Sáng sớm Lục Thần Vũ rời khỏi Huyết Trụ, hắn lái xe đến thẳng tập đoàn Vệ Thị, muốn cùng Vệ Tư Hàn nói chuyện một chút.
Buổi sáng không khí thật trong lành, người người cũng đang hối hả đến nơi làm việc.
Xe của Lục Thần Vũ lao nhanh trên đường đông đúc, chẳng mấy mà đã đến trước cửa.
Lục Thần Vũ mở cửa xuống xe, hắn bước thật nhanh vào trong.
Trên văn phòng, Vệ Tư Hàn đang say sưa ngồi xử lý văn kiện, dạo này công việc ở Vệ Thị vô cùng bận rộn, làm hắn cũng khó mà ra ngoài dạo chơi cùng mọi người.
Đang chăm chú làm việc, cửa phòng bất ngờ mở ra, Lục Thần Vũ hung mãnh bước vào trong.
Thấy sắc mặt của hắn không vui, Vệ Tư Hàn liền lên tiếng.
" Ai làm cậu phát hỏa vậy? Mà tôi nghe nói hôm qua Vũ Đình gặp chuyện, cô ấy đã đỡ hơn chưa?" Vệ Tư Hàn không biết những chuyện tốt này là do Tần Lam gây ra, hắn hồn nhiên hỏi Lục Thần Vũ.
" Vệ Tư Hàn, tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu!" Lục Thần Vũ nói, bộ mặt vô cùng nghiêm trọng.
" Có chuyện gì vậy? Trông cậu hôm nay hơi đáng sợ đấy, đừng hù dọa trái tim mong manh của tôi!" Vệ Tư Hàn buông văn kiện trên tay xuống, hắn nhìn chằm chằm Lục Thần Vũ hỏi.
" Tôi không muốn dài dòng với cậu! Bởi vì cậu là bạn thân của tôi, nên tôi mới đến đây nói chuyện phải trái với cậu! Nếu như là một người khác, tôi nhất định sẽ khiến cô ta trả giá thật đắc!" Lục Thần Vũ ném điện thoại của Đỗ Chính Nam lên bàn, giọng mang theo phẫn nộ đáp.
Vệ Tư Hàn nhanh tay cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, hắn nhíu mày khó chịu.
Vệ Tư Hàn không nghĩ Tần Lam có thể làm ra chuyện này, cô ta quả là làm hắn thất vọng quá rồi." Những cái này là thật?" Vệ Tư Hàn cố trấn tĩnh hỏi lại Lục Thần Vũ.
Hơn ai hết, hắn biết thủ đoạn của Lục Thần Vũ đáng sợ đến cỡ nào.
Nếu như Tần Lam không phải người nhà của hắn, sợ là bây giờ đã thân bại danh liệt mất rồi, còn phải cuốn gói khỏi thành phố Nam Vương.
" Cậu muốn tôi giải quyết thế nào đây? Vệ Tư Hàn, Tần Lam là người nhà của cậu, nhưng Vũ Đình cũng là bạn cậu, và cô ấy cũng là người nhà của tôi! Nếu cậu không làm tôi hài lòng, thì tôi sẽ tự mình mang đến kinh hoàng cho cô ta!" Lục Thần Vũ lạnh giọng nói tiếp.
Vệ Tư Hàn bây giờ cảm thấy đầu đã đau nhói, một bên là họ hàng, một bên là bạn bè, hắn thật sự là không biết giải quyết thế nào.
Nhưng rõ ràng Tần Lam sai rành rành ở đây, hắn không thể bao che cho cô ta được." Cho tôi ba ngày! Ba ngày sau tôi sẽ có đáp án cho cậu!" Vệ Tư Hàn trầm giọng trả lời.
" Hi vọng cậu không làm tôi thất vọng! Tần Lam không xứng để cậu bảo vệ cô ta, 7 năm rồi, cậu đã làm tốt vai trò của một người em họ.
Cô ta không có quyền đòi hỏi thêm gì cả! Làm chuyện ác thì phải trả giá!" Lục Thần Vũ nói, rồi xoay người đi ra ngoài.
Hắn muốn trở về bên Vũ Đình, chăm sóc cho cô.
Tốt nhất cũng không nên để cô biết chuyện tối hôm qua, tránh làm cô thêm ám ảnh và tổn thương.
Vừa về đến căn hộ của mình, hắn đã nghe thấy tiếng của Vũ Đình." Mạch Na, chị bỏ tôi ra đi! Tôi không muốn ở lại đây, tôi muốn về nhà!" Vũ Đình giọng cáu gắt nói.
" Vũ tiểu thư, cô chờ Lục ca về trước đã! Anh ấy sẽ đưa cô về nhà! Còn bây giờ tôi không thể để cô rời khỏi đây được đâu!" Mạch Na đáng thương đáp.
" Chính vì không muốn nhìn thấy tên đàn ông xấu xa đó, nên tôi mới muốn sớm về nhà! Cô cho tôi đi đi mà!" Nhắc đến Lục Thần Vũ, Vũ Đình vô cùng tức giận, cô năn nỉ Mạch Na.
Lúc nãy cô tỉnh lại, chuyện đầu tiên cô nhớ đến chính là cuộc gọi ngày hôm qua, nó hiện rõ trong đầu cô.
Vũ Đình nơi nào có thể chịu nổi, cô đương nhiên là muốn đi khỏi nơi này rồi.
" Không được đâu! Vũ tiểu thư, cô bình tĩnh lại chút đi!" Mạch Na thở dốc níu tay của Vũ Đình lại.
" Mau buông tôi ra..." Vũ Đình nói chưa hết câu, eo nhỏ đã bị ai đó ôm lấy, hắn nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất.
Mạch Na nhìn thấy Lục Thần Vũ, cô ta mỉm cười đi nhanh ra ngoài, tránh làm kỳ đà cản mũi.
" Mau thả em xuống!" Cô trừng mắt lớn tiếng nói, khi nhận ra người đang bế mình là Lục Thần Vũ.
" Được thôi, anh chiều ý của em!" Lục Thần Vũ nhếch môi thích thú, hắn thẳng tay ném Vũ Đình lên giường ngủ.
" Ah! Lục Thần Vũ, anh bị điên cái gì vậy? Mau tránh ra cho em!" Vũ Đình càng lúc càng tức giận, cô gầm lên rồi đưa tay đẩy mạnh Lục Thần Vũ ra.
" Vì yêu em nhiều quá, nên anh hóa điên mất rồi!" Hắn chế trụ tay cô trả lời.
Vũ Đình nghe những từ này, cô lại thấy bản thân như bị chế giễu vậy.
Rõ ràng hôm qua bỏ cô ở bữa tiệc một mình, còn ở cạnh Lã Ninh tình chàng ý thiếp.
Vậy mà hôm nay còn đểu cáng nói yêu cô đến phát điên.
Vũ Đình sắc mặt trầm xuống, cô lặng lẽ di chuyển tầm mắt sang một bên, bởi cô không muốn nhìn thấy Lục Thần Vũ ngay lúc này.
" Đình Đình, em làm sao vậy? Hôm qua anh sai rồi, anh không nên để em ở đó một mình! Đừng giận anh nữa!!" Hắn cảm thấy có lỗi mà nói.
" Lục Thần Vũ, chia tay đi!" Vũ Đình nhắm mắt thở dài, cô kiên định lên tiếng.