Đây chỉ là một căn phòng ngủ rất bình thường.
Xung quanh không được sửa sang quá khoa trương, đến giường cũng là do chủ thuê để lại, trông rất đơn giản.
Nhưng khi vừa bước vào, Mạnh Thiểu Du đã hướng mắt đến điện thờ đặt trên tủ đầu giường.
Điện thờ này được chạm khắc vô cùng tinh xảo nhưng chỉ bé bằng lòng bàn tay, nếu chỉ liếc mắt thì người ta sẽ rất dễ nhìn lướt qua nó.
Mạnh Thiểu Du bước đến cầm lấy pho tượng.
Hiển nhiên tượng thờ này không phải do chủ thuê đặt ở đây, dù sao thì người ta sẽ không đặt điện thờ mà gia đình mình cung phụng trong phòng của khách trọ.
Nếu không phải là của chủ thuê, vậy đương nhiên chính là đồ của Khương Văn Phi.
Mạnh Thiểu Du cầm điện thờ lên, từ vật liệu gỗ đến tay nghề đều rất tỉ mẩn, dù là người thường thì cũng có thể nhìn ra giá trị xa xỉ của bức tượng này.
Nhưng cái Mạnh Thiểu Du lưu ý nhất chính là đối tượng cung phụng của điện thờ này.
Bên trong điện thờ là một thần tượng được điêu khắc từ gỗ lim.
Nhìn từ dưới lên trên, trước hết ta thấy một búp hoa sen đỏ nở rộ, sau đó là một vị "thần" ngồi ở trên, từng nếp gấp trên quần áo và biểu tình của vị thần đều được điêu khắc vô cùng tinh tế.
Ngồi trên bông sen là một thiếu niên, tay trái bấm tay niệm chú, tay phải cầm hoa, trên cổ tay còn có vài miếng vảy rồng.
Tượng thần cúi đầu nở nụ cười với mặt đất, trên đầu là một đôi sừng rồng.
Phật không giống Phật, đạo không giống đạo.
Nếu không phải được cung phụng trên điện thờ, dù có gọi đây là mô hình thì cũng không có ai nghi ngờ.
Hiển nhiên đây không phải là một thần tượng truyền thống.
Mạnh Thiểu Du lại quan sát kĩ hơn một lát, cậu phát hiện ra bông sen mà vị thần này ngồi lên thật ra được tạo thành từ vô số bàn tay đang bám lên trên.
Hệt như một đám người đang cố gắng giãy dụa để thoát khỏi biển khổ, nhưng cuối cùng lại trở thành một bộ phận để nâng thiếu niên lên.
Lại nhìn gương mặt đang nở nụ cười nhìn xuống của thần tượng, Mạnh Thiểu Du không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Sau khi quan sát khuôn mặt của thần tượng một cách cẩn thận, Mạnh Thiểu Du không khỏi cảm thấy một chút quen thuộc.
Nhưng ngoài ra thì không còn gì khác, cậu chỉ tìm được một bức tượng như thế mà thôi.
Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mang pho tượng này đi.
- -
Vì điều tra ra được người đứng sau vụ hắt nước bẩn trên mạng là Khương Văn Phi, phòng làm việc của Dư Giang Hòa và bộ phận xã giao của nhà họ Nhâm xử lí vô cùng nhanh chóng, những pha chửi rủa Mạnh Thiểu Du cũng dừng lại.
Bão táp qua đi, một nhóm người khác lại lén lút trồi lên.
> Hì hì, năm nay cả hai người đều được đề cử kìa!
> Miếng đường này lớn quá, lớn đến mức kinh thiên luôn!!
> Các chị em, đến ngày trao giải là kết hôn luôn đó!!
Chuyện Mạnh Thiểu Du được đề cử nam diễn viên phụ xuất sắc nhất gây xôn xao không nhỏ cho cả quần chúng và người hâm mộ, đặc biệt là fan CP.
Dù sao thì gần đây tần suất đứng chung khung hình của Mạnh Thiểu Du và thầy Dư ngày càng ít, fan CP chỉ có thể liếm đi liếm lại đường cũ.
Vì thế, có thể nói tin tức này vừa xuất hiện đã khiến bọn họ vô cùng kích động.
Bản thân Mạnh Thiểu Du thì vẫn trước sau như một, trái lại Trương An Sinh thì vô cùng tất bật, dù sao cả hai nghệ sĩ trong phòng làm việc của Dư Giang Hòa đều chỉ có một người đại diện là ông thôi!
Chuẩn bị lễ phục hay thiết kế tạo hình, chắc chắn các quy trình này đều phải được chuẩn bị ngay từ lúc nhận được đề cử.
Cũng may mà Trương An Sinh làm việc với Dư Giang Hòa đã lâu nên có thể nói là quen tay hay việc.
Cuối cùng, hai người Mạnh Thiểu Du thử trang phục một đen một trắng, kiểu dáng rất giống, chỉ khác ở các chi tiết, nhìn lướt qua còn tưởng là đồ tình nhân.
Lúc hai người mặc thử quần áo, trợ lý đứng bên cạnh cứ tấm tắc nói: "Trang phục này rất khó để người ta không hô lên hai chữ xứng đôi!"
Mạnh Thiểu Du vận đồ trắng trông vừa phóng khoáng lại vừa nhã nhặn.
Gương mặt cậu vốn đã tinh xảo, thêm nét non nớt vốn có của thiếu niên, khiến người ta tưởng như đang trông thấy một cậu hoàng tử.
Mà Dư Giang Hòa bên cạnh cậu lại mặc đồ đen, khí thế của anh áp đảo, trên gương mặt là khí chất của người bề trên.
Khỏi phải nói, hai người chỉ cần đứng cạnh nhau thì đã tỏa ra một bầu không khí không thể chứa thêm một ai khác.
Trợ lý càng nhìn càng thấy đây không phải là đến thử quần áo, đây rõ ràng là đến để đút cơm chó mà!
Stylist hỏi cảm giác sau khi mặc của hai người xong thì cũng thuận miệng nói: "Ai không biết còn tưởng là lễ phục kết hôn ấy chứ."
Trương An Sinh không nói gì.
Tuy mối quan hệ của Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa vẫn chưa được công khai, nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu rõ.
Cuối cùng không ai nhiều lời nữa, coi như là thuận theo tự nhiên.
Dư Giang Hòa buông mắt nhìn Mạnh Thiểu Du đang đứng trước mặt mình, anh tiến lại một bước rồi giúp cậu sửa sang lại ống tay áo.
Thật ra hai người đã không dính lấy nhau một khoảng thời gian rồi.
Thấy thế, Trương An Sinh thức thời kéo những người khác ra ngoài, chỉ để lại hai người bọn họ.
Người khác vừa đi, Dư Giang Hòa bèn ôm lấy Mạnh Thiểu Du rồi hôn cậu một cái.
Đến lúc buông ra, Mạnh Thiểu Du còn hơi thở gấp, trái lại vẻ mặt thầy Dư lại vô cùng thỏa mãn, cả người như phát ra tia lửa điện.
Một mặt Mạnh Thiểu Du cảm thấy hơi buồn cười, mặt khác lại dung túng cho thầy Dư "được voi đòi tiên", mãi đến khi thấy quần áo sắp nhàu đến nơi, cậu mới ngăn anh lại.
Hai người dứt khoát thay lễ phục ra.
Phòng làm việc chỉ còn hai người bọn họ, Dư Giang Hòa bèn ôm lấy Mạnh Thiểu Du không rời.
Mạnh Thiểu Du tóm tắt lại những việc mình làm gần đây cho thầy Dư nghe.
Dư Giang Hòa lắng nghe cậu nói với ánh mắt không rời, cuối cùng anh thấp giọng dặn dò: "Em phải cẩn thận." Sau đó không để Mạnh Thiểu Du kịp nói gì, Dư Giang Hòa lại lấy ra một cái hộp gỗ dài rồi đặt vào tay cậu.
"Đây là gì vậy ạ?" Mạnh Thiểu Du ngơ ngác.
Sau khi mở hộp, cậu lại thấy bên trong là một thanh kiếm dài.
Vì Dư Giang Hòa thức tỉnh long khí nên nhánh gỗ đào mà Mạnh Thiểu Du sử dụng xưa nay đã không thể dùng được nữa, từ đó trở đi cậu vẫn luôn quyết đấu bằng bùa chú.
Mặc dù bùa chú cũng là điểm mạnh của Mạnh Thiểu Du, song lúc cần thiết thì cậu vẫn cần một pháp khí thuận tay.
Thanh kiếm này do Dư Giang Hòa mua được trong một cửa hàng đồ cổ trên đường đi công tác.
Nghe nói vị chủ nhân của thanh trường kiếm này cũng là một đạo trưởng, đây là một thanh kiếm chém yêu trừ ma.
Dư Giang Hòa lập tức mua lại thanh kiếm này, cuối cùng rơi vào tay Mạnh Thiểu Du.
Ông chủ cũng không lừa gạt, dù cách một lớp vỏ nhưng Mạnh Thiểu Du vẫn có thể cảm nhận được cương khí của thanh kiếm này.
Cậu lại thấy Dư Giang Hòa nhìn mình rồi thấp giọng nói: "Anh hi vọng em có thể sử dụng nó để bảo vệ bản thân mình."
Tuy Dư Giang Hòa không hiểu biết về những chuyện âm dương bằng Mạnh Thiểu Du, nhưng anh sẽ dùng cách thức của riêng mình để sóng vai cùng cậu.
Mạnh Thiểu Du cười, cậu cất kĩ cây kiếm rồi chớp mắt nói: "Đương nhiên rồi ạ."
- -
Khương Văn Phi rời khỏi chung cư.
Đợi đến khi gã mở tin tức trên mạng ra, màn bóc phốt quy mô lớn kia đã bị đè xuống.
Khuôn mặt gã không khỏi trở nên vặn vẹo, gã đập bàn một cách phẫn nộ!
Mẹ nó, sao Mạnh Thiểu Du lại khó tiêu diệt như vậy?!
Một mặt Khương Văn Phi phẫn nộ, mặt khác lại cung kính nói với thiếu niên trong phòng: "Rất xin lỗi đại nhân, t-tôi đã cố gắng hết sức...!Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa!"
Thiếu niên kia chính là người đã chạm mặt với Mạnh Thiểu Du tại âm phủ giả mạo.
Nghe xong câu này, trên gương mặt hắn không có bất kì biểu cảm gì.
Hắn nghiêng đầu liếc Khương Văn Phi một cái, lạnh lùng nói: "Phế vật."
Chỉ một câu như vậy đã khiến Khương Văn Phi phải run lên, gã quỳ rạp xuống đất cầu xin: "K-không, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa!"
"L-lần này là do tôi sơ suất, chắc chắn lần sau..."
"Thần linh đại nhân!"
Nhưng ngay sau đó Khương Văn Phi đã bị bịt miệng lôi đi, rất nhanh sau đó không còn âm thanh gì đọng lại.
Một gã đàn ông trung niên bước đến rồi nói: "Hay để thần đến gặp cậu ta được không ạ?"
Thiếu niên chẳng ừ hử gì, gã đàn ông trung niên cho rằng hắn đồng ý nên xoay người đi ra ngoài.
Đợi gã đi rồi, thiếu niên bèn cúi đầu xuống cắn móng tay.
Mạnh Thiểu Du...
Dù là thời điểm nào thì cũng khiến người ta chán ghét như vậy!
- -
Lễ trao giải Ngọc Lan Vàng cách năm mới rất gần.
Mỗi khi đến những ngày cuối năm, các chùa chiền lớn đều tổ chức hoạt động, năm nay vì đủ các lí do mà họ còn tổ chức nhiều hơn ngày trước.
Mạnh Thiểu Du bị Huyền Vi gọi đi giúp đỡ không ít, cậu bèn nhân dịp này mà hỏi thăm về pho tượng mình lấy được trong phòng trọ của Khương Văn Phi.
Song chưa ai từng nhìn thấy pho tượng này.
Dù nói là tà thần, nhưng nhiều người vào Nam ra Bắc như vậy, chưa ai nhìn thấy một tà thần như vị được cung phung trong điện thờ kia.
Thậm chí Mạnh Thiểu Du còn cho Ngao Huyền nhìn qua, dù sao thì pho tượng này trông rất giống hình tượng của Long Thần thuở thiếu niên.
Nhưng chung quy lại thì vẫn không có manh mối gì.
Trên đường về nhà từ miếu Đông Nhạc, Mạnh Thiểu Du luôn phải băng qua một con hẻm.
Hôm nay khi cậu đi ngang qua, một con mèo trắng tròn ủm bỗng dưng chạy ra từ trong ngõ.
Khi thấy Mạnh Thiểu Du, nó bèn "meo meo" hai tiếng, tiếng kêu nhõng nhẽo chảy cả nước.
Mèo trắng đứng phía trước chặn đường đi của Mạnh Thiểu Du, cậu bèn dừng chân một lát, con mèo "meo meo" đi về phía cậu, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến người ta không khỏi nhũn tim.
Nhưng đúng khoảnh khắc mèo trắng tới gần, nó đột nhiên biến thành hình dạng được làm bằng giấy, mọc ra móng vuốt sắc bén rồi vung tay về phía Mạnh Thiểu Du!
Mạnh Thiểu Du không kịp đề phòng mà lui về phía sau vài bước, cánh tay cậu bị cào một đường.
Thế nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại rồi đánh nát con mèo giấy này.
"Bản lĩnh cũng không tệ, chẳng trách cậu có thể liên tục trốn thoát khỏi đám người giấy."
Một giọng nói truyền đến từ trong con hẻm.
Một gã đàn ông trung niên với dáng người gầy gò bước ra, gã nhìn chằm chằm Mạnh Thiểu Du với sắc mặt chẳng lành.
Thấy gã đi tới, Mạnh Thiểu Du sững sờ một lát, sau đó cậu liếc nhìn con mèo giấy đã tan tác trên mặt đất rồi nói: "Ông chính là người làm ra đám đồ giấy này?"
Mạnh Thiểu Du cũng không xa lạ gì với đống đồ giấy của đối phương, vì thế cậu còn đến hỏi thăm một ông cụ làm đồ giấy ở thủ đô, sau khi được ông chỉ dẫn, cậu mới biết người đứng sau đám người giấy này là truyền nhân của nhà họ Trương thuộc phái Cán.
(Cán: Cách viết tắt của tỉnh Giang Tây.)
Có lẽ đó chính là người trước mặt.
Gã đàn ông cười ha ha nói: "Đúng vậy, chính là ta." Trương Tuyền Đức nhìn chòng chọc Mạnh Thiểu Du với ánh mắt chết chóc, gã nói: "Lúc trước ta chưa ra mặt, đám người giấy này không thể phát huy thực lực đầy đủ.
Hôm nay ta và cậu so tài một phen, ta sẽ cho cậu thấy sự lợi hại của ta — Á —!"
Trương Tuyền Đức còn chưa dứt lời, Mạnh Thiểu Du đã tiến lên một bước rồi quật gã xuống đất!
Cậu đánh quá bất ngờ, Trương Tuyền Đức còn chưa kịp phản ứng lại.
Gã ta chỉ kịp hét lên một tiếng, sau đó gã nhận ra mình đã bị ấn chặt trên mặt đất mà không thể cựa quậy.
Gã phẫn nộ nói: "Vậy mà cậu lại động thủ trước! Cậu không coi trọng quy củ của giang hồ!"
Mạnh Thiểu Du cười nhạo một tiếng rồi nói: "Ngại quá, giới trẻ bọn tôi không coi trọng võ đức lắm đâu."
Cậu nhìn xuống Trương Tuyền Đức rồi nói: "Tôi còn đang nghĩ xem phải tìm ông bằng cách nào, vậy mà ông lại đúng lúc tìm tới!"
Đám người giấy của Trương Tuyền Đức không chỉ tập kích các đạo trưởng, hôm Trung Thu bọn chúng còn nhăm nhe câu hồn nhà họ Nhâm, nếu không có Mạnh Thiểu Du thì e rằng bố mẹ cậu đã chết không rõ lí do rồi!
Nghĩ đến đây Mạnh Thiểu Du lại nổi giận, cậu tóm lấy Trương Tuyền Đức rồi đưa gã về miếu Đông Nhạc.
Như Trương Tuyền Đức đã nói, làm đồ giấy cũng có "quy củ giang hồ".
Nhưng thời nay thì không còn cách nói này nữa, quy tắc đang chiếm ưu thế chính là quy định của Hiệp hội Đạo giáo!
Trương Tuyền Đức sử dụng đồ giấy để quấy nhiễu nhân viên của miếu Đông Nhạc với ý đồ xấu, nhất định phải giao cho Hiệp hội Đạo giáo xử lý!
Không chỉ phạt tiền, ít nhất phải tịch thu cả công cụ gây án!
Miệng Trương Tuyền Đức chợt đắng ngắt, gã cứ nghĩ dù thế nào thì mình cũng có thể toàn thân thoát ra.
Nào ngờ gã lại gặp phải một tên không coi trọng võ đức, cả người không khỏi rét run...
Ngay lúc Mạnh Thiểu Du định đưa Trương Tuyền Đức đi, một thiếu niên đột nhiên bước vào miếu Đông Nhạc.
—
Hết chương 97..