Thói quen của hai thế giới hoàn toàn bất đồng làm Triệu Hoa Lan cùng Cảnh Tình cảm thấy không được tự nhiên, chủ yếu là sự tồn tại của đám đàn ông trong cửa hàng làm yến hầu của bọn họ có chút không khoẻ.
Trong cửa hàng có một người đàn ông đang duỗi tay sờ sờ lên từng bộ nội y để đánh giá, cái hình ảnh này làm Triệu Hoa Lan âm thầm suy nghĩ ở trong lòng: Sau khi bà mua nội y về, bà nhất định phải dùng nước giặt sạch vài lần, bằng không chỉ cần tưởng tượng đến mấy bộ nội y không biết đã bị bao nhiêu người đàn ông dùng tay sờ qua, bà liền nổi da gà.
Thật ra Sở Tú Nương sống đến cái tuổi này cũng không còn chú ý nhiều, chồng của bà đã qua đời từ mười năm trước, một người đã sống rất lâu giống như bà đã không còn cảm giác đối với chuyện nam nữ.
Nhưng Sở Tú Nương là Sở Tú Nương, Cảnh Tình là Cảnh Tình, chỉ cần tưởng tượng đến việc con dâu cùng cháu gái bảo bối phải lựa chọn quần áo nội y ở dưới ánh mắt của bọn đàn ông, trong lòng bà giống như có mèo cào rất khó chịu.
Hôm nay ba người bọn họ đều mặc quần áo được mang đến từ Đại Chu triều, trong lúc bọn họ đi vào cửa hàng, không chỉ có đàn ông, ngay cả một số cô gái trẻ cũng đều thường xuyên liếc mắt nhìn về phía bọn họ vài lần.
Cảnh Tình cảm nhận được tầm mắt của những người khác đang dừng ở trên người mình, cô quẫn bách đến nỗi hai chân cũng không biết nên đi như thế nào.
Người hiện đại vừa cởi mở vừa lộ liễu, trong lòng Cảnh Tình ánh mắt của những người này đã mạo phạm tới chính mình, nhưng Cảnh Tình lại minh bạch, ở thế giới này, đây là chuyện rất bình thường, người khác chỉ cảm thấy tò mò mà nhìn cô thêm vài lần, nếu cô có phản ứng quá lớn, đó chính là do cô quá mẫn cảm còn bọn họ thì không có sai.
Trong lòng của Cảnh Tình có chút hối hận, vừa rồi lúc cô mua quần áo vì sao không lập tức thay, nếu cô mặc váy áo của thời hiện đại, thì sẽ ít đi rất nhiều những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Suy nghĩ trong lòng của Triệu Hoa Lan cũng giống với con gái, bình thường bà vẫn luôn lấy ra tư thái của một quý nữ, nhưng khi bà đi vào cửa hàng nhìn thấy trong đó có đàn ông, bà lập tức muốn thay đổi phương hướng đi trở về nhà, chẳng qua Đái Lộ vẫn còn đang đứng ở một bên, bà không muốn lưu lại hình tượng không lên được mặt bàn ở trong lòng ân nhân cứu mạng, cho nên bà vẫn luôn đau khổ chịu đựng những ánh mắt đánh giá đó.
Cho dù Đái Lộ là một người có tính cách tùy tiện, thì cô ấy cũng có thể nhìn ra mấy người phụ nữ của Cảnh gia đang không được tự nhiên, Đái Lộ đẩy Cảnh Tình cùng Triệu Hoa Lan đến trước mặt của một nhân viên bán hàng, nhỏ giọng nói: “Chọn giúp bọn họ mấy bộ nội y thích hợp, chỉ cần thông thoáng mềm mịn là được.
”Đám người Cảnh Tình có phản ứng quá lớn, Đái Lộ cũng biết bọn họ không có khả năng sẽ lập tức thay đổi tâm tình và thái độ mà mặc lên người những bộ đồ nội y vừa gợi cảm vừa lộ liễu này, cho nên cô trực tiếp nhờ nhân viên bán hàng lấy ra những bộ nội y tương đối không bại lộ có kiểu dáng thể thao để bọn họ trở về chậm rãi thích ứng.
Lời nói của Đái Lộ làm Sở Tú Nương đang đứng một bên thập phần sốt ruột, bà nhón mũi chân, muốn nhìn rõ ràng hình dáng của cái gọi là đồ nội y kiểu dáng thể thao , đồ nội y quá bại lộ cũng không thể mua, con dâu cùng cháu gái của bà không thể mặc những bộ nội y giống như những hồ ly tinh được, thật không ra thể thống gì.
Đặc biệt là cháu gái bảo bối, con bé vẫn còn chưa có kết hôn đâu, cũng không thể học theo đám người có tính cách tuỳ tiện này được.
Đôi mắt của nhân viên bán hàng rất độc, cô ấy chỉ nhìn lướt qua trước ngực của Cảnh Tình cùng Triệu Hoa Lan, liền có thể chọn lựa cho bọn họ mấy bộ nội y có số đo thích hợp.
Cảnh Tình cùng Triệu Hoa Lan không muốn tốn thêm một giây đồng hồ nào ở trong cửa hàng nội y, cho nên sau khi nhân viên bán hàng lấy ra một đống đồ nội y thì bọn họ cũng không có ý kiến gì, hai mắt của bọn họ chỉ nhìn thoáng qua liền gật đầu với nhân viên bán hàng ý bảo bọn họ sẽ mua những bộ nội y này, Triệu Hoa Lan nhanh chóng móc ra thẻ ngân hàng để tính tiền.
Nhân viên bán hàng trăm triệu không nghĩ tới đơn hàng này lại được bán ra nhanh chóng và nhẹ nhàng như vậy, phải biết rằng giá cả của nội y trong cửa hàng bọn họ cũng không hề rẻ, cho dù chỉ là kiểu dáng thể thao, giá tiền của một bộ này cũng phải hơn một ngàn.
Hai vị khách hàng này có gu ăn mặc trang điểm nổi bật như vậy, lúc mua đồ lại là một người sảng khoái.
Ban đầu cô ta còn nghĩ rằng hai vị khách này một người có thể mua một bộ, hai người là hai bộ cũng đã rất tốt, không ngờ bốn bộ nội y mà cô đề cử cho bọn họ, hai người bọn họ cũng không có ý kiến gì liền muốn thanh toán.
Nhân viên bán hàng có chút hối hận, sớm biết rằng hai người này dễ nói chuyện như vậy, vừa rồi cô ta nên biểu hiện nhiệt tình một chút, lại đề cử thêm mấy bộ cho bọn họ, thì cô ta đã có thêm doanh số, cuối tháng tiền trích phân trăm cũng nhiều.
Cảnh Tình cùng Triệu Hoa Lan vừa tính tiền xong liền vội vã muốn rời đi, cho nên bọn họ đã uyển chuyển từ chối đề nghị muốn lưu lại thông tin để làm thẻ hội viên của cửa hàng.
Đồ vật như thẻ hội viên vừa rồi đám người Cảnh Tình cũng đã làm một cái ở cửa hàng thời trang trẻ em, làm thẻ hội viên phải để lại số điện thoại, địa chỉ, rất tốn thời gian.
Với tình huống hiện giờ của nhà bọn họ, nếu là một cửa hàng khác đám người Cảnh Tình cũng nguyện ý trì hoãn chút thời gian để làm thẻ hội viên, lần sau bọn họ đến mua hàng cũng có thể nhận được chiết khấu, nhưng tình huống hiện giờ của cửa hàng nội y, trong thời gian ngắn bọn họ không có khả năng lại đi vào.
Từ cửa hàng nội y đi ra ngoài, trên trán của Cảnh Tình cùng Triệu Hoa Lan đều đổ một ít mồ hôi.
Sau khi hai người bọn họ từng người móc ra khăn tay lau khô mồ hôi trên trán, sôi nổi quay đầu hướng về phía Đái Lộ để dò hỏi.
Sau khi Cảnh An Hoằng trở về, đám người Cảnh Tình đã nghe theo kiến nghị của Đái Lộ đi dạo phố một cách thuần túy, hiện tại nội y cũng đã mua, bọn họ muốn hỏi Đái Lộ có thể trở về được chưa.
Đi dạo phố quá mệt mỏi, đồ vật trong tay càng mua càng nhiều, càng xách càng mệt, hiện tại đi ra ngoài dạo phố, so với trước kia đi ra cửa đạp thanh còn mệt hơn.
Thời điểm Cảnh Tình đi dạo phố ở Đại Chu triều, đều ngồi xe ngựa từ trong nhà trực tiếp đi đến cửa tiệm, đồ vật mua xong còn có nha hoàn giúp đỡ xách theo, không giống như hôm nay bọn họ vừa bỏ sức ra mua sắm, vừa phải xách theo bao lớn bao nhỏ của chính mình.
Đái Lộ đứng ở tại chỗ suy nghĩ xem mình có quên đi đến nơi nào hay không, vừa lúc tầm mắt của Đái Lộ quét đến cửa hàng mỹ phẩm ở đối diện, mở miệng hỏi: “Các ngươi có muốn mua chút mỹ phẩm cùng đồ trang điểm hay không, chính là những vật dụng giúp các cô gái trẻ dùng để bảo dưỡng làn da.
”Đái Lộ vẫn nhớ rõ Triệu Hoa Lan là một người thích cái đẹp, buổi sáng hôm nay cô còn nhìn thấy bà ấy dùng nước vo gạo để rửa mặt, nghĩ đến những bộ mỹ phẩm dưỡng da hẳn là bọn họ sẽ rất hứng thú.
Đồ trang điểm còn đang là từ ngữ xa lạ đối với đám người Cảnh Tình, bất quá sau khi nghe Đái Lộ giải thích, bọn họ rất nhanh đã hiểu, cái gọi là đồ trang điểm, chính là son phấn.
Lúc còn trong bệnh viện, ở trong gương Triệu Hoa Lan nhìn thấy trên mặt của mình có mấy vết lấm tấm, bà đã vô cùng lo lắng, lúc này nghe thấy Đái Lộ nói đến đồ trang điểm của thời hiện đại, ngay lập tức trong lòng của bà tràn ngập hứng thú.
Bởi vì ý nguyện mãnh liệt của Triệu Hoa Lan, đội hình mua sắm của phụ nữ Cảnh gia lại thay đổi, bọn họ quay đầu đi vào trong cửa hàng mỹ phẩm.
Cầm thẻ ngân hàng trong tay, Triệu Hoa Lan mua đồ cũng sảng khoái mười phần, chỉ cần nhân viên giới thiệu công hiệu của mỹ phẩm dưỡng da mà bà có thể dùng được, bà đều không chút do dự mà ném vào trong rổ mua sắm.
Phụ nữ thích cái đẹp là thiên tính, Triệu Hoa Lan từ cổ đại xuyên qua đây càng thêm đơn thuần.
—— mỹ nữ làn da của ngươi được bảo dưỡng thật tốt, thoạt nhìn ngươi rất giống với một cô gái mới hai mươi mấy tuổi.
—— cái gì! Đó là con gái của ngươi? Thoạt nhìn rất giống em gái của ngươi nha.
—— chồng của ngươi thật đúng là người có phúc khí, có một người vợ xinh đẹp như vậy, bạn bè cùng đồng sự của ông ấy khẳng định rất hâm mộ.
Nhân viên bán hàng chỉ cần nói ra hai ba câu nịnh hót, cũng đủ cho Triệu Hoa Lan vui mừng tiếp nhận sữa rửa mặt, kem dưỡng da, kem dưỡng mắt, dưỡng môi, serum dưỡng trắng da, serum chống lão hóa …… một đống lớn đồ vật.
Cảnh Tình nhìn hai rổ mỹ phẩm dưỡng da tràn đầy trong tay nhân viên bán hàng đang đi theo phía sau của mẹ mình, cô hoài nghi sau khi mua nhiều đồ dưỡng da trở về, rốt cuộc thì mẹ của cô có còn nhớ rõ trình tự sử dụng của mấy thứ này không.
Cảnh Tình chỉ mới mười sáu tuổi, làn da đang trong trạng thái đỉnh cao, có thể nói là khuôn mặt của Cảnh tình bóng loáng đến nỗi trứng gà mới vừa bốc vỏ cũng không so sánh được, đối mặt với một khuôn mặt như vậy, nhân viên bán hàng biết cách ăn nói cũng không có biện pháp che lại lương tâm đề cử mỹ phẩm dưỡng da cho Cảnh Tình, cuối cùng nhân viên bán hàng chỉ đề cử Cảnh Tình mua một bộ kem dưỡng ẩm làm trắng da.
.