Trở về Giang Thành không lâu, Tần Thời Dụ bắt đầu suy nghĩ, Trì Nghiên nói muốn theo đuổi cô có phải là chọn sai thời điểm rồi không?
Hai người họ sau khi trở về Giang Thành thì làm hai chuyện.
Một là vừa chạm đất, Trì đại thiếu gia đã gấp gáp chạy đến phòng làm việc của cô, lấy danh nghĩa là giúp cô chuyển hành lý về nhà, nhưng anh nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt rồi.
Tần Thời Dụ cũng để mặc anh, dù sao thì ngủ ở phòng làm việc cũng không thoải mái bằng biệt thự lớn.
Chuyện thứ hai hai người cùng làm là cùng nhau xem phim, cũng không đến rạp chiếu phim mà tùy tiện chọn một bộ phim xem trong phòng chiếu phim gia đình.
Nói là tùy tiện chọn một bộ phim nhưng Tần Thời Dụ lại cảm thấy boy tâm cơ Trì Nghiên đang cố ý.
Thật ra câu chuyện rất đơn giản, một đôi nam nữ ngốc nghếch, cũng chẳng có gì ngoài gặp gỡ, phải lòng, ở bên nhau, sau đó hiểu nhầm. Nhưng miệng của hai người hình như chỉ dùng để trang trí, không ai chịu giải thích, hiểu nhầm càng hiểu nhầm thêm, cuối cùng cô trốn anh đuổi, đuổi được rồi thì vừa ôm vừa gặm, hiểu nhầm gì để sau khi hôn xong giải thích cũng không muộn.
Từ trước đến giờ Tần Thời Dụ đều không hứng thú với kiểu tình tiết như thế này, so với thể loại này cô càng thích k1ch thích hơn một chút.
Trước đây khi xem phim thể loại này cùng Lâm Ngữ Trì, Lâm Ngữ Trì đã khóc đến nỗi không thể thở được, cô vẫn còn ở một bên rối rắm xem nên mở gói khoai tây vị nguyên bản hay vị cà chua trước.
Trì Nghiên làm phòng chiếu phim tại nhà này thật ra rất có không khí của rạp chiếu phim bên ngoài, tắt đèn đi rồi là không nhìn rõ ai cả, vậy nên trong bóng tối cô đã ngáp mấy cái, chắc Trì Nghiên cũng không phát giác được.
Ngồi cùng Lâm Ngữ Trì cô còn có thể phỉ nhổ vài câu, nhưng bây giờ cùng với Trì Nghiên… cũng có thể tính là hẹn hò nhỉ?
Phá hỏng bầu không khí thì không được hay lắm.
Phim chiếu được một nửa, nam nữ chính vẫn đang ở trong giai đoạn hiểu nhầm, Tần Thời Dụ không thể hiểu được mở miệng giải thích có gì mà khó đến thế, xem mà chỉ có thể sốt ruột theo, vậy nên cô dứt khoát nhắm mắt lại.
Có một câu nói rất hay, mắt không thấy tim không đau, sao phải tự tìm bực tức chỉ vì một bộ phim.
Nhưng cô không thể ngờ vừa nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa lại là lúc bộ phim kết thúc.
Cô xoa xoa mặt, từ từ mở mắt ra, trước mắt là một tầng sương mờ, tầm mắt không được rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy danh sách diễn viên mơ hồ ở trên màn hình.
Tuy rằng trong mắt vẫn còn nước, nhưng đầu óc cô đã tỉnh trước, làm bộ vỗ tay vài cái: “Kết cục này hay quá, họ hạnh phúc thật, đúng là làm người ta ngưỡng mộ…”
Sau khi Tần Thời Dụ nói xong câu này, Trì Nghiên cũng không biết ấn vào công tắt nào, cả phòng chiếu phim gia đình lập tức sáng lên.
Anh quay đầu nhìn Tần Thời Dụ.
Lúc này cô đang dựa vào lưng ghế, ngây ngốc nhìn màn hình lớn, khóe mắt còn vài giọt nước mắt, đôi mắt ngập nước, nhìn vô cùng đáng thương.
Nếu không phải Trì Nghiên vừa nhìn thấy người này dùng ghế làm giường dùng cánh tay làm gối, chỉ còn thiếu cái chăn nữa là có thể nói mớ được luôn, có lẽ anh cũng thật sự cho rằng cô đang cảm động đến nỗi rơi nước mắt.
Vừa nãy cô ngủ quá ngon, Trì Nghiên không đánh thức cô, tự mình xem hết bộ phim.
Nói thật thì có hơi nhàm chán.
Ngoại trừ đoạn cuối cùng.
Đôi mắt hẹp dài của anh cong lên, ý cười nồng đậm, giọng nói khàn thấp: “Hạnh phúc?”
“Em nói hạnh phúc kiểu nào?”
Tần Thời Dụ: …
Còn có thể là kiểu nào, tình tiết này rất dễ đoán, chắc chắn là nam chính theo đuổi được nữ chính, hai người làm rõ hiểu lầm, sau đó ôm nhau khóc rống tâm sự nỗi lòng với nhau. Cái gì mà em yêu, xin lỗi, đều là lỗi của anh, em yêu, anh mãi mãi yêu em, đừng bao giờ rời khỏi anh nữa được không…
Sau đó hai người có một happy ending cũ rích.
Lúc này nhìn biểu cảm vi diệu của Trì Nghiên, cô dần dần bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình.
… Không phải là BE đấy chứ?
Cô không xem sao mà biết được?
“Thì kiểu… Hạnh phúc đó ấy…”
Tần Thời Dụ càng nói càng chột dạ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, nhỏ như con muỗi.
Trì Nghiên nhặt cái điều khiển lên, quay đầu qua, con ngươi thâm thúy nhìn thẳng vào cô, ngón cái nhấn vào nút tua lại, không thèm quay đầu mà chỉ nhìn chằm chằm cô.
“Vậy thì xem lại một lần nữa.”
Khóe môi anh cong lên, tâm trạng không tồi.
Nhưng Tần Thời Dụ lại không nghĩ ra…
Tại sao lại phải xem một lần nữa?
Trên màn hình chiếu lại cảnh cuối phim.
Nhạc nền rất êm tai, nhưng vẫn không che được tiếng thở gấp, tiếng nỉ non của hai người đang quấn lấy nhau.
Khung cảnh này được quay rất đẹp.
Bóng hình hai người được che hờ sau tấm màn che màu trắng thuần, như ẩn như hiện, chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái.
Còn có độ cong phập phồng lên xuống của hai người.
Nữ chính như con cá bị vứt lên bờ, lại giống như cây liễu yếu ớt, uyển chuyển tha thướt, chìm chìm nổi nổi.
D*c vọng đang bành trướng.
Bầu không khí mập mờ và thơm ngát, làm bầu không khí ở bên này cũng trở nên mặn ướt.
Tuy rằng cảnh phim quay không được rõ ràng, nhưng chỉ cần là người trưởng thành bình thường thì đều nhìn ra hai người trong phim đang làm gì…
Tấm màn che trong phim đột nhiên rơi xuống một đoạn, để lộ tấm lưng của nữ chính.
Lưng của cô ấy trắng như tuyết, eo thon như liễu, sống lưng tạo thành một khe rãnh, nông sâu không giống nhau theo động tác phập phồng lên xuống.
Bây giờ Tần Thời Dụ chỉ muốn kêu cứu mạng.
Hóa ra là loại hạnh phúc này…
Đồng âm không cùng nghĩa*, ông nói gà bà nói vịt, ý diễn đạt cũng khác nhau.
(*Hạnh phúc và chuyện tình d*c đồng âm.)Cũng may khung cảnh này chỉ dừng lại tại đó.
Ống kính chuyển ra ngoài cửa sổ.
Ở phía chân trời là hoàng hôn ấm áp, đám mây vàng nhạt, một trận gió lướt qua, cành cây đụng vào nhau, chim chóc vỗ cánh bay lên, bộ phim kết thúc tại đây.
Nhịp tim Tần Thời Dụ cũng suýt nữa dừng tại đây.
Thế này thì hiểu nhầm to rồi.
Trì Nghiên nhảy qua ca khúc cuối phim, trực tiếp tắt màn hình đi.
Hiện giờ Tần Thời Dụ ngồi đó giữ nụ cười thiên sứ như tạc tượng, cô không biết làm gì khác, chỉ biết mỉm cười.
Ánh mắt Trì Nghiên rơi trên người cô, giọng nói cũng như nhiễm phải d*c vọng ở trong bộ phim vừa nãy, vô cùng trầm khàn: “Em vừa nói, bọn họ rất hạnh phúc.”
“Em rất ngưỡng mộ?”
Tần Thời Dụ: …
Bây giờ cô giống như một cái bánh bao mới ra lò, nóng từ ngoài vào trong.
Nhưng nếu có thể, cô chỉ muốn làm một cái bánh bao bị điếc.
“Em… Cái đó…”
“Ý của em là, không phải họ HE rồi sao, sau đó nhất định sẽ rất hạnh phúc…”
Trì Nghiên đột nhiên nghiêng đầu về phía cô, hơi thở nặng nề lại nóng rực, giọng điệu mang theo chút trêu chọc: “Sợ rồi sao?”
“Lần sau không thích loại phim này có thể nói thẳng với anh, đổi một bộ khác là được.”
“Anh cũng không cưỡng cầu em.”
Xem ra anh đều biết hết.
Có nghĩa vừa nãy anh đang cố ý!!!
Tần Thời Dụ đang định lên tiếng giải thích, lúc này điện thoại của Trì Nghiên lại vang lên.
Anh không rời đi, trực tiếp nghe điện thoại trước mặt cô.
Cuộc điện thoại này rất ngắn, tổng cộng Trì Nghiên chỉ nói mấy chữ “Được”, “Biết rồi”, khi cúp điện thoại anh hơi cau mày lại.
“Sao vậy?”
Tần Thời Dụ không nhịn được mà hỏi một câu.
Trì Nghiên thờ ơ nhét điện thoại vào trong túi, giọng điệu lại không thoải mái như vậy.
“Dự án lần này hợp tác với bên Nhật Bản, có lẽ anh phải bay qua đó một chuyến.”
“Hôm nay sao? Gấp như vậy?”
Họ mới bay về Giang Thành mà, anh lại phải bay đi rồi? Thế này là muốn biến thành chim trên trời sao.
“Ừm.”
“Có hơi gấp.”
“Công ty các anh dạo này đang phát triển dự án gì vậy? Còn phải đi Nhật Bản?”
Tần Thời Dụ có thể dùng ngón chân của mình để thề cô nói lời này thật sự chỉ là muốn hỏi một cách đơn thuần, tuyệt đối không có ý khác.
Nhưng hình như tên Trì Nghiên này lại nghĩ lệch đi rồi, anh nhếch miệng cười, lời nói mập mờ: “Yên tâm, hợp pháp.”
“Còn về những thứ khác thì tạm thời bảo mật, đến lúc đó em sẽ biết.”
???
“Em chỉ lịch sự tùy tiện hỏi một câu, anh thật sự cho rằng em hứng thú với cái gì đó của anh hả? Nghĩ quá nhiều rồi…”
Tần Thời Dụ cố ý ngoảnh đầu đi không nhìn anh, bực mình nhưng lại như đang xấu hổ.
Anh nhếch môi thấp giọng cười: “Vậy em thế này là không muốn anh đi rồi?”
Tần Thời Dụ: …
Sao người này lại không biết xấu hổ như vậy!!!
“Không, em mong anh mau chóng đi đi, để một mình em độc chiếm căn nhà này, ngày ngày ra ngoài quẩy bar ngắm trai đẹp…”
“Anh đi bao lâu?”
Gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh chìm trong ánh đèn vàng ấm.
“Có lẽ là một tuần…”
“Ngoan ngoãn đợi anh trở về.”
Anh cố ý kéo dài âm cuối, mờ ám lại quyến luyến.
Lúc này trong lòng Tần Thời Dụ cũng không biết đang nghĩ gì.
Nói thế nào nhỉ, hình như cô quả thật có chút không nỡ xa Trì Nghiên, suy cho cùng hôm nay mới là ngày thứ nhất anh theo đuổi cô, anh lại phải bay đi rồi, hơn nữa còn phải đi cả tuần.
Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
*
Tuy rằng Trì Nghiên bay đến Nhật Bản nhưng thời gian hai người nói chuyện không hề ít hơn trước đây.
Từ lần trước sau khi hai người nói rõ, tên Trì Nghiên này như biến thành một người khác, đi công tác ngay cả khi mở họp cũng gọi điện cho cô.
Thật ra cô rất muốn cúp điện thoại của anh.
Bởi vì hai ngày nay lỗ tai cô toàn là mấy từ tiếng Nhật như “Konichiwa”, “Arigatou”; “Arigatou Gozaimasu”.
Tần Thời Dụ thật sự nghi ngờ người này bay đến Nhật Bản có phải là để lên một lớp tiếng Nhật cho cô không.
Thật ra cô chưa từng cúp máy.
Chỉ là một khi vị thiếu gia này đã nhiều chuyện rồi là sẽ hỏi cô một hồi lâu, ngoại trừ tín hiệu không tốt, điện thoại hết pin ra, cô không nghĩ ra được lý do nào khác để giải thích việc vì sao cô lại cúp cuộc điện thoại giảng dạy tiếng Nhật trực tiếp này của anh.
Cuối cùng, sau một đợt “xx-san”, rốt cuộc cô cũng không chịu được nữa, nghe bọn họ nói chuyện quá dễ phân tâm, cô chỉ muốn yên tĩnh vẽ tranh, không muốn học thêm một ngôn ngữ mới, cầu xin Trì Nghiên buông tha cho cô.
Cuối cùng cô vẫn nhẫn tâm cúp điện thoại.
Dù sao thì bây giờ Trì Nghiên đang mở cuộc họp, chắc phải đợi một lúc nữa anh mới gọi lại, khoảng thời gian ấy đủ để cô nghĩ ra một lý do hoàn mỹ.
Cô làm xong công việc cần làm, Trì Nghiên còn chưa gọi điện thoại đến.
Tần Thời Dụ đứng lên vươn vai, đi về phía phòng trà.
Còn chưa đi đến phòng trà đã ngửi được một mùi hương chua cay.
Đi vào nhìn thử, là Lâm Ngữ Trì mua một phần chân gà rút xương, ra sức ăn ở trong đó.
Gần đây công ty Lâm Ngữ Trì chuyển đến khu này, vậy nên Lâm Ngữ Trì thường xuyên đến thăm cô, rảnh rỗi là lại xúi giục họ cùng đặt đồ ăn ngoài, làm Tần Thời Dụ cảm thấy gần đây mình đã béo lên không ít.
“Mày đi làm cũng thoải mái thật đấy nhỉ, ngày nào cũng chạy ra ngoài.”
Lâm Ngữ Trì thấy cô đến thì ngước mắt nhìn, vẫy vẫy găng tay đầy dầu gọi cô mau qua đây.
“Còn không phải do gần đây bên này mở một quán vô cùng ngon sao, tao muốn ăn với mấy người bọn mày, ai ngờ bọn họ đều bận nói phải đợi một lúc, tao thấy mày cũng đang bận, vừa nãy không làm phiền mày…”
“Mau ngồi xuống ăn…”
Lâm Ngữ Trì nói xong rồi lại bắt đầu ăn, cô ấy đang đeo tai nghe xem phim, không rảnh rỗi để ý đến Tần Thời Dụ.
Có điều Tần Thời Dụ cũng đã quá quen với cô ấy, không hề để ý, cũng ngồi xuống, khi chuẩn bị đeo găng tay lên thì Trì Nghiên gọi đến.
Không có cách nào khác, cô chỉ đành đeo tai nghe lên, từ từ đeo găng tay vào, nhặt một chiếc chân gà.
“Vừa nãy không phải em đang vẽ tranh sao, tín hiệu đột nhiên bị ngắt, anh lại đang họp, em cũng ngại gọi lại làm phiền anh…”
Tần Thời Dụ nhẹ nhàng giải thích, trong lòng lại phỉ nhổ.
Tên Trì Nghiên này làm sao vậy!
Không phải đang theo đuổi cô sao!
Sao mà làm như yêu đương vậy!!
“Em đang ăn gì đó?”
“Chân gà…”
Tần Thời Dụ nói đến đây, trong tai nghe đột nhiên không có âm thanh gì nữa, cô nhìn thử màn hình, chưa cúp máy, tín hiệu cũng bình thường, lẽ nào là tai nghe hỏng rồi sao?
Cô lột găng tay ra, để ống nghe bên tai thì có âm thanh trở lại, là tai nghe hỏng rồi.
Nhưng mà cô lại muốn ăn chân gà, cầm điện thoại như vậy không tiện ăn…
Cô nhìn Lâm Ngữ Trì ở đối diện, cô ấy đang đeo tai nghe cười ngốc nghếch xem điện thoại, Tần Thời Dụ vỗ vỗ cô ấy, dùng tay chỉ vào nút loa ngoài trên giao diện trò chuyện của mình.
Sự ăn ý nhiều năm giữa hai người bạn tốt làm Lâm Ngữ Trì lập tức hiểu ý của cô, giơ tay ra hiệu ok.
Tần Thời Dụ yên tâm mở loa ngoài.
Sau đó cô lại đeo găng tay vào, bắt đầu cuộc hành trình mỹ vị.
“Sao vừa nãy không có tiếng?”
“Ôi dào vừa nãy tai nghe của em hỏng rồi, bây giờ không dùng tai nghe nữa…”
Hai người lại nói vài câu.
Tần Thời Dụ vẫn cứ vùi đầu xuống, không ý thức được những người khác cũng đi vào phòng trà.
“Chị Thời Dụ, chị uống trà sữa không? Chúng em định đặt trà sữa.”
Là giọng nói của em trai nhiếp ảnh gia trong phòng làm việc.
Tần Thời Dụ ngẩng đầu đang định nói không, Trì Nghiên ở bên kia lại giành trước một bước.
Vốn dĩ đang mở loa ngoài, nhưng lúc này Trì Nghiên lại ép giọng nói, cả phòng trà đều có thể ngửi thấy một mùi chua bay bổng.
“Tần Thời Dụ, phòng làm việc của các em sao lại tuyển nam vậy?”
“Có phải em cúp điện thoại của anh là để nói chuyện với cậu ta không?”
???