Lâm Như Tuyết tâm trạng như rũ bớt được một gánh nặng, cô ta ung dung mang tài liệu đến cho Hứa Vân Du, mà không hề biết có một cắp mắt như diều hâu đang nhìn chằm cô ta.
Hứa Vân Du vẫn như mọi khi, bà ta một thân đầm đen kỳ bí, ưu nhã ngồi cạnh cửa kính trong quán cà phê, vẫn là chiếc mũ rộng vành che hết nửa khuôn mặt.
" Của bà đây!" Lâm Như Tuyết đặt tài liệu lên bàn nói, cô ta cảm thấy bản thân như vừa đạt được thành tựu lớn.
" Cô làm tốt lắm! Yên tâm đi, nếu như khống chế được Lâm Thị rồi sẽ không thiếu phần cô!" Bà ta nhếch môi cười hài lòng, tay nhanh chóng bắt lấy tư liệu trên bàn.
" Bà muốn khi nào thì lật bài ngửa với Lâm Văn Thành đây?" Lâm Như Tuyết nhíu mày thắc mắc hỏi.
" Sẽ nhanh thôi! Hai ngày nữa, tại cuộc họp cổ đông của Lâm Thị, tôi sẽ đến ép ông ta trao quyền điều hành công ty cho tôi!" Hứa Vân Du đem tài liệu cất vào túi, bà ta mỉm cười trả lời Lâm Như Tuyết, bất cẩn đến nổi chẳng thèm kiểm tra bên trong là thứ gì.
" Mong là bà thành công!" Lâm Như Tuyết vẻ mặt không mấy thiện cảm đáp lời bà ấy.
Hai người họ căn bản cũng chẳng ưa gì nhau, tất cả chỉ vì lợi ích mà thôi.
" Cái đó cô không cần phải lo lắng đâu! Chậm rãi uống hết cà phê đi, tôi mời!" Hứa Vân Du nói, bà ấy đứng lên rời khỏi quán cà phê, một chiếc xe hơi màu đen lập tức chạy đến đưa bà ấy đi.
Lâm Như Tuyết trong lòng cũng không mấy vui vẻ, cô ta đã từng nghĩ mình có tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất.
Cho đến khi Hứa Vân Du xuất hiện, mọi thứ dần thay đổi, cô ta đã không còn là Lâm Như Tuyết rồi.
Cái danh tiểu thư Lâm Gia, đã đến lúc cô ta nên từ bỏ nó.
" Lâm Gia, chắc là đến lúc tạm biệt rồi!" Lâm Như Tuyết cười như không cười nói khẽ, nhấp một ngụm cà phê mà Hứa Vân Du đã gọi sẵn trước đó, cô ta cảm thấy hương vị thật khó uống.
Đã thu thập hết chứng cứ mà Lâm Như Tuyết lấy tư liệu của Lâm Thị, Khương Bạc vui vẻ gửi nó đến cho cảnh sát.
Rồi chuẩn bị ngồi ăn dưa, xem cô ta và Hứa Vân Du diễn trò.
Hai ngày sau, cuộc họp cổ đông của Lâm Thị diễn ra, mục đích của cuộc họp là để thay vị trí tổng giám đốc của Lâm Văn Thành.
Lâm Thị trước nay vẫn chưa chọn chủ tịch mới, sau khi Lâm lão gia qua đời, bọn họ tôn trọng ông ta nên vẫn để tên ông ta ở vị trí đó.
Sáng sớm Lâm Văn Thành đã dậy rồi, ông ta cũng biết cuộc họp hôm nay nói về cái gì, nhưng ông ta còn làm gì được đây.
Lê Như Nhã và Trương Nga vẫn chưa biết chuyện này, bọn họ vẫn còn rất vô tư.
Mà Trương Nga kể từ cái ngày đi xét nghiệm DNA, bà ta cảm thấy có lỗi với Lâm Như Tuyết, khi nghi ngờ thân phận của cô ta.
" Như Tuyết, con ăn nhiều vào!" Bà ta gắp thức ăn vào chén cho Lâm Như Tuyết, nở nụ cười nói.
" Cảm ơn bà nội!" Lâm Như Tuyết cổ họng đắng ngắt, cô ta cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn vào mắt bà ta.
" Đứa cháu ngoan của bà, khách sáo với bà nội làm gì?" Trương Nga không vui nói.
Bên ngoài cửa biệt thự Lâm Gia, Cố viện trưởng đã đến nơi, ông ta cầm bản xét nghiệm chính xác đến.
Sau một hồi nhấn chuông, người hầu trong nhà cũng ra mở cửa.
Cố viện trưởng trình bày với cô ta một chút, rồi được người hầu cho vào trong.
Lâm Như Tuyết chưa từng gặp ông ấy, nên cô ta không biết ông ta là ai, vẫn cắm cúi ăn bữa sáng của mình.
Nhưng Trương Nga thì khác, bà ta nhận ra ông ấy, bởi vì Cố viện trưởng là người đưa bản xét nghiệm giả cho bà ta.
" Cố viện trưởng, ông đến đây làm gì?" Bà ta ngạc nhiên hỏi.
" Lâm lão phu nhân, hôm nay tôi đến là để xin lỗi! Đây mới chính là bản xét nghiệm chuẩn xác nhất của mẫu tóc mà bà mang đến, là do trung tâm chúng tôi sai sót, cho nên chúng tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm của mình!" Cố viện trưởng gương mặt tội lỗi đáp.
Mọi người lúc này chỉ nhìn đến Cố viện trưởng, không ai để ý đến mặt của Lâm Như Tuyết đang biến sắc trầm trọng.
Tay cô ta run cầm cập, cánh môi mấp máy không ngừng, cơ thể cô ta cứng đờ cả ra.
" Chuyện này là sao? Mẹ xét nghiệm cái gì vậy?" Lâm Văn Thành không hiểu chuyện gì, ông ta nhìn sang Trương Nga hỏi.
" Mẹ...mẹ..." Bà ấy nhất thời không thể trả lời câu hỏi của Lâm Văn Thành.
" Lâm tổng, tôi nghĩ ngài nên xem thử! Tôi cam đoan với ngài, đây là kết quả chính xác nhất!" Cố viện trưởng ánh mắt liếc nhìn Lâm Như Tuyết, rồi đưa bản xét nghiệm cho Lâm Văn Thành.
Ông ta cũng đang rất tò mò, liền nhanh chóng bắt lấy kết quả mở ra xem, cẩn thận đọc từng chữ trên trang giấy trắng.
" Đừng xem mà!" Lâm Như Tuyết không nhịn được mà kêu lên, chỉ có điều đã muộn, Lâm Văn Thành đã thấy hết rồi.
" Cái gì đây? Không cùng huyết thống sao?" Lâm Văn Thành hai chân loạng choạng, đầu ông ta cảm thấy choáng váng.
" Văn Thành, ông làm sao vậy?" Lê Như Nhã thấy chồng như muốn ngã khụy, bà ấy lo lắng kêu lên, rồi đưa tay đỡ ông ta.
Lâm Văn Thành nói không nên lời, hai tay run rẩy, đưa giấy xét nghiệm cho Lê Như Nhã.
Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ, đứa con mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm, lại không phải dòng máu của mình.