Lục Thần Vũ nắm lấy điện thoại, hắn gục đầu xuống cảm thấy đầy tội lỗi.
Ai nói hắn không muốn trở về Lục Gia chứ, nhưng hắn không có mặt mũi để quay về.
Dinh thự Tulip.
Lạc Ninh Hinh sắc mặt âm trầm, cô đang rất tức giận với Âu Dương Tư Thần.
" Bảo bối, vẫn còn giận?" Anh không chịu nổi lại phải lên tiếng.
Lạc Ninh Hinh liếc nhìn anh một cái, rồi lại chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, không thèm quan tâm đến anh.
" Bảo bối, em đừng giận anh nữa mà!" Âu Dương Tư Thần vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô mà dỗ dành.
" Đừng chạm vào em! Anh lại cùng với anh em của mình, muốn khi dễ Đình Đình của em!" Lạc Ninh Hinh gạt tay anh ra, cô nhíu mày không vui nói.
" Lục Thần Vũ hắn không phải người như em nghĩ đâu! Hắn cũng có nổi khổ của riêng mình!" Âu Dương Tư Thần muốn nói giúp Lục Thần Vũ một tiếng.
" Vậy thì hắn cũng không thể đối xử với Đình Đình như vậy? Anh có biết bốn năm trước, sau khi tỏ tình không thành, Vũ Đình đã bị tai nạn xe hơi không?" Lạc Ninh Hinh cáu kỉnh nói.
" Còn có chuyện này sao?" Anh bất ngờ hỏi.
" Chuyện này em cũng mới biết thôi! Nếu như hôm trước không đến nhà gặp mẹ của cậu ấy, thì chắc chắn Vũ Đình cũng sẽ tiếp tục giấu em.
Em cứ cảm thấy kỳ lạ, tại sao đang yên đang lành lại muốn đi du học cơ chứ? Hóa ra là để chữa trị ở bên đó luôn, không muốn em lo lắng nên cậu ấy đã không nói.
Vũ Đình lúc ấy đã đau đến cỡ nào?"
" Lúc ấy trong người Vũ Đình có rượu, sao hắn có thể để cô ấy tự mình lái xe cơ chứ? Lục Thần Vũ là bị điên có phải không? Lúc biết hắn là người đàn ông đó, em đã rất thất vọng!" Lạc Ninh Hinh nghĩ đến đó là cô lại giận dữ.
" Hắn có lẽ cũng không biết điều đó đâu! Chúng ta mỗi người đều có lỗi lầm, quan trọng là chúng ta có thể tự sửa chữa nó! Anh và Lục Thần Vũ đã quen nhau rất lâu rồi, anh nghĩ chắc là có lý do gì đó! Em có muốn nghe chút chuyện của hắn không?" Âu Dương Tư Thần lại thở dài nói.
Lạc Ninh Hinh trầm mặc, anh bắt đầu kể cho cô nghe.
" Lục Thần Vũ là người của Lục Gia, một gia đình nổi tiếng ở nước Y.
Trên hắn còn có một anh trai song sinh nữa, mà người này rất được lòng mọi người trong gia đình.
Anh trai của hắn thông minh, lại giỏi giang và hiểu chuyện.
Ngược lại thì hắn là một kẻ ham chơi, và rất cứng đầu.
Hắn không phải là không thông minh, chỉ là do hắn không muốn bộc lộ ra mà thôi."
" Sự chú ý của mọi người dần chuyển hết cho anh trai hắn, mà hắn lại như cái bóng mờ nhạt ẩn nấp phía sau.
Mọi chuyện có lẽ sẽ êm đềm trôi qua như thế, nếu như hắn không gặp được cô gái kia.
Cô ta tên gọi là Lã Ninh!"
" Là cô gái mà Vệ Tư Hàn đã nhắc đến hôm trước!" Lạc Ninh Hinh nghe đến đó cô bất ngờ reo lên.
" Đúng vậy! Cô ta chỉ là một người có xuất thân bình thường, nhưng lại làm Lục Thần Vũ say như điếu đổ.
Cả ngày hắn đều muốn ở cạnh cô ấy, ở bên cạnh Lã Ninh hắn mới thấy mình được là chính mình.
Nhưng khi Lục Gia biết chuyện, bọn họ ai cũng ra sức ngăn cản hắn, ép hắn phải rời xa cô ta.
Với thân phận của Lã Ninh, để bước chân vào Lục Gia là điều không thể, họ không chấp nhận điều đó và bắt hắn phải lựa chọn."
" Một là hắn phải chia tay cô ấy, trở lại làm đứa con ngoan ngoãn của Lục Gia.
Hai là nếu hắn ngoan cố, thì Lục Gia và hắn sẽ cắt đứt mọi quan hệ.
Lục Thần Vũ làm sao có thể đồng ý, đứng trước sự vô lý của gia đình, hắn quyết định lựa chọn Lã Ninh." Âu Dương Tư Thần dừng lại một chút.
" Vậy cô gái đó thế nào? Tại sao bọn họ lại chia tay?" Lạc Ninh Hinh có hơi đồng cảm với Lục Thần Vũ, cô không biết nếu như ba mẹ của Âu Dương Tư Thần còn sống, bọn họ có chấp nhận một cô gái tầm thường như cô hay không? Hay là cô và Âu Dương Tư Thần sẽ giống như Lục Thần Vũ và Lã Ninh.
" Lục Thần Vũ hi sinh nhiều đến như vậy, hắn không lấy một đồng nào của Lục Gia, và ra đi với hai bàn tay trắng.
Nhưng rồi Lã Ninh lại không chịu được, cô ta không muốn sống một cuộc sống khổ cực với Lục Thần Vũ.
Vậy là cô ta dứt áo ra đi, dù cho Lục Thần Vũ đã quỳ xuống cầu xin, ngày hôm đó hắn đã khóc rất nhiều.
Ôm trái tim tan vỡ và tuyệt vọng, mất niềm tin với tình yêu, hắn đã thề là sẽ không yêu thêm bất kỳ ai nữa."
" Sao cô ta có thể như vậy được chứ? Cô ta không xứng đáng có được tình yêu của người khác!" Lạc Ninh Hinh cảm thấy bức xúc.
" Âu Dương Tư Thần, anh yên tâm! Dù sau này anh có như thế nào đi nữa, em cũng không bỏ rơi anh!" Lạc Ninh Hinh ánh mắt kiên định nói, cô muốn cho anh biết cô không phải loại người ham tiền.
" Sao anh lại không tin em được chứ? Bảo bối của anh không giống cô ta!" Âu Dương Tư Thần hài lòng trả lời cô.
" Dù hắn đã làm tổn thương Đình Đình, nhưng xét thấy hắn cũng rất đáng thương.
Vậy nên em cũng sẽ không làm khó hắn nữa!" Lạc Ninh Hinh gật gù nói, trông cô như bà cụ non vậy.