Kỳ thật nói liều chết chống cự không quá chuẩn xác, dù sao toàn bộ đều tiến hành vào lúc sau khi A Ngôn uống nhiều.
“Tôi tìm đến hơn nửa đêm mới tìm ra tiểu nương pháo kia, đệch, cậu nói mẹ nó một người uống say có thể nằm ở chuồng heo sao? Cậu từng nằm qua chưa? Dù sao là tôi cũng chưa từng nằm.” Quạ Đen phàn nàn với A Đại một cách tức giận.
Lúc Quạ Đen phát hiện A Ngôn, A Ngôn không chỉ nằm ở chuồng heo, trong ngực mẹ nó còn ôm một con heo con.
Heo con kia ngủ đến an ổn, thỉnh thoảng còn cọ cọ vào ngực cậu ta một cái.
Tửu lượng của Quạ Đen rất tốt, tìm một vòng, người cũng tỉnh không ít.
Tuy rằng tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng anh ta vẫn lôi A Ngôn tanh hôi ngất trời ra khỏi đó, xách theo ném vào lu nước.
Quá trình cởi quần áo xem như thuận lợi, dù sao A Ngôn ngủ còn say hơn heo con kia, mơ mơ màng màng mở mắt, cũng không có phản kháng.
Vốn tưởng rằng tắm nước ấm có thể làm cậu ta tỉnh táo một chút, ai ngờ dưới tác dụng của nước ấm, cồn xông lên, ngược lại làm cho cậu ta càng là say đến lung tung rối loạn.
“May mắn tôi đặt lu nước kia ở sân sau, cậu không thấy tối hôm qua, cậu ta để mông trần muốn bò ra ngoài.
Bò còn bò không trơn tru, bò hai cái lại trượt về.
Trượt về dập mông lại mắng, cảnh cáo tôi không được làm cậu ta, sau đó lại tiếp tục bò.”
“Tôi thật sự là không hiểu nổi, người bên ngoài tắm đều không an phận như vậy sao.” Quạ Đen chém một cành trúc nhỏ, một bên chống, một bên đi lên núi cùng với A Đại.
Nhưng cho dù thế nào, A Ngôn bò mấy lần cũng thấy mệt, Quạ Đen có được cơ hội, cuối cùng rửa sạch cho cậu ta, vác trên vai ném vào trong phòng.
Quạ Đen nghĩ dù sao một pháo cũng phải đánh, tuy rằng anh vẫn cảm thấy tiểu nương pháo nằm trên giường này không quá hợp khẩu vị, nhưng nếu A Đại hẹn pháo giùm cho anh, vậy cũng phải căng da đầu đánh cho xong.
Nào có thể đoán được anh vừa cởi hết quần áo bò lên giường, tiểu nương pháo kia liền mở mắt.
“Mẹ kiếp hù chết em, đệch, anh nghĩ, anh vừa mở mắt, món đồ to đùng kia bày ra trước mắt anh.
Em mẹ nó xem như rất bình tĩnh rồi, chỉ là trốn về sau mà thôi.
Đổi thành huyết khí phương cương của mấy năm trước, em khẳng định giơ tay hái cây nấm kia xuống!” A Ngôn một bên rung chân kịch liệt, một bên bóp điếu thuốc thứ hai Từ Ca đưa cho.
Nhìn từ phản ứng của cậu ta, một màn kia thật sự làm cho cậu ta sợ hãi không nhỏ, cho nên hiện tại lúc nói ra vẫn rất kích động, khụt khịt mũi mấy cái.
Nhưng Quạ Đen sẽ để cho cậu ta chạy sao? Khẳng định sẽ không.
Tuy rằng A Ngôn không bị xích, nhưng một bàn tay của Quạ Đen là có thể kéo cậu ta về.
Quạ Đen thầm nghĩ quần cũng đã cởi rồi, tôi để cậu chạy chẳng phải là thật mất mặt.
Vì vậy dứt khoát lật ngược A Ngôn lại, đè vai cậu ta tách hai chân ra, liền phải làm đến cùng.
“Giống như giết heo, mẹ nó, thật mẹ nó giống như giết heo.
Cậu có nghe được tiếng thét của cậu ta không? Tôi cảm thấy cậu ta phải đánh thức cả nửa Khổ Sơn.” Quạ Đen buồn rầu day day mắt, chuyện xảy ra đêm qua cũng tạo thành đả kích không nhỏ với anh.
A Ngôn cũng không biết sao, thứ kia mới vừa đụng đến đùi cậu ta, cậu ta liền bắt đầu quỷ khóc sói gào.
Có lẽ là cồn làm thông hai mạch Nhâm Đốc, giãy giụa vốn không có tác dụng, tối hôm qua một bên gào thét cuồng loạn, một bên đá đạp loạn xạ không đầu không đuôi, cuối cùng lại không biết đạp trúng thứ gì, chính là khiến Quạ Đen “A” một tiếng, rơi khỏi giường.
Quạ Đen lăn đến mép giường, hùng hùng hổ hổ, lửa giận cũng vọt lên.
Nhưng anh còn chưa bò lên, liền đụng phải A Ngôn vừa quay đầu lại.
“Ài, sau đó em ói ra,” A Ngôn ảo não nói, “Em cũng không phải cố ý, ăn nhiều như vậy, uống nhiều như vậy, lại động kịch liệt như vậy, ói ra.
Cũng rất bình thường đi.”
“Ói vào mặt tôi, đệch.” Quạ Đen nói, dường như vẫn có thể cảm nhận được cảm giác dị vật cùng lợn cợn* trút xuống đánh tới trước mặt, khiến cho anh lại lau trán một phen, “A Đại, tiểu nương pháo này thật khó làm, tôi biết cậu là có ý tốt, nhưng, nhưng hình như phản ứng có chút không hợp với lẽ thường.”
(*颗粒感 khỏa lạc cảm.)
A Đại quay đầu nhìn Quạ Đen, nhìn thấy anh còn có một bên mắt sưng vù, chỉ chỉ, hỏi, vậy cái này thì sao.
“Em đây ói vào anh ta, khẳng định phải để cho anh ta tránh ra, bởi vì em còn muốn ói nữa a.” A Ngôn nói một cách vô tội.
“Cậu ta đạp, theo như cách nói của cậu ta, cậu ta là muốn tôi tránh ra, để tránh cho cậu ta lại ói trận thứ hai lên đầu tôi.” Quạ Đen nói một cách bi thương.
A Đại hít sâu một hơi, gật gật đầu.
Hắn nheo mắt đánh giá Quạ Đen, cuối cùng dùng sức ôm lấy anh.
“Một pháo này đánh thật vất vả.” A Đại nói một cách thâm trầm*.
(*Thâm trầm [深沉] ý tứ kín đáo khó lường.).