại đề khảo sát, rồi từ từ quan sát các câu hỏi cơ bản. Dựa vào cảm giác biết thì chọn luôn, còn nếu không biết, thì ba ngắn một dài.
Bản thân hắn đã trễ gần mười lăm phút. Khi Cố Phóng Vi đặt bút xuống, trong đầu hắn đã có sẵn một dự đoán về xác suất điểm số ước tính.
Khoảng 120 điểm.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy tình hình trong phòng thi này —— điểm thi tháng trước của hắn nhập là 0, hầu hết các bọn học sinh trong cùng một phòng thi đều vắng mặt hoặc nghỉ phép trở về, một số người trong số còn lại đều là bọn học dốt.. 50% số người chỉ điền vào phiếu trả lời rồi đi ngủ, những người còn lại nghiêm túc với các câu hỏi tiến độ rất chậm.
Còn mười lăm phút nữa là đến giờ nộp bài, có người còn chưa bắt đầu làm bài.
Các học sinh đến từ trường Trung học Ưng tài trên trời cùng nhau tham khảo, ở lại lớp để làm bài thi tại chỗ, không dán số báo danh, nhưng khi nhập điểm sẽ được gộp vào điểm của cả khôi.
Cố Phóng Vi cầm tờ giấy kiểm tra đứng dậy: "Thưa thầy, em nộp bài."
Rất ít giáo viên ở trường Trung học số 7 Thanh Mặc cho phép học sinh nộp bài trước. Có một quy tắc cứng nhắc gần như vô hình: Cho dù làm bài xong nằm sấp lăn lê ngủ, cũng không được nộp bài sớm. Nghe nói thái độ không nghiêm túc là quy tắc kế, điều quan trọng nhất là sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của các thí sinh cùng phòng thi.
Giám thị ban đầu không biết hắn, nhưng khi giáo viên tuần tra của khối lớp đi vào, thấp giọng nói gì đó rồi thu bài thi của hắn lại.
Sau khi kiểm tra ngữ văn, trở lại lớp như thường lệ, bởi vì bài thi bắt đầu vào tiết đầu, sau hai tiếng trôi qua, chỉ còn gần một tiết học, nên tôi có thể ôn tập toán buổi chiều cho bọn họ. Nhưng nói chung, nhiều người chọn trực tiếp đến nhà ăn sau khi nộp bài thi.
Cố Phóng Vi từ xa liếc nhìn vị trí của Ban 27, sau đó đổi hướng. Hắn mơ hồ nhớ lần trước Lộc Hành Ngâm được xếp hạng khoảng 120.
Mỗi phòng thi có 25 người, tức là phòng thi ở ban 5.
Cố Phóng Vi nộp bài từ sớm, khi hắn đến, hầu như không có bọn học sinh nào đang thi trong tòa nhà giảng dạy nộp bài. Ban 5 nằm ở phía bên trái của tầng hai, hoàn toàn khác với lộ trình của ban 27.
Cố Phóng Vi đang đứng ngoài hành lang, cơ thể hơi rời rạc dựa vào tường, hắn quay đầu nhìn vào trong.
Số báo danh của Lộc Hành Ngâm ở gần cửa sổ, phía trong cùng của lớp bọn học. Hắn liếc mắt liền phát hiện cục bột trắng, thấy thiếu niên nghiêng đầu chống cằm, xoay ngược ngòi bút, lần lượt bấm vào đáp án điền đáp án, hẳn là đang kiểm tra..
Nhiều người chú ý đến Cố Phóng Vi và nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn đẹp trai, bắt mắt và có sự chú ý của riêng mình, ngay cả khi những người trong lớp không biết hắn, bọn họ trong nháy mắt sẽ biết sau khi nghe về hắn, hoặc bọn họ sẽ chú ý đến hắn một cách tự nhiên mà không cần nghe về hắn.
Truyện đề cử: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh!
hắn mặc một chiếc áo khoác đồng phục màu đen và một chiếc khăn nhỏ đứng trong gió mùa đông, với đôi mắt sắc bén lạnh lùng.
Chuông hết giờ bọn học vang lên, mọi người nộp bài vội vã chạy ra ngoài, người trong hành lang lướt qua như thủy triều. Cố Phóng Vi lùi lại một chút, và sau khi làn sóng đám đông ban đầu qua đi, nó trở nên ít đông hơn.
Lộc Hành Ngâm di chuyển rất chậm, cậu chậm rãi nộp bài thi rồi chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình. Vặn bút bỏ vào trong túi, lấy cốc nước cá voi, dùng khăn giấy lau sạch mặt bàn, sau đó đi ra ngoài.
Cậu chú ý đến Cố Phóng Vi, sửng sốt.
Ngay tại vẻ mặt ngây người của Lộc Hành Ngâm, Cố Phóng Vi đột nhiên ý thức được một chuyện — hắn không nghĩ tới, sau thi liền trực tiếp tìm đến cậu, giống như mỗi lần hắn từ tòa nhà công nghệ đi xuống chờ cậu ăn cùng nhau.
Sức mạnh của thói quen quá đáng sợ.
"Cố Phóng Vi, cậu lại đợi bạn gái ăn cùng à?" Vừa vặn có một người chạy nhanh qua, dẫn bạn mình đi ăn tối. Bóng người vụt qua, Lộc Hành Ngâm nhìn theo hướng đó nhìn thoáng qua, sau đó đi ra, đứng ở trước mặt hắn.
Lộc Hành Ngâm tựa hồ có chút khó hiểu, chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt hắn, gọi hắn một tiếng: "Anh ơi."
Cố Phóng Vi thực ra có chút xấu hổ. Bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp vô thức gãi đầu, ôn tồn nói: "Dẫn em đi ăn."
Lộc Hành Ngâm liếc hắn một cái, nhưng không nói gì.
Cố Phóng Vi: "..."
Hắn cưỡng bức bôi lấp liếm miếng khác: "Nếu em cảm thấy anh đang đợi em ăn... Sẽ làm em hiểu lầm, em có thể trực tiếp nói với anh, không thành vấn đề."
Lộc Hành Ngâm nhìn lại hắn thì thầm: "Được rồi, em sẽ hiểu lầm, nên anh đừng đợi em ăn."
Cố Phóng Vi không ngờ cậu lại thẳng thắn như vậy: "..."
"Nhưng mà, em có thể mời anh ăn, anh có đi hay không, đó là việc của anh." Lộc Hành Ngâm đứng thẳng, và đôi mắt của Tiểu Lộc trong veo, "Anh, anh có đi không?"
Cố Phóng Vi: "........."
*
"Vậy, em mời anh ăn cơm, chính là đến căn tin mua bánh mì sao?" Cố Phóng Vi ngậm bánh dừa, một tay trụng mì gói trong nước sôi, tay kia cầm bát cháo.
Lộc Hành Ngâm mua một cái trứng cuộn nướng, nhìn mì gói trong tay, hai mắt sáng ngời đi tới tủ trưng bày mì gói: "Em chưa từng ăn qua vị này, em muốn ăn cùng một loại với anh. "
Cố Phóng Vi một ngụm bánh mì suýt nữa nghẹn chết, hắn ngước mắt nhìn Lộc Hành Ngâm, liền thấy Lộc Hành Ngâm nghiêng đầu, vẻ mặt như tiểu hồ ly xảo quyệt vẫn không thay đổi.
Thằng nhóc này cố ý.
"Mì gói gì?" Lộc Hành Ngâm mua mì gói sau khi đi ra, nhưng Cố Phóng Vi đã mang chúng đi, ném một hộp cháo bát bảo nóng hổi, "Sao không ngoan ăn cơm, ăn mì thì nôn giống hệt hôm qua bây giờ, em chỉ có thể ăn một ít cháo."
Lộc Hành Ngâm lại ngước mắt lên và thì thầm: "Hôm qua tôi có đánh thức anh dậy sao?"
Thấy cậu như vậy, Cố Phóng Vi nhất thời mềm lòng, thấp giọng nói: "... Tỉnh lại liền tỉnh, lớn chuyện gì."
Hắn xin bà chủ đun nước nấu cháo bát bảo, sau đó ngâm từ trước, ăn xong vẫn ngọt và mềm.
Mái hiên nhựa hình tam giác bên ngoài quầy bán quà vặt đã đầy, chỉ còn một chỗ ngồi, nên Lộc Hành Ngâm ngồi ăn cháo, còn Cố Phóng Vi đứng một mình, húp mì gói bên cạnh rất mất hình tượng.
Ăn được nửa chừng, hắn hấy Lộc Hành Ngâm đang háo hức nhìn hắn.
Cố Phóng Vi có chút cảnh giác: "Em muốn làm gì, Máy Tính Nhỏ?"
"Anh có thể cho em ăn một miếng không." Lộc Hành Ngâm nói, "Thành phố Đông Đồng không có vị mì này. Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy nó. Em muốn biết mùi vị của món thịt cừu hầm với quả câu kỷ này như thế nào?
"......" Cố Phóng Vi nói, "Không được."
"Ồ." Lộc Hành Ngâm co rụt lại, nhìn vẻ mặt của cậu, cũng không có rất thất vọng, "Vậy anh tịch thu cái thùng này, chờ dạ dày em khoẻ, có thể ăn sao?"
Cố Phóng Vi đã muộn màng nhận ra, phương pháp của Lộc Hành Ngâm rất giống với "Tôi muốn mở một cửa sổ trong phòng, trước tiên hỏi xem có nóc nhà không."
Tuy rằng lòng vòng như Hải Phòng, nhưng ngẫm kỹ lại vẫn là đáng yêu.
Khoảnh khắc Cố Phóng Vi nhận ra, hắn đã lập tức giết chết suy nghĩ này trong nôi, và hắn sợ đến mức lập tức đưa tay ra và trả lại gói mì ăn liền cho cậu.
Trong giây tiếp theo, Lộc Hành Ngâm mở hộp mì ăn liền và bắt đầu trụng chúng một cách khéo léo.
Cố Phóng Vi: "?"
Lộc Hành Ngâm chỉ vào bụng của mình, nghiêm túc nói với hắn: "Bây giờ dạ dày của em đã lành."
*
Mười phút sau.
Lộc Hành Ngâm nói: "Không ngon lắm."
Cố Phóng Vi cười nhạo cậu: "Chưa bao giờ thấy háu ăn mì ăn liền, nhà ăn ở bên cạnh, tại sao em không ăn?"
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Có rất nhiều người trong căng tin, em đang vội nên giờ định quay trở lại ký túc xá. Nhưng hôm nay em biết mì ăn liền vị quả câu kỷ với thịt dê có vị như thế nào rồi."
Cậu nói điều này rất vui vẻ, như thể biết thêm một hương vị mì ăn liền lạ cũng là một niềm vui.
Cố Phóng Vi nhìn cậu.
Một nhóm người đều trở về ký túc xá của Lộc Hành Ngâm vào buổi trưa.
Hoàng Phi Kiện nói: "Không khác mấy lúc đoán, nhưng những câu hỏi cơ bản thực sự không chắc chắn, ngữ văn quá khó."
Dịch Thanh Dương đang bận đối đáp án: "Lựa chọn cho cách sử dụng thành ngữ chính xác... Tạm thời đừng hấp tấp, đợi một chút, đừng sốt ruột, không chắc thì đừng nóng vội..."
"Cbọn họn cái thứ hai. Cậu có làm đề này trước đây không? Nó khá đơn giản. Cậu bị sao vậy, Dịch Thanh Dương?" Hoàng Phi Kiện vỗ vỗ, Dịch Thanh Dương có chút ngượng ngùng "Ngữ văn của tôi không tốt lắm."
Mọi người đều có tâm trạng ổn định, độ khó của ngữ văn cũng hợp lý.
Càng gần đến giờ thi môn toán, không khí càng trở nên lo lắng.
Kỳ thi nhìn chung là khó nhất và dễ nhất để nới rộng khoảng cách điểm số sắp bắt đầu.
Lộc Hành Ngâm và những người khác trở lại tòa nhà dạy bọn học muộn, Cố Phóng Vi cũng quay lại —— hắn không mang bút đi thi vào buổi sáng, nên đã mượn bút chữ ký của giám thị, bị giảng đạo một hồi.
Hắn làm bộ thờ ơ không có việc gì, Lộc Hành Ngâm chỉ nghĩ hắn quay lại lớp học để lấy một số tạp chí khoa học.
Đến cửa ban 1, Dịch Thanh Dương hít một hơi thật sâu, quay người vẫy tay với Lộc Hành Ngâm: "Thi cố lên nhá, tối gặp!"
Thẩm Kha và Hoàng Phi Kiện cùng ra hiệu: "Đi thôi!
"Lộc Hành Ngâm?" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Lộc Hành Ngâm quay lại và nhìn, đó là Trình Mẫn Quân.
Trình Mẫn Quân bật cười, hai chiếc răng cửa nhô ra: "Đến để thi sao? Sao tôi nhớ thi ngữ văn vào buổi sáng? Tôi không thấy cậu ở ban 1 mà."
Cậu ta được phân vào phòng thi của ban 1 nên đương nhiên cậu ta biết quy định của trường Trung học số 7 Thanh Mặc trong việc sắp xếp phòng thi —— căn cứ vào kết quả thi tháng trước.
Về phần kết quả kỳ thi tháng trước, chỉ cần có tâm, có thể đến bảng công khai trong đại sảnh xem, Trình Mẫn Quân lời này rõ ràng là có ý hỏi.
"Tôi thi ở ban 5." Lộc Hành Ngâm không khiêm tốn cũng không hống hách.
"Thật sự là ban 5 sao?" Trình Mẫn Quân cười cười, ý vị thâm trường hỏi: "Không phải là... toàn khối đứng đầu 100 sao?"
Xung quanh càng ngày càng nhiều người, tò mò nhìn bọn họ.
"Ừm." Lộc Hành Ngâm nói.
Cố Phóng Vi cau mày, cười lạnh hỏi: "Cậu là ai?"
Hắn làm một động tác bảo vệ trong tiềm thức —— kéo Lộc Hành Ngâm trở lại, đặt cậu sau mình.
Hắn đẹp trai, đôi mắt đào hoa khi cười mang theo kiểu cười này lại có chút sắc bén cùng hương vị kinh người, Trình Mẫn Quân nhìn thấy hắn có chút rụt rè, ôm cặp sách đeo vào ngực, cười nói: "Tôi quen cậu ấy nên choà hỏi chút."
Cậu ta nhìn khí thế kinh khủng của Cố Phóng Vi, vội vàng đi vào cửa phòng học, liền rời đi.
Lộc Hành Ngâm đứng ở phía sau, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn: "Anh ơi, anh đừng tức giận."