Nói đến Lạc Bội Sam, từ sau khi Lạc Gia phá sản, hôn ước cũng bị hủy bỏ, cô ta vì không muốn sống khổ sở nên đã đến quán bar làm việc.
Công việc này đúng là bẩn thỉu thật, nhưng nó mang lại cho cô ta một khoảng tiền kha khá, đủ để ăn diện sang chảnh như lúc trước.
Nhờ gã đàn ông mà cô ta hay gọi là anh Châu giới thiệu, cho nên cô ta cũng có rất nhiều khách hàng, và quan trọng là họ rất chịu chi.
Dù vậy, những người ở Trần Gia vẫn khinh rẻ mẹ con Lạc Bội Sam.
Biết được cô ta làm cái nghề nhơ nhuốc, Triệu Mộng Thường càng tỏ ra khinh miệt nhiều hơn.
Lúc cô ta nhìn thấy Lạc Ninh Hinh và Âu Dương Tư Thần hạnh phúc trên tivi, Lạc Bội Sam thật sự rất ganh tị.
Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lạc Ninh Hinh lại có thể thuần hóa được trái tim lạnh lẽo của Âu Dương Tư Thần.
Lạc Bội Sam bây giờ dù không cam lòng nhìn Lạc Ninh Hinh hạnh phúc, nhưng cô ta cũng không dám làm chuyện gì lớn nữa.
Nếu làm Âu Dương Tư Thần tức giận, cô ta sẽ chết không được toàn thây.
" Tức giận thì được gì chứ? Mình bây giờ cũng không thể nào so sánh với cô ta, đây chắc là do số mệnh rồi!" Lạc Bội Sam ánh mắt thoáng chút buồn khổ, cô ta ít ra cũng biết điểm dừng.
Bản tính của cô ta cũng là do sự dạy dỗ của Trần Thi Thi mà ra, bà ấy đã quá nuông chiều, khiến Lạc Bội Sam dần dần coi trời bằng vung.
" Xem kìa, là ai đây? Không phải là Lạc Bội Sam, thiên kim nhà Lạc Gia sao? Bây giờ trông tồi tàn thật đấy, làm tôi nhìn không ra nữa này!" Sau lưng một giọng nói chua ngoa cất lên, cô ta chính là người vợ mới cưới của Trần Hạo Nhiên.
Là Bách Liên Sương, theo sau còn có một người bạn thân đi cùng.
Lạc Bội Sam nội tâm chấn động, cô ta nhanh chân bỏ chạy, vì không muốn phải cãi nhau ở nơi đây.
Lúc này Lạc Bội Sam chẳng là gì cả, cô ta căn bản không đấu lại lũ người hào môn phiền phức.
" Chạy đi đâu vậy hả? Tôi còn đang muốn nói chuyện với cô mà! Lạc Bội Sam, bây giờ sao cô lại giống một con chó như vậy chứ?" Bách Liên Sương làm sao dễ dàng để cho Lạc Bội Sam chạy như vậy, cô ta vẫn chưa chơi đùa xong mà.
" Cô muốn gì hả? Mau tránh ra!" Bị chắn đường, Lạc Bội Sam tức giận gầm lên.
" Muốn gì? Lạc Bội Sam, tao chỉ muốn tâm sự với mày một chút thôi! Mày không cần phải sợ hãi như vậy đâu!" Bách Liên Sương vỗ nhẹ vào gương mặt của Lạc Bội Sam, cô ta thích thú nói.
Đứng trước sự vô lý của cô ta, Lạc Bội Sam cũng lười cãi vả, cô lách sang một bên đi ngang qua Bách Liên Sương.
" Tao nói mày không nghe à? Con điếm này! Xem hôm nay tao có cào rách mặt mày không?" Bách Liên Sương bị làm lơ liền tức giận, cô ta đuổi theo túm lấy tóc của Lạc Bội Sam giật ngược ra sau, miệng không ngừng đay nghiến.
" Á, đau! Con đàn bà đê tiện này, mau buông ra!" Lạc Bội Sam bất ngờ bị đột kích, cô ta đau đớn kêu lên, tay nắm lấy tay của Bách Liên Sương giữ lại.
Giữa trung tâm mua sắm sầm uất, Bách Liên Sương không ngần ngại mà đánh Lạc Bội Sam.
Trên mặt cô ta nở nụ cười vô cùng đắc ý, ném thể diện phía sau, mặc kệ mọi người đang nhìn họ chỉ trỏ bàn tán.
Mà người phụ nữ đi cùng cô ta, cũng xắn tay vào phụ giúp bạn mình, hai người đánh một mình Lạc Bội Sam.
Bên ngoài bất ngờ ồn ào, làm kinh động đến nhóm người của Lạc Ninh Hinh, dù vậy cô vẫn không chú ý nhiều cho lắm.
Những chuyện này vẫn hay xảy ra, bảo vệ sẽ nhanh chóng đến xử lý thôi.
" Ninh Hinh, người đang bị đánh hình như là Lạc Bội Sam đấy! Cậu nhìn kỹ xem có phải cô ta không?" Vũ Đình thoáng nhìn thấy mặt của Lạc Bội Sam, cô lên tiếng nói với Lạc Ninh Hinh.
" Sao cô ta lại ở đây gây náo loạn vậy? Trần Thi Thi ở đâu rồi? Con gái bị người ta ức hiếp đến đáng thương như vậy, mà bà ta vẫn chưa xuất đầu lộ diện hay sao?" Vũ Đình chống cằm thắc mắc nói tiếp.
Lạc Ninh Hinh ánh mắt bây giờ mới cẩn thận nhìn về hướng đám đông, quả thật người bên trong là Lạc Bội Sam, cô ta bị đánh nhưng không làm gì được.
Hai người đánh một, Lạc Bội Sam hoàn toàn nằm yên chịu trận.
Ngoài kia đông người đứng xem, nhưng không một ai vào can ngăn.
Nhìn cảnh tượng đó, Lạc Ninh Hinh trong lòng có chút xót xa, nó thật giống hoàn cảnh của cô ngày trước.
Lúc đó cô không biết mình đã có bao nhiêu đau khổ, nếu không nhờ Âu Dương Tư Thần, cô cũng không biết mình thế nào?
Đôi chân của cô không chịu nghe lời, nó tự động đứng lên đi ra nhanh ra ngoài, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
" Ninh Hinh, cậu đi đâu vậy?" Vũ Đình ngạc nhiên kêu lên, cô cũng đứng dậy đuổi theo sau.
Lạc Ninh Hinh lách người chen vào đám đông đang đứng, cô nhìn Lạc Bội Sam đang nằm chịu trận dưới sàn nhà, nhất thời kích động mà hét lên." Mau buông ra!" Chỉ ba chữ đã khiến động tác của Bách Liên Sương khựng lại, nhưng chỉ vài giây sau, cô ta liền bình tĩnh trở lại.
" Thêm một con ngu từ đâu chui ra vậy? Muốn chịu trận cùng với nó sao? Thích thì bà đây sẽ chiều!" Bách Liên Sương vẻ mặt kênh kiệu nói, cô ta đến gần muốn động tay động chân với Lạc Ninh Hinh.