Edit: Wattpad @llllMeiMeillll
Học sinh chuyển đến lớp kém nhất thi toán đoạt 143 điểm, đứng đầu toàn khối—quăng hạng hai tới 9 điểm đã nhanh chóng lan truyền khắp khối.
Học sinh ban khia học tự nhiên luôn bị ám ảnh bởi bốn môn toán và tổ hợp tự nhiên, đặc biệt là khi bài thi tháng môn toán rõ ràng là khó.
Các học sinh lớp 27 đi trên đường, không khỏi cảm thấy lưng thẳng hơn một chút.
Ngay cả buổi tự học buổi tối trước ngày thi hôm sau cũng vui như vậy, không ngờ nhiều người lại có động lực ôn tập nghiêm túc.
Mọi người liên tục hỏi về tên của Lộc Hành Ngâm, hơn nữa, có một làn sóng người chen chúc đến cửa sau để xem Lộc Hành Ngâm - làn sóng đầu tiên là vài ngày sau khi cậu vừa chuyển đến, nhiều người nghe nói rằng Lớp 27 có trai đẹp chuyển đến, Ở hàng sau của Lớp 27, có Lộc Hành Ngâm và Cố Phóng Vi, tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
Trần Viên Viên nói: "Được, tớ không đi học nữa, tớ nên mở quầy bán vé ở cửa sau lớp chúng ta, nhìn hai người bọn họ, một lần mười tệ. Tớ sẽ phụ trách đóng mở cửa."
Một đám người cười đến loạng choạng.
Cố Phóng Vi tìm thấy một cuốn sách văn học cổ điển từ ngăn kéo: "Đây là gì?"
Cố Phóng Vi nhướng mày, dựa lưng vào tường: "Hoa khôi lớp một hả? Hay ai?"
Trần Viên Viên không nói nên lời: "Người hôm nay nói chuyện với cậu trong văn phòng toán."
Cố Phóng Vi nhớ lại: "Ồ... " Hắn có chút bối rối nhìn cuốn sách này, mỹ nhân với bờ vai thơm tho lộ ra một nửa trên trang bìa rất quyến rũ, "Tôi lúc đó nói... bìa trông đẹp, phải không?"
Khúc Kiều bật cười: "Cái gì Tôi nói!Đưa cái này cho hoa khôi chả khác nào đàn gảy tai trâu! Cậu thậm chí không nhớ tên người ta! Sao cậu không trả lại cho người ta? "
"Rất nhiều người đã tặng đồ cho tôi, tôi phải trả lại từng cuốn một, chạy đến gãy chân sao?" Cố Phóng Vi tùy tiện ném nó đi, cuốn sách bay một cách chính xác lên hộp điều khiển ở hành lang bên ngoài, "Cô ta có rảnh tự đến lấy."
Lớp 27 bận rộn suốt đêm, nhưng Lộc Hành Ngâm vẫn tiếp tục chuẩn bị cho kỳ thi như không có chuyện gì xảy ra.
Cậu không quên mục tiêu lần này của cậu là đứng nhất lớp.
Hành lang gió thổi lạnh, Lộc Hành Ngâm nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài học thuộc sinh học.
Giáo viên dạy môn sinh học của lớp bọn họ đã nghỉ việc từ lâu, giáo viên thay thế đã đến lớp được hai tuần, nhưng môn sinh học ở trường phổ thông tương đối phức tạp, có một số kiến thức tương đối khó và chi tiết, giáo viên dạy thay thường yêu cầu họ tự học, nói chung sẽ không dạy bọn họ ví dụ mẫu, Lộc Hành Ngâm thậm chí còn khó ôn tập hơn.
Liêu Thanh đã trở lại trong giờ tiết ba tự học buổi tối, nhóm họ nhìn thấy Lộc Hành Ngâm đang đọc sách ở bên ngoài, sắc mặt của không được ưa nhìn.
Bên trong có người đi tới hỏi: "Làm sao vậy?"
Thanh âm của Thẩm Nộ rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe được, mang theo bất đắc dĩ tức giận: "Kết quả sẽ bị hủy bỏ, sẽ không công bố ra ngoài, sẽ không truy cứu, nhưng sẽ viết bản kiểm điểm... Mẹ kiếp, 3000 tệ mất trắng!"
Trần Viên Viên cố nén cười thương lượng với bọn họ: "Có lẽ hơn 3000 đó, còn trả thêm một khoản 5000 nữa mà!"
Thẩm Nộ trở lại chỗ ngồi, nặng nề ném cặp sách lên bàn. Lớp học yên tĩnh một hồi, lại tiếp tục náo nhiệt, thảo luận kỳ thi tháng hôm nay, hoặc là chuyện khác.
Buổi tối, Lộc Hành Ngâm trở về ký túc xá, đột nhiên nhận được Quý Băng Phong gọi điện thoại, lần này đầu dây bên kia ấm áp hơn nhiều: "Kỳ thi của cậu thế nào? Vậy là xong, chuyến du lịch mùa thu tạm thời bị hủy bỏ vì thời tiết thời tiết, thiếu gia đợi ngày nghỉ đợi tin của bọn tôi, được không? Nếu tiên sinh và phu nhân có thể đến đón cậu, tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho cậu. Tiên sinh và phu nhân cũng muốn gặp, dù thế nào đi chăng nữa, nhà vẫn phải về, cả nhà cũng nên cùng nhau ăn cơm."
Lộc Hành Ngâm cầm bút dừng một chút, nhưng không nói.
Quý Băng Phong hỏi cậu một cách bóng gió: "Cậu có gặp ai chiều nay không? Cậu có nói gì với người đó không?"
Lộc Hành Ngâm nhớ lại cảnh tượng oanh động bên ngoài vào buổi chiều khi xem ông của Cố Phóng đến.
Cậu nói: "Không có."
Quý Băng Phong có vẻ nhẹ nhõm: "Ồ, vậy là tốt rồi, không có việc gì, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi."
Bên kia, Quý Băng Phong đặt điện thoại xuống, ra hiệu với người phụ nữ sang trọng xinh đẹp trên ghế sô pha, nhẹ giọng nói: "Không thấy, thiếu gia không nói."
"Vậy Cố lão gia sao đột nhiên hỏi đến cậu ta, còn bảo Cố Phóng Vi đến đón nó? Ý của Cố thị là sẽ đứng về phía đứa trẻ đó?" Vẻ mặt người phụ nữ có chút cáu kỉnh, "Làm Tư Đốc Tư Liệt không thể đi chơi mùa thu, giống như Hoắc gia của chúng ta đối xử với nó rất nghiêm khắc vậy....một đứa trẻ ở độ tuổi này ở lại trường vào cuối tuần, có thể xảy ra cái gì? Thanh Mặc ở xa như vậy... lái xe tham gia giao thông vào những ngày lễ còn khó hơn!"
Quý Băng Phong an ủi cô: "Cố lão gia có thể chỉ nhớ người bạn cũ của ông Huống chi, ngay cả khi Cố thị chọn hỗ trợ Tiểu Lộc thiếu gia, thì cũng không thể tránh kế hoạch đánh giá theo thành tích để thừa kế!"
Cô thì thầm: "Đúng vậy, Phóng Vi đứa trẻ đó không quan tâm đến những điều này. Còn đứa Lộc... Hành Ngâm kia, nó mới mười sáu tuổi. Nó còn nhỏ, nên theo lẽ thì nó sẽ không có nhiều mưu mô như vậy. Dù sao, tuần này để cậu ta trở về đi."
Quý Băng Phong nói: "Chỗ của Phóng Vi thiếu gia ở là..."
Nữ nhân nói: "Tìm người hỏi hắn kế hoạch là cái gì, tóm lại, đừng để chậm trễ. Đừng làm cho Cố lão gia cảm thấy đứa nhỏ kia bị oan."
Nghĩ đến đây, nữ nhân hỏi: "Lần trước nghe ngươi nói, chẳng lẽ là bọn họ trọng điểm đầu tiên sắp xuất hiện?"
Quý Băng Phong nói: "Đúng vậy. Hôm nay vừa thi xong. Thiếu gia nền tảng không tốt, điểm chắc chắc hẳn không cao."
Nữ nhân thở phào nhẹ nhõm.
*
Sau bài thi tiếng Anh, Lộc Hành Ngâm trở lại lớp.
Trần Viên Viên nói: "Má ơi lạnh."
Khúc Kiều: "Trời lạnh ghê."
Họ nhìn Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn đi theo: "Lạnh quá."
Cố Phóng Vi vừa vặn ngồi trên ghế, vì vậy cau mày nhìn tờ giấy thi tiếng Anh mà họ mang về: "Cái này cũng có thể lạnh sao?"
Hắn tình cờ nhìn được bài thi của Lộc Hành Ngâm, Lộc Hành Ngâm đã khoanh tròn đáp án cho từng câu trắc nghiệm.
Cố Phóng Vi nhìn nó một lúc, vẻ mặt của hắn rất tuyệt vời: "Cái này cũng có thể sai được, Máy Tính Nhỏ?" Hắn đọc lướt qua, rồi quẹt để đánh dấu câu trả lời đúng cho cậu.
Đọc hiểu là toang một nửa.
"Học thuộc lòng từ đơn xong chưa?"
Lộc Hành Ngâm ngoan ngoãn nói: "Chưa xong."
Cậu đã không giỏi tiếng Anh từ khi học cấp hai, giáo viên tiếng Anh ở thành phố Đông Đồng thậm chí còn không dạy ngữ pháp. Việc hoàn thành tất cả các từ thông dụng từ lớp 10 đến đầu học kỳ 1 lớp 11 trong vòng vài ngày là điều không thực tế đối với cậu.
"Quên đi." Cố Phóng Vi đánh dấu bài của cậu một lúc, đặt tờ giấy thi xuống và xoay chiếc bút màu đỏ bằng nhựa trên đầu ngón tay. Hắn nhìn Lộc Hành Ngâm: "Lát nữa tôi sẽ thay phiên bản cho cậu."
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn.
Trần Viên Viên hỏi: "Cái gì? Phiên bản nào?"
"Chuyển sang phiên bản tiếng Anh của Máy Tính Nhỏ đó." Cố Phóng Vi uể oải nói.
Lộc Hành Ngâm mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: "Tiếng Anh của cậu rất tốt không?"
Đây là một câu đơn giản, không có bất kỳ hương vị khiêu khích nào, chỉ là tò mò.
Trần Viên Viên bật cười: "Tỉnh táo chút đi tiểu học bá ơi! Cậu ấy từ nước ngoài trở về! Đã vượt qua kỳ thi cấp ba ở bên đó rồi!"
Cố Phóng Vi ban đầu cũng muốn cười theo, nhưng sau khi thấy sự nghiêm túc của Lộc Hành Ngâm biểu hiện, hắn hơi thất thần.
Hắn suy nghĩ một chút nói: "Tôi lần đầu tiên trở về cũng không tốt lắm, nơi này thi trung học bất đồng với thói quen nói ở nước ngoài, ngữ pháp cơ bản tôi thường mắc lỗi, trong phần writting có một số cách diễn đạt không được giáo viên cho điểm. Bây giờ thì tốt rồi."
"Ồ." Lộc Hành Ngâm thận trọng gật đầu.
Cố Phóng Vi mấp máy miệng, nhìn Lộc Hành Ngâm nghiêm túc lấy kinh nghiệm, vốn muốn nói có thể giúp cậu bù đắp, nhưng sau đó lại cảm thấy phiền phức, vì vậy mím môi không nói lời nào.
Quên đi, nhiều nhất là sau này hắn sẽ giúp cậu giải đáp thêm một số câu.
Buổi tổng hợp khoa học buổi chiều diễn ra suôn sẻ.
Theo quy định của tỉnh S, độ khó chọn một trong ba đề được giao cho môn hóa học. Mặc dù Lão Khỉ Già đã chỉ dẫn trước đề cho lớp 27, nhưng sau khi Lộc Hành Ngâm nhận được bài thi, cậu nhận ra ngay nó là đề chỉ dẫn, nhưng các học sinh của lớp 27 chưa chắc sẽ làm được.
Các học sinh lớp 27 nghĩ rằng những câu mà thầy đặt ra là những câu lớn, nhưng thực ra là điền vào chỗ trống và trắc nghiệm.
Câu lớn thực sự là câu phản ứng ion phức tạp hơn và vấn đề dẫn xuất vật chất của sáu hợp chất chưa biết, phần cuối trực tiếp đến vấn đề tổng hợp hữu cơ - phải biết rằng bọn họ chỉ mới bắt đầu học tới benzen.
Nhưng đối với Lộc Hành Ngâm, đây đều là những câu tặng điểm.
Cậu đã nộp bài thi tổng hợp sớm, ngoài việc chọn và điền vào chỗ trống, một số câu sinh học mà cậu chưa bao giờ thuộc long nên phải để trống. Sau khi xác nhận rằng mình đã viết tất cả những phần có thể viết được, Lộc Hành Ngâm nộp bài trước đó hai mươi phút.
Kỳ thi kéo dài hai ngày đã rút cạn năng lượng của cậu.
Trong một tuần, cậu đi ngủ lúc 2 giờ sáng và dậy lúc 5:30 sáng, ngay cả khi có một giờ chợp mắt vào buổi trưa, toàn thân cậu vẫn có chút lung lay sắp ngã.
Hôm nay là chiều thứ bảy, theo thông lệ, kết quả thi sẽ được công bố vào tối thứ hai tuần sau, kết quả thi hàng tháng sẽ được in trên bảng công khai và đặt ở sảnh để thông báo.
Theo Trần Viên Viên, thời điểm công bố điểm là rất thiếu đạo đức — đó là vào buổi tối khi hầu hết học sinh trở lại trường, đến lúc đó những người tập trung đông đúc trước sảnh không phải là học sinh mà là phụ huynh.
Khi Lộc Hành Ngâm ra khỏi khu công nghệ, cậu nhìn thấy một số ô tô tư nhân đã đậu trên đường lái xe vào đường cao tốc hình tròn trong trường. Có đủ thứ từ xe điện nhỏ đến xe sang đắt tiền, phụ huynh đợi con thi xong mới đón về.
Còn những học sinh đến từ khu vực thành phố xa hơn một chút — hoặc học sinh từ các huyện dưới thành phố — không thể về nhà, cha mẹ các em còn mang theo một chiếc thùng giữ nhiệt lớn và một bộ quần áo để thay từ sáng sớm, chờ đợi để đi cùng con cái của họ đến nhà ăn ăn cơm.
Căn tin của Thanh Mặc tuy tốt nhưng dù sao ăn nhiều cũng sẽ chán, đó là lý do học sinh thích ăn ngoài trường.
Dọc đường hương đồ ăn trong căng tin bay bay, một số phụ huynh đã đến đón con mình, một nữ sinh ven đường vui vẻ nói: "Ôi, ba mẹ không biết kỳ thi tháng này khó cỡ nào đâu, để con nói cho mẹ biết..." Cũng có nam sinh phàn nàn: "Tuần trước con đã nói không ăn cà rốt rồi mà, sao mẹ vẫn làm cà rốt cho con!" Lúc này mẹ mới nhỏ giọng dỗ dành: " À, mẹ quên mất..."
...
Lộc Hành Ngâm trở lại ký túc xá, lấy điện thoại di động ra và gửi cho Cố Phóng Vi một tin nhắn: "Cuối tuần cậu có ở trường không? Nếu cậu không cần sử dụng thẻ ăn, hãy để nó ở tầng dưới trong ký túc xá của tòa nhà A tối nay."
[15th] dùng vận tốc ánh sáng để trả lời: "Tối nay cậu ở lại trường à?"
Một lúc sau, [15th] nói: "Ồ, tôi quên mất, cậu là học sinh lớp 10, và hôm nay là trở lại ngày học rồi. Lát nữa tôi đưa xuống lầu cho cậu."
Lộc Hành Ngâm tắt màn hình điện thoại, leo lên giường định sạc điện thoại.
Vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi ập đến, ngón tay vẫn cầm cục sạc ngủ thiếp đi.
Tư thế này vặn vẹo và không thoải mái, nhưng Lộc Hành Ngâm thực sự đã ngủ thiếp đi. Ngoài cửa ồn ào náo nhiệt, ký túc xá dưới lầu cũng tràn ngập không khí vui vẻ "về nhà".
Những thanh âm này dường như xa vời với cậu, ký túc xá nhỏ trở thành vòng bảo vệ đối với cậu khi ở một mình, giống như cửa hàng sửa chữa nhỏ ở thành phố Đông Đồng, yên tĩnh, cậu có thể yên vị trong góc nhỏ này.
Hai giờ sau, cậu tỉnh dậy trong mơ hồ, nửa thân dưới tê dại vì ngủ. Anh cố gắng đứng dậy, đi vào phòng tắm để tắm, rồi lại leo lên giường, ngủ tiếp với mái tóc ướt sũng.
Cậu giống như chiếc đồng hồ treo tường sắp dừng hoạt động, cuối cùng cũng có cơ hội để thở.
*
5 giờ 30 chiều, các học sinh lần lượt thi xong, hớn hở ra về.
Tống Lý đến để phát điện thoại di động của học sinh, từng người trong lớp đã nhận từ từ, Khúc Kiều và Trần Viên Viên vẫn đang đợi bố mẹ của họ.
Hai người đột nhiên phát hiện ra một điều: "Ê, tiểu học bá không về sao?"
"Hình như cậu ấy về lớp rồi, hay cậu ấy vừa thi xong bị ba mẹ đưa đi rồi?"Khúc Kiều hỏi," Nhưng mà phải nói, tiểu học bá có bao giờ kể về ba mẹ cậu ấy đâu."
"Thất sách rồi! Quên thêm phương thức liên hệ tiểu học bá, về rồi có thể rủ đi chơi." Trần Viên Viên thở dài, "Thứ hai tớ sẽ hỏi cậu ấy."
Cố Phóng Vi nhìn Nhìn dòng người qua lại trong hành lang, thuận miệng nói, "Ngoan như vậy, gia đình hẳn rất cưng chiều cậu ta."
Hắn lấy điện thoại di động ra xem, lẩm bẩm: "Sao tối hôm qua ông già nói gửi tin tức về đứa nhóc Hoắc gia cho tôi mà ông vẫn chưa gửi? Tôi biết mang ai về Hoắc gia đây? Dùng phép biến ra sao."
Hắn gửi tin nhắn cho một trợ lý quen thuộc, chờ đợi câu trả lời.
Cố Thanh Phong có rất nhiều việc phải làm mỗi ngày, Cố Phóng Vi thường liên lạc với trợ lý thư ký của ông. Nhưng trợ lý không trả lời.
Hắn không để ý rằng trong số hàng ngàn [Tin nhắn đáng ngờ là tin nhắn rác] trong hệ thống tin nhắn văn bản của điện thoại di động của hắn, có một tin nhắn được gửi đến vào tối hôm qua: "Chào thiếu gia, trợ lý Chu đã từ chức, tôi là trợ lý mới của chủ tịch. "Tôi gọi điện thoại cậu cũng không nghe, Hoắc gia hỏi cậu cùng tiểu thiếu gia trở về, hay là phái xe tới đón hai người? Nhận được liền trả lời."
Đồng thời, trong [ Các cuộc gọi quấy rối đáng ngờ] Nhật ký cuộc gọi cho thấy nó đã bị chặn.
Hắn không bao giờ nhìn hay dọn dẹp những thứ này, 98% là kiệt tác của những người theo đuổi hắn, và 2% còn lại là 10086 đang cố moi một số phí trọn gói từ hắn.
Hậu trường:
Mei: Tối hôm qua đi countdown quẩy điên cả người luôn, phúc lợi năm mới đây 😘