Âu Dương Thiên Khải trên người là một bộ quần áo hưu nhàn, ông ta mặc dù đã già đi nhiều, nhưng trông vẫn còn rất phong độ.
Âu Dương Tư Thần dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn ông ta, có thể thấy trong đáy mắt ánh lên một ngọn lửa thù hận.
Phải, anh rất hận người đàn ông này, cho dù bên trong hai người đều chảy cùng một dòng máu.
Nhưng người máu lạnh không phải là anh, mà chính là kẻ đã đồ sát cả gia tộc này đây, chỉ vì một mối thù không có thật.
" Âu Dương Thiên Khải, tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện với ông đâu! Muốn gì thì mau nói đi!" Anh không có chút kiên nhẫn nào với ông ta, lạnh giọng nói.
" Gấp gáp làm gì? Dù sao thì ta chỉ muốn cháu có một khoảng thời gian vui vẻ trước khi chết mà thôi! Âu Dương Tư Thần, nếu như cháu lúc đó cũng chết cùng với họ, thì có khi lại đỡ đau đớn hơn bây giờ nhiều đấy!"
" Làm sao cháu có thể mạnh mẽ mà sống đến bây giờ được nhỉ? Là do cháu cũng giống ta máu lạnh, hay là do căm thù trong lòng cháu quá nhiều? Nếu là người khác, có khi đã tự tử chết từ lâu rồi!" Ông ta nở nụ cười chế giễu anh.
" Ba mẹ tôi đã hi sinh để tôi có thể sống, tôi sẽ không vì ngu ngốc mà kết liễu cuộc đời của mình! Vả lại nếu tôi chết rồi, ai sẽ là người lôi ông ra ánh sáng chứ? Âu Dương Thiên Khải, tôi không yếu đuối như vậy!" Gương mặt lãnh khốc, anh nghiến răng đáp trả.
Xung quanh những tên đàn em của ông ta nhìn thấy dáng vẻ anh lúc này, bọn chúng cũng có chút kinh sợ.
Làm sao một người bình thường có thể bình tĩnh, khi hàng trăm nòng súng nhắm vào đầu mình chứ.
Thần kinh của anh là được làm bằng thép sao?
" Cứng miệng lắm! Không nói nhiều nữa, bắt đầu đi thôi!" Âu Dương Thiên Khải nhếch môi đắc ý nói.
Trên đường đua đã chuẩn bị hai chiếc xe, ông ta là muốn cùng anh đua xe ở trường đua nguy hiểm này.
Ở đây địa hình khá phức tạp, nếu như sơ suất một chút, cũng có thể khiến xe gặp tai nạn.
" Hừ, để tôi đua với ông à? Âu Dương Thiên Khải, ông còn đủ sức lái xe sao?" Âu Dương Tư Thần khinh thường nói.
" Ta quả thật già rồi, nhưng vẫn còn người khác có thể đua! Tư Thần, người này hơi khó để đấu thắng đó, mong là cháu sẽ toàn mạng trở về!" Ông ta bình thản mà đáp, chẳng có tí gì là e ngại.
" Nếu tôi nói không đua thì sao?" Anh lại nói.
" Thì cả tập đoàn A.D sẽ banh xác! Ngay cả người phụ nữ tên Lê Như Nhã kia, bà ta cũng sẽ chết!" Âu Dương Thiên Khải động tác nhẹ nhàng lướt qua cổ mình trả lời anh.
Âu Dương Tư Thần không có lựa chọn khác, anh cần kéo dài thời gian, thì mọi người mới phá kế hoạch của ông ta được.
Lúc này, một người đàn ông từ phía sau đi đến, hắn ta chính là đối thủ của anh hôm nay, một quán quân đua xe chính hiệu.
" Nhìn đi, hắn chính là người thi đấu thay ta!" Âu Dương Thiên Khải tự tin ngút trời nói.
Trong giới đua xe, ai lại không biết tên này chứ.
Hắn có kinh nghiệm tốt, lại có vô số trò bỉ ổi, nghe đến tên hắn họ đã khiếp sợ rồi.
" Chào anh, tôi là Simon! Rất vui được gặp anh!" Hắn ta đưa tay về phía anh lên tiếng, trông hắn như một kẻ rất thân thiện, nhưng bên trong lại đê tiện vô cùng.
" Tôi không có thói quen bắt tay với người lạ! Tôi cũng không có nhiều thời gian, bắt đầu thôi!" Âu Dương Tư Thần lạnh lùng nói.
Âu Dương Thiên Khải một bên cũng khá hài lòng, ông ta nghĩ anh chẳng còn tự cao được bao lâu nữa.
Rất nhanh thôi, Simon sẽ khiến anh chết không toàn thây trên đường đua.
Sau đó ông ta sẽ để Lạc Ninh Hinh và Tiểu Duệ bồi táng theo anh.
Quả là một kế hoạch hoàn hảo mà.
" Được, vậy trận đấu sẽ bắt đầu nhanh thôi! Điều quan trọng ở đây, chính là không có bất cứ một luật lệ nào cả, hai người có thể làm bất cứ điều gì mình muốn! Cả hai hiểu rồi chứ!" Ông ta nói.
Quá dễ hiểu những lời ông ta nói, tức là tên Simon kia có thể tự do mà chơi xấu.
Âu Dương Tư Thần có hay không, có thể đánh bại hắn ta?
Cả hai chọn xe rồi ngồi vào trong, không khí lúc này lại căng thẳng vô cùng.
" Grừm, Grừm, Grừm!" Họ bắt đầu khởi động, tiếng động cơ xe vang lớn.
" Đoàng!" Súng chỉ thiên vừa nổ, hai người cùng lúc nhấn ga lao nhanh về phía trước, để lại một làn khói trắng mù mịt.
Lạc Ninh Hinh cũng vừa hay về đến nhà, cô chạy vào nhà tìm Tiểu Duệ, thật may mắn đứa trẻ vẫn an toàn.
Có lẽ người của Âu Dương Thiên Khải chưa đến đây.
" Thiếu phu nhân, cô cứ ở yên trong phòng, cho dù bên ngoài có chuyện gì cũng đừng đi ra!" Du Cảnh nhìn cô căn dặn, hắn biết thế nào ở đây cũng sẽ xảy ra chuyện.
Hạ quản gia cũng ở bên trong, ông ấy đã quá tuổi để có thể chiến đấu rồi.
Du Cảnh bắt đầu sắp xếp lại vệ sĩ, mọi người đều ở trạng thái cảnh giác cao độ, bởi vì kẻ thù có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Lạc Ninh Hinh ôm con vào lòng, bây giờ cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở đây." Tiểu Duệ, lát nữa bên ngoài có chuyện gì thì con cũng đừng sợ! Có mami ở cạnh con đây, papa cũng rất nhanh sẽ tiêu diệt kẻ xấu thôi!" Cô dịu dàng nói.
" Đoàng, Đoàng, Đoàng!" Cô vừa nói dứt lời, bên ngoài đã có tiếng súng nổ vang trời.