Edit: Wattpad @llllMeiMeillll
Cố Phóng Vi chưa bao giờ đi qua cổng chính của ký túc xá nam. Buổi trưa, học sinh cấp ba về nghỉ trưa, cách âm không tốt lắm, thỉnh thoảng còn có tiếng cười đùa.
Lộc Hành Ngâm ở tầng ba của tòa nhà A, phòng 313, đi lên cầu thang là có thể nhìn thấy. Cửa chống trộm màu đen đóng chặt, hắn gõ cửa, đợi một lát, có người đưa tay ra mở cửa.
"Tiểu Máy..." Cố Phóng Vi ngước mắt lên nhìn rõ ràng người mở cửa là một nam sinh xa lạ, rất đẹp trai nhưng vẻ mặt phờ phạc, quầng thâm dưới mắt có thể so với gấu trúc.
Cố Phóng Vi quay lại nhìn số phòng, sau đó nhận ra: "Cậu đang... tìm Lộc Hành Ngâm để sửa đồ?"
"Không." Nam sinh có đôi mắt gấu trúc ngáp, "Cậu nhờ em ấy sửa đồ à? Để tôi giúp em ấy đăng ký. Nhỏ giọng chút, em ấy đang nghỉ ngơi." Cánh cửa được mở ra thêm một chút, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau: "A, Cố Phóng Vi? Anh để cậu ấy vào đi, cậu ấy là anh trai của Lộc Hành Ngâm."
Dịch Thanh Dương lên tiếng.
Cố Phóng Vi bước vào cửa, chỉ thấy vài người đang ngồi xung quanh trong ký túc xá—— Dịch Thanh Dương, Hoàng Phi Kiện, và một chồng điện thoại đặt trên bàn. Điện thoại di động hiển thị một cuộc gọi video, Thẩm Kha đang đứng trên ban công ký túc xá làm bài kiểm tra.
Giấy nháp và giấy kiểm tra in A4 nằm rải rác trên mặt đất, còn có một đống hộp cơm trưa đóng gói rỗng gần chiếc bàn được dựng lên, ngoài ra còn có những túi đồ ăn bặt, đồ uống thể thao và cà phê.
Ký túc xá sạch sẽ và trống trãi trước đây đã biến mất, bây giờ thì trông giống như một nơi tang ca bận rộn.
Cố Phóng Vi: "?"
"Cậu tìm Lộc Hành Ngâm hả? Cậu ấy đang ngủ."
Hoàng Phi Kiện và Dịch Thanh Dương không còn ngạc nhiên khi hắn đến đây, họ chỉ hạ giọng ra hiệu.
Lộc Hành Ngâm ngủ thiếp đi ở giường dưới, lưng dựa vào tường và mặt hướng ra ngoài. Cậu có thói quen này khi ngủ, thích dựa vào tường quay mặt ra ngoài, sợ ánh sáng nên đưa hai tay lên che mắt, cố gắng co người lên, giống như một quả bóng nhỏ màu trắng, được bọc trong một chiếc chăn bông, tròn xoe, rất giống một con vật nhỏ.. Biểu cảm cũng vậy, Lộc Hành Ngâm bình thường điềm tĩnh ổn định, chỉ khi chìm vào giấc ngủ mới lộ ra một số biểu cảm ngơ ngác bối rối, mềm mại đáng yêu.
"Hôm qua cậu ấy thức suốt đêm, hồi sáng lại chạy đi xin phép nữa. Sau đó lại sắp xếp bài kiểm tra và thu thập đề mẫu với tôi, nãy mới ăn xong ngủ luôn, ngủ suốt bốn tiếng đến chiều. Cậu có chuyện gì thì nói với bọn tôi, đợi cậu ấy tỉnh bọn tôi nói hộ cho. "
Cố Phóng Vi tạm dừng: "Em ấy xin nghỉ ốm, tôi nghĩ em ấy bị ốm."
"Đừng nói với người khác, bọn tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi tháng, tính chiến đến chết, nhưng truyền miệng ra ngoài cũng không tốt." Dịch Thanh Dương nói. "Sau giờ nghỉ trưa bọn tôi ở lại đây, xin cậu nhỏ giọng lại, nhà trường chỉ cho phép học sinh lớp 12 về nghỉ trưa, nếu bọn tôi bị bắt quả tang không nghỉ trưa trong lớp thì coi như xong."
"Chiến đến chết?"
Cố Phóng Vi cầm một tờ bài thi đầy dấu lên, véo nó lên thì nhìn thấy nét chữ tinh xảo hiện ra trong tầm mắt.
Là một bài thi do Lộc Hành Ngâm làm, tổ hợp tự nhiên.
Đề kiểm tra chất lượng rất khó, kích thước lớn, đều là những dạng câu hỏi mới, với mỗi câu, Lộc Hành Ngâm liệt kê nhiều cách làm bên cạnh. Tham khảo sự khác biệt về thời gian để so sánh. Một số câu rất xảo quyệt, có tham khảo đáp án nhưng không có cách làm nào khác.
Vẫn là nét chữ rất nhẹ, nhưng do vội vã viết quá nhiều, tờ giấy thi vốn dĩ không có chút dấu vết nào, giờ lại có cảm giác như vết chữ viết kết tủa, đầu ngón tay như phù điêu, chữ viết là của thiếu niên đơn thuần kiên cường nỗ lực.
Hắn lặng lẽ đọc hết tờ giấy thi, rồi cầm một tờ khác lên.
Hoàng Phi Kiện chú ý đến hắn, huých khuỷu tay vào Dịch Thanh Dương: "Người này có thể mượn sức không?"
Hôm nay họ đến lớp, cố gắng tuyển thêm người tham gia cùng. Tuy nhiên, hầu hết các học sinh Thanh Mặc đều không sẵn lòng và không có can đảm vì kỳ thi tháng ——Hiện thực là ngọn núi đè lên đầu bọn họ, dù biết việc sửa biên chế là việc như thác đổ không thể ngăn cản, bọn họ còn chưa thể bình tĩnh chứ đừng nói đến việc phản kháng.
Dòng chữ "Trung học Ưng Tài" là một con hào không thể vượt qua đè nặng lên trái tim bọn họ. Một năm trước đăng ký thi tuyển sinh, bọn họ đã bị bỏ lại rất nhiều, huống chi một năm sau, khoảng cách càng ngày càng lớn, bọn họ chỉ có thể hết hi vọng.
Hầu hết các học sinh không có ý tưởng này, nhưng những người có ý tưởng này nghĩ họ đang làm một điều không thể. Ban 1 đã là ban giỏi nhất khối rồi chứ đừng nói đến những ban khác.
Cố Phóng Vi là một biến số.
Hoàng Phi Kiện thấp giọng thì thầm: "Đối với cậu ta mà nói, có lẽ không cần cùng bọn mình nghiên cứu đề, chỉ cần cậu ta thi tốt, chỉ cần có thêm một người có thể áp chế Ưng Tài trong bảng xếp hạng là tốt rồi. Tổng cộng bọn mình chỉ có bốn người."
Cố Phóng Vi để ý thấy hai người đang nói về mình, hắn ngước đôi mắt đào hoa lên.
Dịch Thanh Dương thấy mình bị phát hiện, cũng không giấu diếm chút nào, viết một tờ giấy đưa cho: "Anh bạn, đi ra ngoài nói chuyện được không? Em cậu đang ngủ."
Cố Phóng Vi quay đầu lại nhìn thoáng qua Lộc Hành Ngâm.
Cục bột trắng tròn vo ngủ say, hoàn toàn không biết hắn đến.
Hắn gấp tờ giấy thi trong tay, đặt nó bên cạnh gối, cùng Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện đi ra ngoài.
Đối với các nam sinh ban 1, sắc mặt của Cố Phóng Vi không được tốt lắm bởi vì khúc mắc vừa qua, có một sự thờ ơ nhất định giữa đôi lông mày đẹp, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
"Anh bạn, có chuyện muốn bàn với cậu..." Dịch Thanh Dương nói ngắn gọn với hắn những gì họ đang làm, sau đó nói rất chân thành, "Lần trước Lộc Hành Ngâm cũng nói với bọn tôi khi cậu ấy chuyển đến, cậu đã nhắc nhở Thanh Mặc sẽ đổi biên chế. Chính những người trong lớp bọn tôi miệng thúi. Bọn họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bọn tôi xin lỗi cậu ở đây, hy vọng cậu không phiền có thể giúp bọn tôi lần này không? Bên bọn tôi chỉ cần một ngừoi như tài liệu tham khảo, kết quả những nỗ lực của bọn tôi sẽ có thể lớn hơn chút."
Hoàng Phi Kiện cũng lặp lại: "Đúng, anh bạn, nếu cậu có thể giúp bọn tôi lần này, bọn tôi..." Cậu ta vắt óc một lúc, và đưa ra một điều kiện tự nhận rất hấp dẫn, "Tôi mời cậu đi ăn tối! Bao tiệm net xuyên đêm! Cậu muốn gì thì chọn!".
Dịch Thanh Dương tận dụng mọi thứ, bổ sung nói: "Mà em trai của cậu cũng ở đây, cậu ấy vì chuyện này đã rất vất vả, gia nhập đội ngũ của bọn tôi rất có triển vọng! Người vừa rồi mở cửa cho cậu chính là sư huynh đặc biệt được thầy Trần Xung hướng dẫn để giúp bọn tôi, ông lớn của trường Trung học Phồn Tinh! Anh ấy cũng thức cả đêm với Tiểu Lộc ngày hôm qua để nghiên cứu các dạng đề, rất đáng tin cậy!"
Cố Phóng Vi cụp mắt xuống. Truyện mới cập nhật
Môi hắn mím thành một đường, có chút lạnh lùng và lãnh đạm.
Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện háo hức nhìn hắn.
Hắn không trả lời, giữa đôi lông mày xinh đẹp sắc bén, đôi mắt có chút gì đó cổ quái, dường như hắn đối với chuyện này không thể tưởng tượng được, đang suy nghĩ nghiêm túc.
"Nếu cậu thực sự không muốn tham gia kỳ thi, thì..." Cố Phóng Vi đã ngắt lời Dịch Thanh Dương trước khi anh ấy nói xong, "Để tôi suy nghĩ chút."
"Được thôi." Dịch Thanh Dương biết Hoa khôi học thần nổi tiếng cả khối này tính cách kỳ quặc, cho nên tạm thời cũng không cần quá thúc ép hắn, dù sao là ôm hi vọng cuối cùng, dùng hết sức thử một lần.
Cậu ta liếc nhìn thời gian, sắp đến giờ học, liền chào hỏi Hoàng Phi Kiện: "Đi, buổi chiều tiết học đầu tiên của Lão Lý, đến muộn nhất định phải đứng ở hành lang."
Hai nam sinh quay người, vào ký túc xá như một cơn lốc, xách ba lô đi ra ngoài.
Cố Phóng Vi đứng ngoài cửa.
"Cùng nhau đi?" Dịch Thanh Dương mời hắn, nhưng lại do dự, "Hay là, cậu có muốn gặp Lộc Hành Ngâm không? Cậu ấy không có gì, tôi có thể đảm bảo cậu ấy chỉ tìm lý do bị bệnh, cả người sinh long hoạt hổ lắm."
Hoàng Phi Kiện nói thêm: "Cậu ấy còn sinh long hoạt hổ chỉ huy bọn tôi, trông trắng trẻo gầy yếu, vậy mà khủng bố như vậy."
Bọn họ nói về chuyện này, đều cười nhạo nhau —— bọn họ đã mệnh danh Lộc Hành Ngâm là Đội trưởng của tiểu đội học tập này.
"Bất quá, tôi cảm thấy cậu ấy hiện tại cũng không có bệnh, chỉ sợ mấy ngày nữa là bị."Hoàng Phi Kiện suy nghĩ một chút, chỉ ra, "Buổi trưa hôm nay, tôi tới đưa đồ ăn, cậu ấy ăn không nhiều lắm. Cậu ấy nói buồn ngủ đến mức muốn nôn."
Dịch Thanh Dương oán trách: "Cậu thấy cậu ấy thích ăn thịt mỡ sao, êm cho cậu ấy mỡ thịt kho tàu muốn nửa cái chén, cậu ấy ăn được mới làm lạ!"
"Vậy cậu nói đem cho cậu ấy cái gì?" Hoàng Phi Kiện bình thường tuỳ tiện, lúc này bị giáo huấn một phen, cũng không có bực bội, nghiêm túc hỏi:"Mang bắp cải luộc cho cậu ấy hả, không bổ dưỡng sao?"
"Chuyện này tôi không biết, nhưng có một chuyên gia." Dịch Thanh Dương gãi đầu, hỏi Cố Phóng Vi rất tự nhiên, "Lộc Hành Ngâm thích ăn gì?"
"Cơm thịt lợn băm tiêu xanh, và... "
Cố Phóng Vi hơi sửng sốt.
Hắn không biết.
Trước đây khi Lộc Hành Ngâm cùng ăn cơm với hắn, cậu luôn chiều theo khẩu vị của hắn, nên hắn không nhớ Lộc Hành Ngâm có tỏ ra yêu thích món ăn nào hay không, chỉ nhớ mỗi lần muốn tiện hơn, cậu đều đặt cải xào gần chỗ hắn hơn.
Thịt lợn vụn tiêu xanh là món hắn mang đến nhiều nhất, hắn thực sự không chắc liệu Lộc Hành Ngâm có thích ăn món này hay không, bởi vì Lộc Hành Ngâm thực sự không có lựa chọn nào khác, tốt hơn là ăn cơm tự hâm.
Dịch Thanh Dương có một vấn đề: "Nhưng trường học không bán đồ xào, nếu muốn mua phải ra ngoài, có món nào cậu ấy thích ăn nữa không?
"Các cậu không cần đem lên cho em ấy" Thanh âm Cố Phóng Vi trầm thấp, "Tôi... Tôi mua cho em ấy cho, hay là... Mua cho các cậu, các cậu đưa cho em ấy."
Hắn hiện tại có chút đề phòng, không xác định có phải là "Đưa đồ ăn" nên được xếp vào phạm trù "Anh trai nên làm".
Buổi chiều.
Còn nửa giờ trước khi tan học, và Cố Phóng Vi rời trường.
Dần dần hắn nhớ được nhiều chi tiết hơn.
Ví dụ, lần trước Lộc Hành Ngâm yêu cầu uống sữa đậu nành đá, chẳng hạn, mỗi lần Khúc Kiều phân phát đồ ăn vặt, Lộc Hành Ngâm lấy vị sô cô la trước; Trần Viên Viên leo tường để mua đồ ăn vặt, Lộc Hành Ngâm nhờ hắn đưa cơm nắm.
Nhóc con thích thức ăn tươi, ngọt và đạm. Cơm nắm với nước sốt cay ngọt và ruốc thịt, hoành thánh nhỏ với viên rong biển, trứng cuộn tôm, sô cô la với các loại hạt xắt nhỏ, và thích uống những đồ uống kích thích, chẳng hạn như coca đá, sữa đậu nành đá, nước trái cây đậm đà, v.v.
Bất tri bất giác, hắn mua rất nhiều, chất đầy hai túi xách.
Mua mỗi thứ một ít, đến khi tính tiền, mới nhận ra đã nhiều đến thế.
Cố Phóng Vi đứng dưới cầu thang trên tầng ba với hai túi nilong lớn, có hơi do dự.
Vẫn chưa tan học, Dịch Thanh Dương và những người khác vẫn chưa vội chạy đến.
Thiếu niên tuấn mỹ nghĩ nghĩ, đi về phía trước, vừa định đặt hai cái túi ở cạnh cửa, nhưng cửa từ bên trong mở ra.
Lộc Hành Ngâm đang mặc bộ đồ ngủ lông nhung, đi dép lông, cậu bước ra ngoài với một ly nước cá voi rỗng trên tay, suýt chút nữa đã va vào hắn. Cậu ngước đôi mắt đen láy lên, trong mắt có chút kinh ngạc.