Giản Cảo Chi ngồi trong đình nghỉ chân chờ một hồi lâu.
Người giúp việc dẫn cậu tới xin lỗi: "Ngại quá, Bà Tạ vẫn còn đang nghỉ trưa".
"Không sao đâu, em có thể chờ ạ".
Người giúp việc thấy Giản Cảo Chi hơi lo lắng, thuận miệng an ủi: "Cứ thoải mái đi, Bà Tạ dễ gần lắm".
"Thật ạ?"
"Ừ". Người giúp việc nhắc nhở: "Chỉ có điều chắc là Bà Tạ không thích mùi hương trên người cậu lắm".
Mùi nước hoa hương mật rắn nồng nặc sẽ hun mèo ngất xỉu.
Hình như Giản Cảo Chi hiểu sai ý của anh ta. Cậu giơ cánh tay lên ngửi một chút, bối rối nghĩ. Tại sao bà Tạ lại không thích mùi hương của cậu? Chẳng lẽ nói thẳng ra, bà ấy không thích người hầu hạ mình là một Omega? Hay nói cách khác, trải qua một đêm hôm đó, pheromone của cậu và ngài Tạ đã... hợp nhất rồi?
Nghĩ đến khả năng thứ hai, sắc mặt Giản Cảo Chi trắng bệch, thậm chí còn có ý nghĩ muốn tự tử! Thế là cậu lại lấy thuốc ức chế ra phun phun, muốn làm biến mất hoàn toàn mùi hương pheromone của mình.
"Còn ngửi thấy không ạ?"
"Đương nhiên là có". Người giúp việc bất đắc dĩ nhún vai. Bạn nhỏ này quả thực là một bình nước hoa di động.
Lúc này, người giúp việc nhấn vào bên tai nghe, nhận được lệnh của Tạ Giác: "Đưa vào đi".
"Vâng". Người giúp việc gọi: "Cậu Giản, cậu Việt, mời hai cậu theo tôi. Bà Tạ đã dậy rồi ạ".
Giản Cảo Chi đi về phía phòng khách, người giúp việc trong nhà thấy cậu đều nhao nhao né tránh. Nhưng lần này, hành vi của bọn họ trong mắt Giản Cảo Chi lại mang hàm nghĩa khác.
- -- Chẳng lẽ họ có thể nhận ra dấu hiệu ngài Tạ để lại trên cơ thể mình, đoán được đêm đó đã xảy ra chuyện gì?
Giản Cảo Chi cúi đầu, xấu hổ không thôi.
Tôi bẩn rồi, pheromone của tôi không còn thuần khiết, tôi thực sự có mùi hương khác lạ!
...
Cửa sổ trong phòng khách mở rộng, đèn pha lê lấp lánh chiếu rọi ánh sáng rực rỡ khắp phòng. Ngài Tạ cùng ngài Thẩm đang ngồi trên ghế sofa.
Ngài Thẩm? Sao ngài ấy lại ở đây?
Nghi ngờ lóe lên một thoáng trong lòng rồi biến mất. Giản Cảo Chi bị một loại cảm giác khác làm cho run rẩy cả cơ thể.
Có một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm cậu.
Giản Cảo Chi ngẩng đầu lên liếc sang một chút, ánh mắt vòng trái vòng phải, rất nhanh đã tìm ra khởi nguồn --- đó là một con mèo Dragon Li.
Nó ngồi trên tay vịn ghế sofa, ngẩng cao đầu, đôi mắt vàng kim lóe lên ánh sáng quỷ dị.
Đúng, quỷ dị, từ trong ánh mắt của nó, Giản Cảo Chi phát hiện được một sự kỳ quái, trực giác nói với cậu rằng ---- đây không phải một con mèo bình thường.
Giản Cảo Chi vô thức tiến gần thêm mấy bước, đối mặt với con mèo. Bằng thị lực 10/10 của mình, cậu nhìn thấy trong con ngươi vàng óng của mèo ta có chữ, một bên là ---
"Sắc bén".
Một bên khác là ----
"Cậu mang thai
Đứa con của
Tạ Giác"
Bí mật trong đáy lòng đột nhiên bị vạch trần, Giản Cảo Chi lạnh cả người, lập tức lùi mấy bước, suýt chút nữa đã ngã ngồi xuống mặt đất!
Cậu thốt lên: "Sao mày biết?!"
...
[Trong phòng khách, Giản Cảo Chi nhìn thấy người muốn thuê mình – Bà Tạ, S, PERFECT!]
[Bà Tạ ngồi trên ghế sofa, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cậu, S, PERFECT!]
[Giản Cảo Chi cảm nhận được sự lạnh lẽo, dường như bí mật sâu trong lòng cậu đã bị nhìn thấu, S, PERFECT!]
Một hơi đọc xong đánh giá nhiệm vụ, 038 hỏi Tạ Giác: [Ký chủ, anh vui rồi chứ?]
Tạ Giác: "Tạm được".
Hừ, giả bộ cái quái gì? 038 suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy chắc chắn ký chủ đã vui mừng chết mất thôi, dù sao anh ta cũng thành công lừa gạt được hệ thống nhiệm vụ rồi mà.
Lại thêm lần nữa!
Anh ta lại lấy được điểm!
Nghĩ tới đây, 038 ghen tị cào tróc sơn tường.
Nhưng mà -----
Rất nhanh, nó đã vui sướng trở lại. Nó ném phần sơn tường bị tróc trong tay đi, đắc ý nói: [Ký chủ, anh cho rằng đến đây là kết thúc rồi hả? Không! Hãy nghe tiếp phần sau của kịch bản đi ----]
[Không biết thời gian đã qua bao lâu, Giản Cảo Chi bỗng nghe thấy bà Tạ lên tiếng: "Chọn cậu ta đi".]
[Chọn cậu ta đi!]
[Chọn cậu ta đi! Ha ha ha ha!!] Cuối cùng 038 cũng không nhịn được, ngông cuồng cười to: [Không nghĩ tới phải không, ký chủ ơi? Bà Tạ mở miệng nói chuyện kìa!]
Tạ Giác: "..." Chỉ có thế?
...
Trong phòng khách.
Giản Cảo Chi bị chữ viết trong mắt mèo dọa cho cả người run rẩy, thốt lên: "Sao mày biết?"
Sau đó cậu bị Việt Trạch kéo lại.
"Sao vậy?" Việt Trạch nhỏ giọng hỏi.
"Em..." Giản Cảo Chi cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cậu ngẩng đầu, lần nữa nhìn về phía Bà Tạ.
Dưới ánh đèn, con ngươi của Bà Tạ vàng sáng long lanh, y như hai viên bi thủy tinh trong suốt, hoàn toàn không có chữ viết gì.
Giản Cảo Chi tóm chặt tay Việt Trạch, hoảng hốt hỏi: "Anh Việt, anh có thấy không?"
"Thấy cái gì?" Việt Trạch ra vẻ không hiểu.
Thực ra cậu ta đã sớm nhìn thấy chữ trong mắt mèo, thậm chí còn sớm hơn cả Giản Cảo Chi. Nhưng sau khi chứng kiến chuyện có chữ trong mắt ngài Tạ, Việt Trạch hoàn toàn không còn kinh ngạc, thậm chí còn kính nể ngài ---
Mới một tháng thôi, nghiệp vụ khắc chữ lên kính sát tròng của ngài Tạ đã phát triển đến mèo rồi. Đây chính là khả năng hành động của kẻ có tiền sao? Chỉ tiếc cặp kính sát tròng của con mèo này không được tinh xảo như cặp kính biểu đồ hình tròn của ngài Tạ hồi trước, không biết có phải do nghiệp vụ chế tạo của cửa hàng kính mắt không đủ xuất sắc hay không.
Giản Cảo Chi kể chuyện có chữ trong mắt mèo cho Việt Trạch nghe. Việt Trạch đã sớm được Tạ Giác nhắc nhở, kiên quyết lắc đầu: "Không thể nào, không có chuyện đó. Có phải do mày mang thai... ý tao là hạt giống chuyển từ não bộ xuống ổ bụng, đã làm mày bị thương đầu óc rồi không?"
"Thật, thật ạ?" Giản Cảo Chi cũng không tự xác định được.
"Có lẽ vậy đấy. Không phải người ta hay bảo mang thai một lần, ngốc nghếch ba năm đó sao".
Việt Trạch kéo tay Giản Cảo Chi, thấp giọng: "Vất vả lắm chúng ta mới có cơ hội này, mày cố biểu hiện tốt một chút, đừng để lộ chuyện đầu óc không bình thường, bằng không thì xôi hỏng bỏng không đấy. Ngài Tạ sẽ có cái nhìn khác với mày, còn không thèm đứa nhỏ trong bụng mày nữa cơ".
Giản Cảo Chi sững sờ.
Dù sao cậu bé cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, thấy trong mắt mèo có chữ sẽ sợ hãi, thậm chí có ý muốn tránh xa nhà họ Tạ, tiếp tục trở về bệnh viện quét rác.
Nhưng...
Giản Cảo Chi do dự một giây, bỏ ý nghĩ này đi ----
Cậu không quan trọng nhưng trong bụng của cậu hẵng còn đứa bé, cậu quyết không để nó sinh ra rồi mà lại không có bố!
Cậu từng bị người thân vứt bỏ, cậu không cho phép con của cậu bị người thân vứt bỏ!
Có lẽ... đây chính là tình cha mênh mông.
Lúc Giản Cảo Chi lại nhìn sang phía con mèo kia, đột nhiên cậu không thấy nó đáng sợ chút nào nữa. Người cậu phải hầu hạ sau này là bà Tạ, không phải thường xuyên ở chung với mèo, cùng lắm thì cậu tránh xa nó, hơn nữa... biết đâu bà Tạ cũng không thích mèo thì sao?
Giản Cảo Chi đứng thẳng lưng, vuốt lại áo quần, muốn để lại ấn tượng tốt với bà Tạ và ngài Tạ, mong họ giữ mình lại.
Cậu liếc mắt sang chỗ Việt Trạch, Việt Trạch giơ ngón cái lên với cậu.
Giản Cảo Chi càng thêm tự tin, cậu hỏi ngài Tạ: "Chào ngài, chúng tôi tới đây để xin làm người hầu cho bà Tạ, xin hỏi bà Tạ đâu rồi ạ?"
Một giây sau, một tiếng nói xa lạ truyền sang.
"Ồ? Hai cậu tìm tôi? Không phải tôi vẫn luôn ở chỗ này hả?"
"..."Giản Cảo Chi ý thức được chuyện gì, quay đầu nhìn lại hướng phát ra âm thanh.
Chú mèo nghiêng đầu, con ngươi vàng rực nhìn cậu, âm thanh kia đúng là phát ra từ cổ họng nó.
"..." trong lúc nhất thời, Giản Cảo Chi hoàn toàn mất đi tất cả năng lực ngôn ngữ.
Cậu siết chặt cánh tay Việt Trạch, hoàn toàn quên ban nãy mình đã hạ quyết tâm thế nào, run rẩy gọi: "Anh Việt ơi! Mèo, mèo biết nói chuyện!"
"Không! Em không muốn ở lại đây, em muốn về bệnh viện! Ít nhất trong đó còn có khoa học! Chủ nhiệm Việt, bác sĩ Từ đều là người có học vấn, họ nói chuyện gì cũng có khoa học làm tiền đề!
Việt Trạch: "..."
Mày bảo thế tao biết trả lời sao đây.