Phụ nữ lên bàn đẻ là một lần dạo tử môn quan. Nam tử lên bàn đẻ lại càng là chuyện khó khăn. Thời gian phân hoá tuy rằng cải tạo được rất nhiều trong cơ thể con người, nhưng sinh nở, giống như là đem sinh mệnh của bản thân chia ra làm đôi. Thành công là có sinh mệnh mới, mà thất bại là một xác hai mạng.
Tần Hà Vũ sợ điều đó hơn bất cứ điều gì. Nên anh không dám để Chu Sinh đẻ thường. Nhỡ như xuất huyết quá nhiều, rồi đứa nhỏ bị gì đó.
Anh có thể đợi được đến lứa sau, nhưng Chu Sinh sợ là không chịu được thêm mất mát.
“Đã ba tiếng rồi, sao bên trong không có tiếng gì vậy mẹ?”
Không rõ đã là lần thứ bao nhiêu Tần Hà Vũ sốt sắng hỏi Sầm Thuỷ. Sầm Thuỷ bị con mình hỏi đến mất bình tĩnh, quạu lên.
“Sao tao biết được? Lần đó tao đẻ mổ, ngủ một giấc rồi có mày đấy chứ.”
“Nhưng mà...”
“Nhưng cái gì mà nhưng. Ngồi xuống. Đợi đi.”
Một nhà ba người ngồi ngoài phòng sinh chờ đợi. Mà Chu Sinh trong phòng cũng không nhẹ nhàng gì.
Các bác sĩ vây quanh cậu kiểm tra cẩn thận. Mỗi lần co rút hay đau bụng đều ghi lại, chỉ đợi thời cơ là đưa đứa bé ra ngoài.
“Đủ rộng rồi. Cậu Chu Sinh, cậu thấy sao?”
“Buồn ị.”
“Đó không phải là chất thải. Là đứa bé.” Bác sĩ bất lực chỉnh lại.
“Hai thai nhi đã quay đầu rồi. Sẵn sàng tiến hành đỡ đẻ.”
“Hộ tá, đưa bệnh nhân khăn đi.”
“Cậu Chu Sinh, nào, dồn sức.”
Chu Sinh nhìn một tay bác sĩ đặt ở vùng bụng giữa hai bên xương sườn, ấn xuống. Cảm giác trong bụng “ọt” một tiếng, có gì đó đang được đẩy ra.
“Được rồi, dùng sức rặn đi cậu Sinh.”
Chu Sinh nhăn mày, phần thân dưới như có gì đó chẻ đôi thân mình để tiến ra. Chỉ sợ cậu dùng sức một chút liền nứt ra, toác máu mà chảy. Nhưng mà dù cậu không dùng sức, thứ đó hình như cũng vẫn chui ra. Chỉ là khó khăn và đau đơn hơn khi không dùng sức.
"Cậu Sinh, thấy rồi. Dùng thêm chút sức nữa."
À, không phải là thứ gì đó. Mà là con của cậu, là Quả Quả, còn có một bé con khác cũng đang ở bên trong, chờ đợi giây phút tới thế giới này.
"Được nửa đầu rồi, dùng sức. Y tá, dùng tay đẩy."
Là con của cậu, và Tần Hà Vũ, là sinh mệnh cậu chờ đợi hai lần mang thai, tưởng chừng như mất đi lại lần nữa có lại. Là đứa nhỏ đáng thương vì tội nghiệt của cậu mà trì hoãn thời gian đến với thế giới.
"Ra rồi! Còn đứa nữa, bác sĩ!"
"Bệnh nhân đang hạ huyết áp! Bác sĩ."
"Cậu Chu Sinh, cố lên! Còn một bé nữa thôi."
"Dùng sức, rặn!"
"Oe!!!!!!"
"Nặng ba kí. Khóc to quá, là con trai."
"Bé thứ hai sao rồi?"
"Bé quá, hình như không biết đường ra."
"Chuẩn bị lồng ấp. Gây mê bệnh nhân. Tiến hành mổ!"
Tần Hà Vũ nhìn cửa phòng sinh mở ra, một y tá bế ra đứa nhỏ được quấn trong khăn bông dày.
"Chu Sinh sao rồi? Em ấy sao? Một đứa nữa đâu?"
"Bé thứ hai có chút khó khăn, bác sĩ đang chuẩn bị mổ. Gia đình trước bình tĩnh, đi làm giấy ký xác nhận mổ. Còn có làm giấy khai sinh cho bé này trước."
"Để sau đi đã. Cô vào giúp cậu ấy, sinh, sinh, sinh hạ bình an. Nói với bác sĩ, nguy hiểm, liền bảo vệ Chu Sinh trước. Em ấy là quan trọng nhất. Không, không thể." Tần Hà Vũ hoảng loạn nói, cũng không biết bản thân đang nói gì nữa.
"Bệnh nhân chỉ là mất sức, không thể rặn đẻ bình thường nên mới tiến hành mổ. Gia đình an tâm nhé."
Sầm Thuỷ nghe thấy lời này mới an tâm thở phào một tiếng. Bà đón đứa nhỏ đáng thương từ tay hộ tá. Vì vừa mới chào đời nên da dẻ còn đỏ hỏn, chưa thể mở mắt, lại bé xíu nằm gọn trong vòng tay bà.
"Ui, ui, cháu ngoan. Nặng bao nhiêu bác sĩ?"
"Ba kí tròn, rất khoẻ mạnh." Nữ y tá nhìn đồng hồ. "Hiện tại chúng tôi cần đưa bé vào lồng ấp kiểm tra các bệnh di truyền còn có ổn định sức khoẻ, phiền gia đình đưa một người đi cùng."
"Để tôi đi cùng cho." Tần Chung giơ tay xung phong. Ông quay lại nói với Sầm Thuỷ. "Lát nữa còn một đứa nữa, em ở đây trấn an Tần Hà Vũ, còn có chăm sóc Chu Sinh. Để anh đưa cháu lớn đi rồi làm thủ tục."
Sầm Thuỷ gật gật đầu.
Buổi phẫu thuật không kéo dài, không đến nửa tiếng, bác sĩ đã bế một đứa bé ra. So với bé lớn ba kí, bé nhỏ chỉ có hai kí rưỡi, tiếng khóc cũng rất nhỏ, cần đưa vào lồng ấp ngay nên bọn họ chỉ nhìn thoáng qua là y tá đưa đi ngay.
Tần Hà Vũ nhìn chằm chằm phòng mổ, đợi chờ bác sĩ đẩy giường bệnh ra. Đèn phẫu thuật cuối cùng vụt tắt, chiếc giường lạch cạch được đẩy ra. Chu Sinh mặt mày hơi tái, hai mắt nhắm nghiền.
"Bệnh nhân đang nghỉ ngơi, gia đình chú ý đừng làm ồn." Bác sĩ chú ý tới động tác của Tần Hà Vũ, liền ngăn cản lại.
Tần Hà Vũ như con chó con bị từ chối, buồn rầu đi theo giường bệnh vào phòng dưỡng sức. Sầm Thuỷ trò chuyện với bác sĩ thêm về tình trạng của Chu Sinh xong mới qua phòng bệnh dặn dò con trai. Nhưng mà Tần Hà Vũ chẳng nghe thấy gì cả, gối đầu lên giường bệnh của Chu Sinh, hình như vẫn còn sợ.
Bà chán nản lắc đầu, quay người đi tìm hai cháu nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!