Trước đây Trì Nghiên không cảm thấy cuối tuần ngắn ngủi, thậm chí chẳng nghỉ ngơi được bao lâu đã lại bắt đầu tăng ca, nhưng bây giờ có Tần Thời Dụ, anh thấy ngày cuối tuần trôi qua quá nhanh, cứ như chỉ trong nháy mắt.
Sáng thứ hai anh đến công ty, cả người nhìn có tinh thần hơn rất nhiều, thậm chí còn chủ động chào hỏi nhân viên đi ngang qua.
Bản thân anh không cảm thấy gì, nhưng lại dọa sợ tất cả mọi người trong công ty, trong nhóm cũng đang thảo luận rốt cuộc Trì tổng trúng bùa mê gì, hoặc là đây căn bản không phải Trì tổng, là em trai sinh đôi đã thất lạc nhiều năm của Trì tổng sao?
Cả công ty chỉ có Tiểu Lưu đã từng nhìn thấy dáng vẻ si tình của Trì tổng, nhưng bởi vì hình như anh ta đã đắc tội Trì tổng, vậy nên lúc này cũng chỉ biết trốn trong phòng trà, vùi đầu đau khổ gẩy gẩy mì thịt bò kho tàu của sư phụ Khang*.
(*Một loại mì ăn liền của Trung Quốc.)Anh ta thề, bản thân tuyệt đối không có ý muốn hóng chuyện của Trì tổng, nhưng không hiểu tại sao khi Trì tổng tự mình đến phòng trà tìm anh ta, anh ta vẫn vô cùng chột dạ, bàn tay run lên, mì kẹp trên đũa cũng rơi trở lại bát.
“Trì… Trì tổng… Anh tìm tôi có việc sao?”
Một tay Trì Nghiên đút túi, kéo chiếc ghế bên cạnh anh ta ra, lười biếng ngồi lên đó, gác chân chậm rãi nói: “Cậu căng thẳng như vậy làm gì?”
Anh cảm thấy mình đã cố gắng điều chỉnh tư thế để trông nhàn hạ hơn, tránh cho anh ta cảm thấy áp lực.
Nhưng anh không biết chính vì một loạt hành động và biểu cảm khác thường này của anh mới càng làm Tiểu Lưu sởn tóc gáy, răng lưỡi đều đang run rẩy.
“Trì tổng… Tôi thật sự không nói gì cả! Tôi thề!”
Trì Nghiên có hơi bất lực nhìn anh ta, lẽ nào trong mắt bọn họ mình đáng sợ vậy sao?
Anh lười nhác vươn vai, như cười như không nói: “Cậu diễn phim gián điệp với tôi ở đây sao?”
“Nói thật, tôi đến tìm cậu để học hỏi kinh nghiệm, không cần căng thẳng.”
Tiểu Lưu:???
Trì Nghiên có thể học hỏi kinh nghiệm gì từ mình? Học mình chọc giận bà xã như thế nào sao?
Mà vẻ mặt của Trì tổng lại không giống như nói đùa, dọa cho Tiểu Lưu bưng bát mì đặt xuống không được mà cầm cũng không xong.
“Tôi muốn hỏi cậu xem, bình thường cậu hẹn hò với vợ thì đến những nơi nào?”
Tiểu Lưu không ngờ Trì tổng lại hỏi mình câu này, đầu óc nhất thời tắc nghẽn, há miệng ngây ngốc nhìn Trì Nghiên, một hồi lâu cũng không nói được lời nào, cũng không biết rốt cuộc vẫn còn đang kinh ngạc hay là không nghĩ ra phải trả lời thế nào.
Một hồi lâu sau anh ta mới lắp bắp lên tiếng: “Cái này… Tôi…”
Trì Nghiên thấy anh ta không trả lời được, dứt khoát từ bỏ, đứng dậy thong thả ung dung chỉnh lại cổ tay áo, thấp giọng cười một tiếng: “Thôi vậy, nhìn dáng vẻ của cậu hôm nay, có lẽ cũng không hiểu những điều này, tìm sai người rồi.”
Tiểu Lưu: …
Quả nhiên không có nhà tư bản nào tốt tính, bản chất vẫn là một con sói đuôi lớn mưu đồ lợi ích, thấy không thể moi móc được chút gì từ chỗ anh ta là bắt đầu chế giễu.
Đáng ghét!
Đương nhiên anh ta chắc chắn sẽ không nói những điều này trước mặt Trì tổng, nhiều nhất thì chỉ âm thầm nói xấu ở trong lòng mà thôi.
Trì Nghiên quay đầu định rời đi, trái tim treo cao của Tiểu Lưu cũng được đặt xuống, anh ta giơ tay định cầm lấy bát mì của mình.
Ai ngờ Trì tổng còn chưa đi được vài bước đã dừng lại, quay người về, bàn tay của Tiểu Lưu vừa chạm vào bát mì, cả người như bị đóng băng tại chỗ.
Trì Nghiên nhìn dáng vẻ vừa nhút nhát vừa buồn cười của anh ta, nghi ngờ rốt cuộc tráng sĩ làm NPC sợ đến chạy mất trong mật thất hôm đó có phải Tiểu Lưu hay không.
Tiểu Lưu quay đầu, cười máy móc với anh một cái: “Trì tổng, xin hỏi còn có chuyện gì?”
Trì Nghiên hơi hếch cằm, chỉ vào bát mì của anh ta: “Tháng sau được tăng lương rồi, bớt ăn mì ăn liền đi.”
Tiểu Lưu:???!!!
Mẹ nó tại sao vừa nãy anh ta lại nói xấu Trì tổng ở trong lòng chứ?! Anh không phải là con sói đuôi lớn, rõ ràng là trụ cột duy trì sự ổn định và hòa bình của gia đình.
Cứ thế này, bà xã thấy vui vẻ sẽ phát cho anh ta nhiều tiền tiêu vặt hơn một chút!
Vì để cảm ơn Trì tổng, Tiểu Lưu lập tức chạy về chỗ ngồi, mở máy tính lên soạn một văn bản, tỉ mỉ nhớ lại quá trình yêu đương của mình và vợ ở trong đầu, chuẩn bị viết một quyển bí tịch tặng cho Trì tổng.
*
Sau khi trở lại phòng làm việc, Trì Nghiên vẫn cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hai tay đan vào nhau chống lên cằm, đầu mày cau chặt lại, cũng không biết đang nghĩ gì.
Qua một lúc, anh mở điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Hứa Trầm.
[Trì Nghiên: Có phải dạo gần đây ông già nhà cậu mới xây một làng nghỉ mát không?]
[Hứa Trầm: Đúng thế, ở bên thị trấn Trường Độ, sao vậy?]
[Trì Nghiên: Thế nào?]
[Hứa Trầm: Tôi cũng chỉ đến được một lần, cảm thấy cũng không tồi, sao thế?]
[Trì Nghiên: Không phải sắp nghỉ Tết rồi sao, muốn đưa Tần Thời Dụ qua bên đó chơi, dạo gần đây cô ấy bận, có lẽ không thể đi xa được.]
[Hứa Trầm: Còn có người bận hơn cả Trì tổng sao?]
[Trì Nghiên: Nói nhăng cuội gì đấy. Hỏi cậu chuyện này, nể mặt cậu ông già nhà cậu, có giảm giá cho tôi không?]
[Hứa Trầm: Quen cậu nhiều năm vậy rồi, cũng chưa từng thấy cậu mua đồ vật gì giảm giá, giảm giá có thể xứng với thân phận Trì thiếu sao?]
[Hứa Trầm: Hay là cậu cứ tìm vợ cậu đòi lại quyền sở hữu tài sản đi, làm gì có ai có vô số tài sản mà mỗi tháng còn nhận số tiền tiêu vặt cố định như cậu chứ.]
[Trì Nghiên: Tôi thích đưa cho vợ tiêu, cậu quản được chắc, bản thân mình độc thân còn không biết ngại nói người khác, sau này tiền của ông già bị cậu tiêu hết rồi thì đừng có mà tìm tôi vay tiền, tôi có vợ quản tiền đấy, cả đời này ai nghèo tôi cũng không quan tâm.]
Hứa Trầm:???
Trì – Học sinh tiểu học – Yêu đương mù quáng – Nghiên online.
[Hứa Trầm: Cậu đừng có đắc ý quá sớm, có phải gần đây cậu yêu đương mê muội, quên mất chuyện gì rồi không?]
Sau đó anh ta gửi ảnh một chiếc xe.
[Hứa Trầm: Để tôi đoán xem, vợ cậu sẽ cho cậu tiền mua thứ này không?]
Trì Nghiên nhìn tấm hình đó, bỗng nhiên bật người dậy.
Đúng là quên mất.
Tên Cao Hùng này sao không nhắc anh một tiếng chứ?
Đương nhiên anh sẽ không thừa nhận trước mặt Hứa Trầm, vô cùng cứng rắn trả lời anh ta.
[Trì Nghiên: Đừng tỏ vẻ ở đấy nữa. Sao cậu biết vợ tôi sẽ không?]
[Hứa Trầm: Có cược không?]
[Trì Nghiên: Cược thì cược.]
…
Sau khi đánh cược với anh ta, Trì Nghiên nhìn thử thời gian, nếu như anh đoán không sai, lúc này Tần Thời Dụ đang ăn trưa, xem tivi, bình thường cô sẽ xem show tạp kỹ chữa lành về cuộc sống.
Nói tóm lại, lúc này có lẽ là lúc cô thả lỏng nhất trong một ngày làm việc, tâm trạng cũng không tồi, vậy nên anh định gửi tin nhắn cho cô ngay bây giờ.
[Ăn muối: (Em yêu có nhớ anh không.jpg)]
Anh chọn một nhãn dán đáng yêu nhất gửi qua, không bao lâu, Tần Thời Dụ đã trả lời tin nhắn.
[Tần Thời Dụ: Sao vậy?]
[Ăn muối: Nhớ em.]
[Tần Thời Dụ: Nhớ em hay nhớ tiền?]
[Ăn muối: Bị em nhìn ra rồi (Ngại quá.jpg)]
[Ăn muối: Vậy nên bà xã đại nhân có thể chuyển cho anh một chút không?]
[Ăn muối: Muốn mua xe.]
Ở với Trì Nghiên lâu rồi, cô đã không lạ gì với việc anh vẫn muốn mua xe dù đã có cả một ga ra ô tô, cô vô cùng bình tĩnh trả lời một câu.
[Tần Thời Dụ: Nói đi muốn bao nhiêu tiền, em chuyển cho anh.]
[Trì Nghiên: Năm triệu.]
Tần Thời Dụ lại không kinh ngạc cho lắm, có lẽ bởi vì đã làm phu nhân nhà giàu được một khoảng thời gian, trình độ này cũng chỉ nằm ở nhóm giữa trong hàng loạt xe của Trì Nghiên mà thôi.
Cô đã viết xong câu “Được thôi” vào trong khung hội thoại, sau khi nhìn tin nhắn Trì Nghiên vừa gửi đến, cô hít vào một hơi, lập tức xóa đi hai chữ đó.
[Ăn muối: Là tiền đặt cọc.]
[Tần Thời Dụ:???]
[Tần Thời Dụ: Anh gửi ảnh xe cho em xem trước đã.]
Rất nhanh Trì Nghiên đã gửi một tấm ảnh qua, lại rất nhanh nhận được câu trả lời của Tần Thời Dụ.
[Tần Thời Dụ: Ông xã à, không được, chiếc xe này nhìn như bọ ngựa lớn vậy, không đẹp, không xứng với khí chất của anh.]