Chu Sinh nhìn giọt máu đỏ nhỏ xuống từ đầu đinh nhọn, từ lòng bàn chân, cảm giác đau âm ỉ khiến chân cậu run rẩy, xuýt chút là khuỵ xuống.
Đạo diễn hô cắt liên tục, bên tổ hậu cần sợ đến ríu cả lại, cuống cuồng đi tìm dụng cụ dọn đinh, lại mang băng với thuốc cầm máu, khử trùng tới.
Hoắc Thâm lại càng lo hơn, người vừa mới đi làm lại đã bị thương thì sao Tân Hà Vũ chịu để người đi làm tiếp.
“Tổ hậu cần đâu, mấy người làm ăn cái kiểu gì vậy hả?” Đạo diễn nổi giận hét lên. “Ai là người chuẩn bị số đinh này? Cậu Tùng, cậu qua đây.”
Tùng là tên diễn viên ban nãy đóng vai tội phạm bị rượt. Lúc thấy Chu Sinh bị thương, cậu ta là người thấy sợ nhất, xung phong đi mở một lối đi cho mọi người vào sơ cứu.
“Là người bên tổ hậu cần đưa cho tôi.” Tùng hô lên oan ức. “Anh ta nói, đạo cụ này khá giòn, dễ vỡ nên là để trong túi dày, lúc tôi hoạt động chú ý cẩn thận kẻo vỡ. Lúc bị cạnh đinh cọ vào, tôi còn sợ là hoạt động mạnh quá, bị vỡ mất mấy cái rồi. Eo tôi cũng bị cọ vào chảy máu nè.”
“Đạo cụ dễ vỡ thì lúc cậu rải là bị vỡ hết rồi. Vỡ rồi thì diễn cái gì chứ?” Đạo diễn tức giận hô lên. “Ai đưa cho anh?”
“Là… tôi không thấy anh ta.” Tùng hoảng đến phát khóc. “Đạo diễn, anh tin tôi. Này là vai diễn quan trọng đối với tôi. Sao tôi có thể mạo hiểm như vậy chứ? Nhất định, nhất định là có người muốn hại tôi.”
“Tôi tin anh, thế còn Chu Sinh thì sao? Cậu ấy bị thương rồi, tiền trì hoãn quá trình quay phim, các chi phí, ai đỡ tôi?”
“Chu Sinh, tôi xin lỗi. Tôi thực sự không biết. Cậu nói đỡ cho tôi đi. Tôi xin cậu đấy.” Tùng không giữ được cảm xúc nữa, nắm lấy tay áo Chu Sinh cầu xin.
Chu Sinh nhìn Tùng, lại nhìn đám đinh kia. “Không sao đâu. Vết thương không lớn, dưỡng thương là khỏi rồi.”
Thấy cậu không truy cứu, vấn đề này cũng dễ dàng bỏ qua. Mà Hoắc Thâm thì vẫn kiên định không được. Trường quay lần này quay người trời nên là mấy cái như máy quay, camera không có, không bắt được thủ phạm sau cùng.
“Có thể là thủ phạm bỏ trốn rồi.” Đạo diễn nhíu mày đến độ có thể kẹp chết ruồi, nói với Hoắc Thâm.
Thủ phạm không bắt được, nhưng mọi người ai nấy đều cảnh giác. Sau đó, không có việc gì lạ xảy ra, mọi người đều tin là thủ phạm nhắm tới Chu Sinh và đã bỏ trốn.
Trương Nhật cũng đích thân đi kiểm tra các đạo cụ trong cảnh quay của Chu Sinh đề phòng.
Bộ phim dưới sự cố gắng của cả đoàn, xem như hoàn thành, chỉ đợi tổ hậu cần quay chỉnh xong là có thể đưa tới công chúng. Hoắc Thâm cũng đã đi tìm dự án mới cho Chu Sinh.
“Là chương trình thực tế sao?” Hoắc Thâm nhìn bản hợp đồng mà Vương Đình đưa cho anh.
“Khả năng vận động của Chu Sinh khá tốt, sau khi bộ phim công chiếu sẽ có người nghi ngoè việc dùng diễn viên đóng thế.” Vuoeng Đình bắt đầu phân tích. “Do vậy, để cậu ấy tham gia chương trình thực tế với các cảnh quay hành động sẽ chứng minh năng lực, còn có tăng fan.”
“Chứ không phải vì Tố Lượng kêu anh ký hợp đồng này cho Chu Sinh sao?”
“Tố Lượng làm gì cơ chứ?” Vương Đình hô lên. “Tôi là coi trọng năng lực của Chu Sinh, còn có muốn tốt cho cậu ấy…”
“Tôi hôm qua thấy được kịch bản chương trình thực tế trên bàn làm việc của Tố Lượng rồi.” Hoắc Thâm híp mắt, giọng điệu cổ quái.
“Khoan, sao anh lại qua chỗ Tố Lượng? Hai người làm hoà rồi sao?” Vương Đình ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Không hề.” Phát hiện ra mình bị hớ lời, Hoắc Thâm đánh trống lảng. “Đã ký rồi thì chỉ có thể đi tham gia thôi. Tôi sẽ đi phổ biến cho Chu Sinh.”
“Vết thương trên chân Chu Sinh…”
“Khỏi rồi. Trừ lúc quay phim, còn lại đều là ngồi. Cũng may đinh nhọn và nông nên vết thương không nghiêm trọng.”
“Nếu vậy thì tốt.”
Lúc Chu Sinh nhận được kịch bản thì vui không thôi. Chương trình này cậu đã theo dõi từ lâu, là một chương trình thực tế với cuộc sống ở nơi rừng núi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!