Cuối tuần thư giãn, đầu tuần lại bắt đầu.
Hoắc Thâm chạy qua lại thương lượng công việc với các bên, xác định nghệ sĩ nhà mình không chịu thiệt mới đồng ý mang người tới.
Quản lý vội đến chân không chạm đất, nghệ sĩ nhà ăn cơm hóc xương cá, không nói được.
Lúc Trương Nhật thông báo tin này cho Tần Hà Vũ và Hoắc Thâm, một bên biểu hiện đã quen, một bên lo lắng không ngừng. Nhưng mà đều đồng loạt tới địa điểm mà cậu ta gửi.
Chu Sinh nhìn con cá trắm om dưa trên mặt bàn, vẫn còn muốn ăn nhưng mà chiếc xương mắc ngang họng khiến cậu đau đến chảy nước mắt. Tần Hà Vũ nhìn thấy thì xót xa không thôi.
Lúc bác sĩ gắp ra được chiếc xương to, mọi người đều nhìn tới chỗ Chu Sinh. To như vậy, cậu vẫn nuốt vào được sao?
Thanh niên cũng biết mình gây hoạ, áy náy trốn tránh ánh nhìn.
Bác sĩ bảo xương tuy to nhưng ảnh hưởng không lớn, hiện tại có thể nói chuyện bình thường rồi.
Một xe bốn người trở về, không ai nói với ai cả, cùng trở về công ty. Không nghĩ tới vừa vào sảnh liền có chuyện.
"Anh Vũ, anh thật sự trở lại showbiz sao?" Có tiếng con gái hô lên lảnh lót.
Tần Hà Vũ đang sánh bước ngang với Chu Sinh, cảm nhận được có người gọi mình thì ngẩng đầu lên.
Đối phương là một người con gái chạy tới, mái tóc vàng óng ả như trong truyện cổ tích, gương mặt xinh đẹp câu hồn người nhìn. Giọng nói ban nãy lanh lảnh, ai nghe thấy mà chẳng xiêu lòng.
Chỉ là không phải Tần Hà Vũ thôi. Anh vươn tay ngăn động tác lao tới của cô gái, tạo ra khoảng cách giữa bọn họ.
"Nhi Sương về bao giờ vậy?"
Cô gái tên Nhi Sương giống như không để ý tới động tác của Tần Hà Vũ, vẫn vui vẻ lao tới muốn ôm anh một cái. Vừa tìm hướng vừa nói.
"Em đáp chuyến bay sáng nay. Anh không biết em phải khổ cực xếp lịch như nào để về nước đâu."
"Nếu vậy thì sớm nghỉ đi. Di chuyển lâu như vậy có lẽ mệt rồi." Tần Hà Vũ nhìn người đối diện, sau đó vòng qua, tiếp tục đi.
"Anh vẫn lạnh nhạt như thế." Nhi Sương bĩu môi. Cô nhìn sang Chu Sinh, sau đó len lén so chiều cao rồi hỏi. "Này là tiểu đệ nhà ai vậy? Lùn như này, có thể lăn lộn trong showbiz sao?"
"Nhi Sương, không được nói lung tung đâu." Một người phụ nữ đi tới, giọng điệu sủng nịnh. "Chào Tần chủ tịch. Còn đây hẳn là người được anh đỡ đầu trong nghề rồi. Theo như văn hoá của các anh, chắc cũng gần nghĩa với đồ đệ nhỉ."
"Không hẳn." Tần Hà Vũ lắc đầu cho qua.
"Nếu đây là đồ đệ của anh Vũ, nếu vậy cậu ta nên gọi em một tiếng sư nương, phải không?" Cô gái tên Nhi Sương vui vẻ hô lên, còn tự vỗ tay cho mình.
Chu Sinh yên lặng nhìn mớ hỗn độn này, sau đó nhìn Hoắc Thâm. Trong giới giải trí có quá nhiều người cậu không biết, nếu thấy ai mới cậu đều sẽ nhìn Hoắc Thâm, đợi anh giới thiệu.
Hoắc Thâm lại nhìn chằm chằm người phụ nữ vừa mới đi tới cùng Chu Sương, sau đó không thân thiện mà nói.
"Sảnh công ty người ra người vào. Nếu như mọi người muốn bàn chuyện, chúng ta tới phòng tiếp khách lại nói đi."
Tuy vậy, khi đi ngang qua thang máy, Tần Hà Vũ nắm tay Chu Sinh kéo người vào thang máy đang mở, bấm tầng cao nhất đi lên. Hoắc Thâm cũng nhanh chân chạy theo hai người bọn họ. Chỉ có Trương Nhật ngây thơ, ngơ ngác bị bỏ lại dưới sảnh, sau đó tự mình tìm chỗ trốn.
"Ai vậy?" Lên đến văn phòng, Chu Sinh liền hỏi.
"Rắc rối." Hoắc Thâm đặt mông xuống ghế, đáp một câu.
Tần Hà Vũ cũng biểu hiện ra không tốt lành gì. Anh nhìn Chu Sinh, tự mình bào chữa.
"Chu Sinh, ban nãy lời kia không phải sự thật. Em đừng để trong lòng."
"Mấy người đang nói cái gì vậy? Sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?" Thanh niên chau mày khó chịu.
Hoắc Thâm nhìn chủ tịch khó nói, liền làm người nói trước.
Cô gái tên Nhi Sương kia năm xưa ra mắt cùng thời điểm với Tần Hà Vũ, nhưng mà thời điểm đó, cô giống với Chu Sinh hiện tại, vừa ra mắt đã đứng trên nhiều người dựa trên hợp đồng ưu tiên. Mà Tần Hà Vũ thì leo lên từ từ, phải mất một năm mới có tiếng nói.
Vì cùng là người trong giới quyền quý, Nhi Sương liền nhận ra Tần Hà Vũ trong một buổi thử vai. Sau khi Tần Hà Vũ nổi tiếng, nhận được giải diễn viên xuất sắc, Nhi Sương liền bày tỏ niềm yêu thích với anh, còn không tiếc tiền mời anh về công ty của mình. Cả giới showbiz liền biết Nhi Sương theo đuổi Tần Hà Vũ, rầm rộ bảo anh không xứng.
Tần Hà Vũ lúc đó không quan tâm, từ chối yêu cầu về làm công ty của Nhi Sương, tự mình bằng thực lực giành ảnh đế. Sau khi công bố danh phận thực liền giải nghệ. Nhi Sương kia bị từ chối, lúc Tần Hà Vũ giải nghệ cũng bay qua nước ngoài đóng phim, không về nước.
Hoắc Thâm năm đó làm người quản lý cho Tần Hà Vũ sau khi anh đoạt giải diễn viên xuất sắc, cũng hiểu thời gian đó khó khăn cỡ nào. Nhi Sương từng tuyên bố, nếu không về làm cho cô ta, sẽ không có bất kì ai dám ký hợp đồng với bọn họ.
"Vậy nên hiện tại thấy Tần Hà Vũ trở lại, cô ấy cũng trở lại?" Chu Sinh hỏi.
"Có thể xem là vậy." Hoắc Thâm gật đầu.
"Tôi không thích cô ta. Em đừng để mấy lời đó trong lòng. Đợi thời điểm thích hợp, tôi sẽ thông báo với bên ngoài về hôn nhân giữa chúng ta." Tần Hà Vũ xoa đầu thanh niên.
"Hôn nhân giữa ai cơ?" Hoắc Thâm nghi hoặc hỏi lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!