Từ Ca tự biết mình nói nói sai, cho nên cậu làm bộ như nghe không hiểu ngôn ngữ thông dụng trọ trẹ của A Đại, yên lặng xoay người chuẩn bị ngủ.
A Đại cũng không truy vấn, đắp kín chăn, cũng nhắm mắt lại.
Một đêm này Từ Ca ngủ cực kỳ an ổn, còn làm một giấc mộng.
Trong mộng cậu cùng A Ngôn ngồi xe đi đến trước một tòa thành, bốn phía không một bóng người, cổng lớn đóng chặt.
Nhưng ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy trên tường đứng đầy người rối ( *人偶) mặc hí phục*.
(*戏服 trang phục diễn hí kịch í.)
Đều nói trong mộng không thấy rõ thời tiết, Từ Ca lại có thể biết rõ đó là trời đầy mây.
Bầu trời che kín mây đen, giống như ngay sau đó liền phải có mưa to che trời lấp đất.
Cậu nhìn chằm chằm người rối, trang phục của rối người diễm lệ đến cực điểm, trên mặt cũng vẽ hoa văn đầy màu sắc, tạo thành chênh lệch rõ ràng* cùng gam màu xám xịt của toàn bộ bức tranh.
(*鲜明对 比 tiê n min h đối lập.)
Cậu đang muốn cảm khái hai câu, liền thấy nhóm người rối kia không hẹn mà cùng chuyển động, đồng loạt nhìn về phía cậu.
Cậu giật mình, mới phát hiện đó không phải người rối, toàn bộ là người thật.
Cậu đi vào cổng thành, lại từ cổng thành đi lên một tháp nhỏ.
Đỉnh tháp có người đang hát hí khúc, y y a a, dùng thổ ngữ cậu nghe không hiểu.
Cậu bắt lấy người bên cạnh hỏi, cậu hỏi đây là hát cái gì, tôi muốn xem lời, bằng không thì tôi không thưởng thức được.
Người nọ dẫn cậu đến một hành lang, cuối hành lang là một khe hở.
Khe hở cần phải nghiêng người để lách qua, người nọ lách qua trước, Từ Ca liền lách theo sau.
Thật vất vả đi qua khe hở, lại phát hiện bên trong có một không gian khác*.
(*别有洞天 hữu biệt động thiên.)
Đó là một căn nhà ở bình thường, trang hoàng bên trong nhà lại không khác với quê của Từ Ca là bao.
Người nọ vào phòng sách lấy vở, xoay qua lau sạch lớp hóa trang, lộ ra bộ dạng của A Đại.
A Đại giơ cánh tay xăm hình cá cóc, đưa vở cho cậu, nói, anh nói nghe không hiểu, vậy hẳn là anh có thể đọc hiểu đi.
Từ Ca mờ mịt tiếp nhận, trên vở lại không có một chữ nào.
Cậu ngẩng đầu, muốn trở lại từ khe cửa.
Nhưng không biết có phải khe cửa trở nên hẹp, cho dù Từ Ca tìm kiếm góc độ nào, cũng không thể lách vào.
Cậu quay đầu nói với A Đại một cách phẫn nộ, cậu nhốt tôi, cậu là quái vật ăn thịt người!
A Đại lại không có biểu tình gì, trấn tĩnh đáp lại —— không, các anh mới là quái vật ăn thịt người.
Anh xem thử hài cốt đứng trên tường thành, tất cả đều là vong linh bị các anh ăn còn sót lại.
Từ Ca nói tôi không thấy hài cốt, thấy đều là đám thú dữ trang phục kỳ quái* các cậu.
(*奇装异服 kỳ trang dị phục.)
A Đại nói, đó là các anh mù.
Từ Ca lại muốn nói tiếp, lại đột nhiên cảm thấy cánh tay bị người kéo mạnh.
Cậu giật mình, lập tức mở mắt.
Cậu còn nằm trên giường, mà A Đại đã tìm một cái gậy chống rời giường.
Lúc này A Đại đang ngồi bên cái bàn duy nhất trong phòng uống trà, nghe thấy động tĩnh của Từ Ca, quay đầu, gõ gõ mặt bàn, “Dậy đi, lại đây ăn một chút.”
Từ Ca hoàn hồn, chống người ngồi dậy.
Cậu chậm rãi xuống giường, bỗng nhiên cảm thấy chân này bước nhẹ hơn mấy ngày trước.
Cậu đang muốn cảm khái có phải chính mình trẻ tuổi sức khỏe dồi dào* hay không, vết thương khôi phục còn nhanh hơn tưởng tượng, ngẩng đầu liền thấy xích sắt chồng ở một bên.
(*年轻力壮 niên khinh lực tráng.)
Cậu lại cúi đầu nhìn tay chân, giật mình phát hiện xiềng xích trên người mình đã được cởi bỏ.
“Anh chạy không thoát, không cần nghĩ nhiều.” A Đại nhìn ra được hưng phấn từ trên mặt Từ Ca, nghiêm túc biểu đạt, “Tôi chỉ là cho anh dùng thân phận khế đệ của tôi đi tham gia tế máu, tối về anh vẫn phải xích lại.”
Từ Ca cảm thấy A Đại thật sự sẽ không giao lưu với người, cậu còn chưa qua khỏi hưng phấn, A Đại liền giội một chậu nước lạnh lên cả người cậu.
Này liền giống như mới ngáp được một nửa, sắp sướng lại không sướng, sắp ra lại không ra, làm ngực Từ Ca bị nghẹn khó chịu.
Cậu yên lặng đi tới bên bàn, nhìn trên bàn vẫn là hai cái bánh cùng một bát cháo trước sau như một kia, dạ dày cuồn cuộn..