Minh Nhật ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, cứ như là rất hận, cậu bé im lặng không hề lên tiếng.
Điều này càng làm cho Lục Thần Vũ cảm thấy bất an, bởi vì đứa trẻ này căn bản không muốn nói chuyện với hắn.
" Tiểu Nhật, con rất giận baba sao?" Hắn thấp giọng hỏi.
" Không biết nói điều này con có tin không? Thật ra baba cũng chỉ vừa mới biết được, sự tồn tại của ba mẹ con ở đây thôi! Nếu như baba sớm biết được, baba nhất định sẽ không để cho ba mẹ con con phải cực khổ như vậy!".
" Vì cái gì? Vì cái gì mà đến bây giờ ông mới biết đến sự tồn tại của chúng tôi? Thời gian qua không có ông chúng tôi vẫn sống tốt, vậy nên mong ông hãy rời khỏi đây đi!" Minh Nhật càng nghe lại càng thấy phẫn nộ, cậu bé không biết việc Vũ Đình tự sắp đặt cái chết cho mình.
" Tiểu Nhật, sức khoẻ của con không tốt, mami của con cũng như vậy! Cho baba một cơ hội sữa chữa sai lầm được không? Baba muốn dùng cả cuộc đời này để bù đắp cho các con và mami!" Lục Thần Vũ không bỏ cuộc, hắn cố gắng dụ dỗ con trai.
" Không cần ông phải chăm sóc đâu, tôi và Tiểu Nguyệt đã tìm được baba mới rồi!"
Lời của Minh Nhật vừa nói xong, bên ngoài Chu Vĩ và Minh Nguyệt mở cửa đi vào.
" Anh hai, xem chú Vĩ hôm nay mua gì cho chúng ta nè! Là kem đó nha, chỗ này bán cực kỳ ngon!" Minh Nguyệt chưa nhìn thấy Lục Thần Vũ, cô bé chạy đến đưa túi kem cho anh hai.
Chu Vĩ thấy hai đứa trẻ thích thì rất vui, nhưng khi nhìn thấy sự hiện diện của Lục Thần Vũ, mặt hắn liền đen lại.
" Tại sao anh ở đây?!" Chu Vĩ lên tiếng hỏi.
" Câu này tôi nên hỏi anh mới phải? Chu thiếu gia đến chỗ vợ con của tôi làm gì?"
" Vợ con anh? Xin hỏi anh và Đình Đình đã kết hôn từ lúc nào vậy?"
" Đó là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến anh! Người ngoài như anh không cần phải biết nhiều thứ như vậy đâu!" Lục Thần Vũ ngữ khí bá đạo nói.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tiểu Nguyệt liền quay lại nhìn, thấy Lục Thần Vũ ở đây, cô bé mừng rỡ lao vào lòng hắn.
" Chú đẹp trai, chú đến rồi!"
" Tiểu Nguyệt thật ngoan, mau đến đây nào!" Lục Thần Vũ dang tay ôm lấy cô bé vào lòng.
Chu Vĩ nhìn cảnh này liền không vui, dựa vào cái gì mà Lục Thần Vũ bỏ rơi Vũ Đình bốn năm trời, bây giờ lại có thể mặt dày xuất hiện trước mặt bọn nhỏ.
Người bên Vũ Đình lúc cô khó khăn nhất là hắn, đến giờ mới có thể yên bình thì Lục Thần Vũ lại xuất hiện.
Hắn cảm thấy dường như mình sắp đánh mất Vũ Đình rồi, hắn thua Lục Thần Vũ bởi vì hai đứa trẻ này, bọn nhỏ không phải con ruột hắn.
" Khốn kiếp!" Chu Vũ nghiến răng nói khẽ, gương mặt hắn lúc này cực kỳ tệ hại.
" Tiểu Nguyệt, mami không phải luôn dặn con hay sao? Không được ở gần người lạ đâu!" Hắn ta nhìn Minh Nguyệt nói.
" Chú đẹp trai không phải người lạ đâu!" Cô bé lắc đầu đáp, tay vẫn không chịu buông Lục Thần Vũ ra.
Không khí trong phòng bệnh lại rơi vào tĩnh lặng, Lục Thần Vũ đáy mắt xẹt qua sát ý, hắn đăm đăm nhìn Chu Vĩ.
Tiểu Nguyệt ngây thơ chẳng biết gì, chỉ có Minh Nhật là nhận ra điểm khác thường của bọn họ.
" Nè mấy đứa, cậu Max yêu quý đến rồi đây!"
Max từ bên ngoài xông vào trong phòng bệnh, phá tan cái sự im lặng đáng sợ ở đây.
Nhìn thấy Lục Thần Vũ người thật ở đây, hắn ta lại càng tức giận thay cho Vũ Đình.
" Tiểu Nguyệt, cháu qua đây đi!" Max thái độ thay đổi chóng mặt, hắn ta trầm giọng gọi Tiểu Nguyệt.
" Không chịu đâu! Cháu thích chú đẹp trai ôm ôm, cậu mau tránh ra đi!" Cô bé giận dỗi đáp, làm cái gì mà ai cũng bắt cô bé phải tránh xa Lục Thần Vũ vậy?
" Tiểu Nguyệt, cháu từ lúc nào lại không nghe lời vậy? Nếu cháu còn không đến đây, cậu sẽ mách mami cháu đấy!"
Lục Thần Vũ có mù cũng biết ngoại trừ Tiểu Nguyệt ra, ở đây mọi người đều không thích hắn, kể cả tiểu nòng nọc kia.
" Đừng làm khó con bé!"
" Tiểu Nguyệt, đến chỗ anh hai chơi đi!" Hắn kéo cô bé ra, mỉm cười nhìn con gái nói.
Cô bé rất nghe lời Lục Thần Vũ, ngoan ngoãn chạy đến chỗ Minh Nhật.
" Hai cậu ra ngoài đi!" Max nhìn hắn gọi, rồi mở cửa đi ra ngoài hành lang.
Lục Thần Vũ ánh mắt trìu mến nhìn hai con, rồi mới xoay người đi ra.
Cánh cửa vừa đóng lại, Max đã ngay lập tức đấm thật mạnh vào mặt hắn.
" Bốp!" Lục Thần Vũ không đề phòng, cú đâm quá mạnh làm hắn hơi choáng váng, nhưng hắn không một lời oán trách.
Max là ân nhân của hắn, bởi vì Vũ Đình từ lúc mang thai đến sinh nở, đều một tay Max giúp đỡ chăm sóc cô.
Đến bây giờ vẫn vậy, hắn luôn ở bên cạnh chăm sóc hai đứa trẻ khi Vũ Đình đi làm.
" Thằng khốn nạn! Mau cút khỏi đây cho tôi, nơi này không hoan nghênh cậu!"
" Xin lỗi, nhưng tôi không thể làm theo ý anh được rồi! Minh Nguyệt và Minh Nhật là con của tôi, tôi sẽ chăm sóc cho hai đứa!" Lục Thần Vũ gượng cười đáp.
" Bốp!" Max lại hung hăng đấm vào bụng hắn.
" Cậu chỗ nào xứng đáng làm ba bọn trẻ,chỗ nào xứng đáng nhìn mặt Đình Đình? Con bé vì cậu mà đau khổ quá nhiều rồi, đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!" Max lớn tiếng nói.
Chu Vĩ thấy một màn này rất là hài lòng, hắn biết Lục Thần Vũ xứng đáng nhận những điều này.
" Các người đang làm gì ở đây vậy?" Phía sau một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.