Lục Thần Vũ cũng nhanh chóng đuổi đến nơi, hắn thở dốc đi đến gần Vũ Đình.
" Việc gì em phải trốn chạy như vậy chứ? Bà nội của anh rất hiền, bà sẽ không làm gì em đâu!" Hắn nói.
" Em nào có chạy trốn! Chẳng qua trong phòng đông người hơi ngột ngạt, cho nên em mới lên sân thượng hóng mát thôi!" Vũ Đình ngại ngùng trả lời, cô làm sao dám nói là mình sợ chứ?
" Nếu vậy thì em hóng gió đã xong chưa? Xong rồi thì cùng anh trở về phòng, bà nội cũng muốn gặp em!" Không để cho cô nói thêm điều gì, hắn lập tức bế bổng cô lên mang đi.
" Ah, Lục Thần Vũ, anh mau bỏ em xuống! Bỏ em xuống mau!" Vũ Đình hoảng hốt kêu kên, chỉ là hắn làm sao bỏ cô xuống được.
Phòng bệnh, ba người lớn ngồi đối mặt nhau, hai đứa trẻ thì ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh.
" Cháu là Vũ Đình đấy sao? Thật đúng là xinh đẹp, thảo nào đứa cháu ngốc này của ta lại say như điếu đổ!" Bà nội nắm lấy tay Vũ Đình, bà ấy vỗ về hỏi.
" Dạ vâng ạ! Cảm ơn lão phu nhân đã quá khen!" Vũ Đình tim đập nhanh đáp.
" Sao lại gọi là lão phu nhân, hai đứa đã có con với nhau rồi, chẳng phải nên gọi bà già này là bà nội hay sao? Đứa trẻ ngốc này, cháu thật giống với Tiểu Vũ!"
" Cái đó! "
" À đúng rồi, hai đứa vẫn còn chưa kết hôn, cháu ngại là đúng lắm! Tiểu Đình à, thời gian qua Lục Gia để cháu ủy khuất nhiều rồi, bà nội xin lỗi cháu! Bà nội tính hết cả rồi, sẽ không để cháu thiệt thòi đâu!"
Đến đây bà ấy nhìn sang thư ký Trọng, ông ấy liền hiểu ý, lấy trong cặp ra một tập tài liệu.
" Vũ tiểu thư, mời cô ký tên vào đây!"
" Bà nội, cái này là gì vậy?" Vũ Đình không biết, cô thắc mắc hỏi.
" Là của hồi môn bà nội cho con, còn đừng có ngại, những thứ này không đáng gia bao nhiêu hết! Con xem thử đi, nếu còn thích thứ gì cứ nói với bà nội!" Bà ấy mỉm cười nói.
Vũ Đình tròn mắt ngạc nhiên, cô đưa tay cầm xấp giấy trên bàn lên xem.
Chỉ vừa mới đọc vài dòng đầu tiên, cô đã muốn hoa mắt rồi.
" Bà nội, những thứ này quá lớn rồi đi, con không dám nhận đâu!"
" Chậc chậc, dăm ba cái biệt thự và chuyên cơ Lục Gia không thiếu, những thứ này làm sao so đo được với hai tiểu bảo bối mà con sinh cho ta chứ! Tiểu Đình, mau ký đi!"
" Bà nội, 10% cổ phần Lục Thị là đã nhiều lắm rồi, còn thêm những thứ khác thật sự quá nhiều đi!" Vũ Đình lắc đầu nói, cô không biết tài sản Lục Gia nhiều đến thế nào, mà những thứ đáng giá cả tỷ đô thế này, đối với Lục lão phu nhân chỉ là số nhỏ.
Thảo nào mà cổ phiếu của Lục Thị rớt lợi hại như thế, bà ấy lại chẳng mảy may đếm xỉa tới, đúng là gừng càng già càng cay mà.
" Đình Đình, những thứ này em cứ nhận đi! Nếu em từ chối, bà nội sẽ rất buồn!" Lục Thần Vũ bình thản lên tiếng.
Hắn biết Lục Gia chẳng thiếu gì ngoài tiền cả, những thứ này chẳng đáng là bao nhiêu.
Với sự nài nỉ của hai người, Vũ Đình đành phải ký tên vào, chỉ cần cô đặt bút xuống liền trở thành một phú bà rất nhiều tiền.
" Mami, bao nhiêu đây có đủ để đi công viên không? Con và anh hai có thể đến đó chứ?" Tiểu Nguyệt ngây thơ nhảy xuống, cô bé chạy đến ôm chân cô hỏi.
" Tiểu Nguyệt, nhiêu đây đủ sức mua cả trăm công viên trò chơi cho con đó! Đứa cháu đáng thương của bà, đến công viên trò chơi cũng chưa được đi, bà cố thật có lỗi với hai đứa!" Lâm lão phu nhân ôm cô bé vào lòng nghẹn giọng nói.
" Thằng nhóc đáng chết này, con rốt cuộc để cháu của bà nội khổ như thế nào vậy hả?" Bà ấy lại nhìn sang Lục Thần Vũ trách móc.
" Bà nội, con biết sai rồi! Chờ Tiểu Nhật khỏe lại, con sẽ dùng hết sức để bù đắp cho hai đứa trẻ!" Hắn gượng cười trả lời.
" Con trai con gái đã lớn thế này rồi, con định bao giờ cho mẹ sắp nhỏ một danh phận đây? Mau chuẩn bị kết hôn đi, phải tổ chức đám cưới thật lớn cho bà nội!"
Vũ Đình nhìn hai người nói chuyện mà không biết nên khóc hay nên cười, sao chẳng ai hỏi ý kiến của cô vậy chứ? Cô đã đồng ý kết hôn với hắn đâu?
" Đình Đình, con đi với bà nội ra ngoài một chút đi! Đưa cả Tiểu Nguyệt đi cùng, để cho Tiểu Vũ ở lại chăm sóc con trai nó là được rồi!" Bà nội đột nhiên kéo tay của cô nói, bà ấy cũng nhận ra sự lạnh lùng của Minh Nhật, nên muốn tạo cơ hội cho hai cha con.
" Vâng ạ!" Cô hiểu ý gật đầu.
Bọn họ đi hết rồi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Lục Thần Vũ chưa biết nên bắt chuyện với con trai thế nào.
Minh Nhật tay cầm sách, nhưng mắt cậu bé vẫn liếc nhìn hắn.
Thấy dáng vẻ ngại ngùng của hắn, cậu bé có chút thương cảm.
" Baba, con muốn thay đồ rồi!" Bất ngờ Minh Nhật lên tiếng, lần đầu tiên thằng bé gọi hắn là ba.
" À, để ba giúp! Khoan đã! Tiểu Nhật, con vừa gọi ta là baba có đúng không?" Hắn vội vàng đứng lên nói, não lúc này mới tiêu hóa những gì Minh Nhật vừa nói xong.
" Có gì sai sao? Ba không thích?"
" Không có, baba thích lắm! Tiểu Nhật, cảm ơn con đã chịu tha thứ cho ba!" Lục Thần Vũ lắc đầu, hắn mừng đến rơi nước mắt, vội chạy đến ôm con trai vào lòng.
" Con chưa hẳn là tha thứ cho ba, con vẫn cần thời gian để xem xét!" Cậu bé lạnh lùng trả lời.