Tên quỷ ngây người một lúc mới hiểu Mạnh Thiểu Du có ý gì, chỉ trong chớp mắt hắn đã tan nát cõi lòng.
Hắn lượn bên người Mạnh Thiểu Du, nói: "Quỷ cũng có ước mơ, quỷ cũng có ý chí vươn lên màaa!" Có biên kịch nào mà lại không muốn chọn người phù hợp nhất cho kịch bản của mình chứ? Huống hồ chi đây còn là ảnh đế có danh tiếng lẫy lừng.
Mạnh Thiểu Du không phản ứng lại với hắn, trái lại cậu nhìn về phía Dư Giang Hòa, cào cào tóc rồi nói: "Thầy Dư, anh đến sớm quá."
Hôm qua cậu niệm kinh cả đêm, cực kì buồn ngủ, vừa kết thúc xong là cậu ngả đầu xuống ngủ ngay.
Thầy Dư đến quá sớm, áo đạo sĩ trên người Mạnh Thiểu Du cũng chưa kịp thay ra.
Dư Giang Hòa nhìn về phía cậu, anh luôn biết rằng Mạnh Thiểu Du là một đạo sĩ, thế nhưng vẫn chưa được lĩnh hội một cách rõ ràng.
Bấy giờ nhìn áo choàng đạo sĩ trên người cậu, cả nét mặt hơi lạnh lùng khi nhắm mắt lơ đãng, anh mới bần thần nhớ ra rằng cậu bé này là một người tu đạo.
Anh thu lại ánh mắt đang dừng trên mặt Mạnh Thiểu Du, tiếp lời: "Đúng lúc ra ngoài, tiện đường nên đến đây đón cậu luôn.
Nếu có gì bất tiện thì không phải đi vội đâu."
Số ngày nghỉ mà đạo diễn cho không nhiều, Mạnh Thiểu Du cũng chẳng cả nghĩ về lí do thoái thác này của anh, cậu nói: "Không có gì bất tiện cả, để tôi đi thu dọn một chút rồi chúng ta đi."
Đương nhiên là Dư Giang Hòa không có ý kiến gì, anh ngồi trong phòng khách chờ Mạnh Thiểu Du trong lúc cậu đi thu dọn.
Con quỷ biên kịch kia không đi cùng Mạnh Thiểu Du mà ở lại bên cạnh Dư Giang Hòa, hắn nhìn anh cứ như đang nhìn một người quái dị.
Suy cho cùng, khi còn sống hắn cũng là người trong giới giải trí, tính cách không tin vào quỷ quái của thầy Dư rất có tiếng trong giới, ai có thể ngờ rằng trợ lí của anh lại là một đạo sĩ chứ? Mà cái quan trọng nhất là, ảnh đế còn "thuận đường" đến đây để đón đạo sĩ nhỏ về đi làm nữa.
Tên quỷ chống cằm đứng một bên, trong đầu hắn chỉ nghĩ: Anh không thích hợp.
jpg.
Người bình thường không thấy được quỷ, nên tên quỷ nọ cũng không thèm kiêng dè Dư Giang Hòa, hắn đi tới đi lui bên cạnh anh, nói: "Không ngờ sau khi chết mình lại có thể nhìn thấy một khía cạnh mà thầy Dư không muốn cho ai biết, có điều thông tin như này chẳng biết dùng ra sao, dù có nói cho phóng viên giải trí thì bọn họ cũng không để ý."
"Có khi còn nghĩ mình chém gió nữa là."
Một mặt là vì bản thân thầy Dư không có vết nhơ, anh vẫn luôn nói chuyện bằng tác phẩm, danh tiếng bên phía truyền thông rất tốt, mặt khác thì toàn bộ giới giải trí đều biết thầy Dư không tin vào ma quỷ...
Cho dù có đi với đạo sĩ thì tất cả mọi người chỉ nghĩ có lẽ anh nhận vai đạo sĩ nên mới đi học hỏi mấy thứ thôi.
Tên quỷ nghĩ như vậy, hắn lại đến trước mặt Dư Giang Hòa, giọng điệu vừa khoa trương vừa lố lăng: "Ôi! Thượng Đế của tôi, hãy để tôi nhìn xem, rốt cuộc thứ gì đã thay đổi người? Người chưa bao giờ tin vào ma quỷ mà —"
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của thầy Dư – vốn đang ngồi trên sô-pha – đột nhiên hướng về phía hắn.
Tên quỷ hoảng hốt theo bản năng, hắn dịch sang chỗ khác một chút, sau đó lại thấy thầy Dư thu lại ánh mắt một cách tự nhiên, hắn bèn thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Hù chết quỷ rồi, còn tưởng thầy Dư tự dưng có thể thấy ma chứ!
Đương nhiên là Dư Giang Hòa không nhìn thấy ma quỷ, thế nhưng giác quan thứ sáu của anh đôi khi lại chuẩn xác đến lạ lùng.
Sau khi tên quỷ biên kịch bị dọa sợ thì cũng không dám chế linh tinh nữa, mãi đến khi Mạnh Thiểu Du thu dọn xong thì hắn mới rề rà đi theo sau lưng Mạnh Thiểu Du.
Đi theo cùng còn có chú chó Đại Hắc mà Mạnh Thiểu Du mang về.
Ngày hôm qua cậu vốn định siêu độ cho nó, thế nhưng sau khi siêu độ chú chó cũng không rời đi, mà ngược lại còn rúc vào bên chân Mạnh Thiểu Du.
Dù sao thì chú chó cũng không có chấp niệm, mà nó còn không làm hại người, nên Mạnh Thiểu Du cũng không ép buộc, cứ thế mà giữ chú chó lại.
Tên quỷ biên kịch vẫn đi theo bên cạnh Mạnh Thiểu Du, bọn họ đang trên đường tới nhà của thầy Dư.
Dọc đường đi hắn cũng không mở miệng nói chuyện, Mạnh Thiểu Du còn cảm thấy ngạc nhiên, quỷ biên kịch nhìn thoáng qua Dư Giang Hòa, chậm rì rì nói: "Ở bên cạnh thầy Dư, đâu có ai dám làm càn chứ?"
"Vậy à?"
Tên quỷ nghiêm túc gật đầu: "Lúc nào anh ấy cũng giữ dáng vẻ chính trực nghiêm nghị, đứng bên cạnh anh ấy thôi là tôi đã thấy kinh hồn bạt vía rồi."
Như chủ nhiệm lớp hồi trung học vậy á!
Bình thường thầy Dư không có biểu cảm gì đối với người ngoài, không tránh khỏi việc đem đến cảm giác khó gần cho người khác.
Mạnh Thiểu Du ngẫm nghĩ về sinh hoạt ngày thường với thầy Dư, cậu nói: "Có hả? Thầy Dư rất dịu dàng mà."
"..."
Chắc là tùy người tùy tính vậy.
Nói đi cũng phải nói lại.
Nếu tên quỷ nhớ được lí do mình chết, Mạnh Thiểu Du bèn nói: "Nếu nhớ ra rồi, vậy anh còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành xong không? Giải quyết đâu ra đó rồi tôi đưa anh đi đầu thai."
Con quỷ biên kịch này có tên gốc là Diệp Hòa Phong, như hắn đã từng nói trước đó, hắn vốn là một biên kịch.
Chẳng qua là đầu năm nay biên kịch cũng không phải là một ngành nghề gì nổi tiếng, rất hay mệt lên mệt xuống mà cũng không viết được kịch bản vừa ý.
Khi hắn còn sống thì đang sáng tác một kịch bản lấy bối cảnh văn hóa tổ mẫu trong nhân gian, vì hơi mù mờ trong thiết lập và bối cảnh nên hắn đã đi du lịch khắp nơi để lấy tư liệu.
Đợi đến khi hắn có tư liệu sống dồi dào rồi thì bèn quay về nhà định bắt tay vào sáng tác bộ kịch bản này.
Nhưng phải biết rằng khi bắt đầu sáng tác thì rất dễ mất ăn mất ngủ, không ngờ hắn cứ thế mà đột tử...
Diệp Hòa Phong nói xong thì thổn thức một tiếng, hắn thở dài: "Lúc học đại học, giáo sư của bọn tôi cũng đã nói rằng nghề của bọn tôi rất dễ chết một cách bất ngờ.
Coi như tôi tiếp nối truyền thống đi vậy..."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Từ này còn có thể dùng như vậy nữa hả?
Sau đó Diệp Hòa Phong cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn cứ ngơ ngác bay xung quanh rồi bay đến nhà của Mạnh Thiểu Du.
Nhưng Mạnh Thiểu Du là một đạo sĩ, trong nhà cậu có bùa trấn áp ma quỷ, cũng may mà Diệp Hòa Phong không làm hại người mà cũng không có oán khí, nên lúc bấy giờ hắn mới có thể nán lại trong nhà.
Chẳng qua là âm dương triệt tiêu lẫn nhau, Diệp Hòa Phong lại là một con quỷ mới chết, đương nhiên ở lại trong nhà thì sẽ ngày càng suy yếu...
Sau đó thì thành dáng vẻ mà Mạnh Thiểu Du nhìn thấy lúc trở về.
Diệp Hòa Phong nói: "Tâm nguyện cũng đơn giản thôi, tôi chỉ muốn xem người ta quay kịch bản của tôi trước khi lên đường."
Mạnh Thiểu Du: "...!"
Cái này mà đơn giản gì!
Diệp Hòa Phong xuất hiện trong nhà Mạnh Thiểu Du, sâu xa bên trong hai người còn có nhân quả, bởi vậy nên việc giúp Diệp Hòa Phong hoàn thành tâm nguyện cũng phải do Mạnh Thiểu Du xử lí.
Thế nhưng cái tâm nguyện này cũng khó quá rồi đó!
Tâm trạng của đạo trưởng Tiểu Mạnh trở nên nặng nề, bản đạo trưởng nghèo quá mà, về căn bản là không quay được!
Diệp Hòa Phong sờ sờ cằm, nói: "Nếu có thể khiến thầy Dư tham gia thì còn tốt hơn."
"Tỉnh tỉnh, quỷ không được hoang tưởng."
Mạnh Thiểu Du bất thình lình hất một bát nước lạnh.
Còn mời thầy Dư tham gia nữa chứ, ngay cả tiền cát-xê của thầy Dư mà cậu còn không đào ra được nữa là!
Diệp Hòa Phong dần dần đã quen với mấy câu đả kích của Mạnh Thiểu Du, hắn cũng không để ý, bay sang một bên nói: "Phải mơ lớn chứ, biết đâu ngày nào đó thực hiện được!"
Mạnh Thiểu Du không phản ứng lại với mấy câu này.
Hai ngày nữa thầy Dư phải đi diễn ở một nơi khác, Mạnh Thiểu Du đi theo giúp Tiểu Lâm thu dọn đồ đạc này nọ, ngẫm lại chắc Diệp Hòa Phong phải đi theo mình một khoảng thời gian nên cậu dặn hắn phải cẩn thận một chút.
Diệp Hòa Phong đáp ứng luôn miệng, còn nói: "Yên tâm đi, cậu là người giúp tôi quay phim mà, tôi có phạm lỗi với ai chứ cũng đâu thể phạm lỗi với ba ba kim chủ được!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Vì đã đồng ý với Mạnh Thiểu Du nên quả thực Diệp Hoà Phong yên phận hơn nhiều.
Cho dù có bị ngột ngạt thì hắn cũng chỉ chuồn đi với Đại Hắc, suy cho cùng thì không phải ai cũng có thể chết dí trong nhà mười ngày nửa tháng, không chịu ra khỏi cửa như thầy Dư được...
Bình thường Mạnh Thiểu Du cũng không kiểm soát bọn họ, chỉ cần báo bình an thường xuyên là được rồi.
- -
Chưa được vài ngày, đạo diễn thông báo cho đoàn đi quay cảnh tiếp theo.
Vì những người trong đoàn có lịch trình khác nhau nên đạo diễn để mọi người tự đi, chỉ cần đến đúng ngày đã định.
Thầy Dư nhận được thông báo thì xuất phát luôn.
Điểm đến lần này cũng không tồi, không ở nông thôn mà là ở khu vực duyên hải của Nam Thành.
Chủ yếu là vì trong phim có một cảnh chiến đấu trên biển, gần đây đạo diễn lại thừa dịp kì nghỉ để đi câu cá ở Nam Thành nên chọn chỗ gần đó luôn.
Cả đường không ai nói chuyện.
Đến nơi, đạo diễn là người lên tiếng trước, ông nói: "Nếu đã đến biển rồi thì chúng ta đi hành lễ với Thiên Phi nương nương đi."
Nam Thành nằm ở phía Đông của Lâm Hải, Thiên Phi nương nương lại là thần hộ mệnh của biển khơi, vì lẽ đó mà trên bờ biển cũng có xây một tòa miếu tổ mẫu.
Vì phải quay cảnh trên biển, có thể xảy ra tai nạn ngoài ý muốn trên bờ biển, nên việc đạo diễn muốn hành lễ với Thiên Phi nương nương cũng không sai.
Đạo diễn nói vậy, những người khác cũng không có ý kiến gì.
Chẳng qua vì Dư Giang Hòa không tin vào điều này nên anh không đi cùng bọn họ.
Diệp Hòa Phong và Đại Hắc bay một mạch theo Mạnh Thiểu Du đến đây, hắn nhìn thấy miếu tổ mẫu cách đó không xa mà bùi ngùi nói: "Hồi còn sống, tôi cũng đã từng đến đây lạy tổ mẫu..."
Nhưng Đại Hắc bên cạnh thấy miếu tổ mẫu thì lại bắt đầu gầm gừ, Diệp Hòa Phong thấy nó chạy như điên về phía cung Thiên Phi, chẳng thể nào giữ được nó lại!
Không còn cách nào, Diệp Hòa Phong bèn quay đầu đi tìm Mạnh Thiểu Du.
Sau khi bọn họ đi ra, chỉ thấy thứ mà chú chó hướng đến không phải là cung Thiên Phi, mà là hai người đi đường đang lén la lén lút bên ngoài cung!
Chú chó đen cắn mạnh vào chân của một người trong số đó, rõ ràng người nọ ăn đau nên kêu lên một tiếng, sau đó cao giọng nói: "Cái con súc sinh này tìm đến đây bằng cách nào?!"
Một tên khác bên cạnh hắn ôm một khối gì đó có che vải đen, Mạnh Thiểu Du còn chưa kịp phản ứng lại thì Diệp Hòa Phong đã hô lên trước: "Trong tay bọn họ cầm tượng Thiên Phi!"
Mạnh Thiểu Du: "...!"
Hai người kia cũng nghe thấy tiếng của Diệp Hòa Phong một cách rõ ràng, chúng thầm mắng một tiếng, cũng không quan tâm đến Đại Hắc đang cắn chân mình mà định bỏ trốn luôn.
Hai tên này chính là kẻ trộm tượng Thiên Phi!
Mạnh Thiểu Du lấy lại suy nghĩ một cách nhanh chóng, chưa để ai kịp phản ứng thì cậu đã xông thẳng về phía hai người kia!
Chưa nói đến cái khác, nội hai cái đó thôi là đã nửa triệu rồi đó!!
Thừa lúc Đại Hắc vẫn đang giữ chân bọn họ, Mạnh Thiểu Du chạy đến như điên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, cậu hô lớn một tiếng: "Bắt trộm!!"
Kế đó, lúc hai tên kia còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì bọn chúng đã bị quật ngã xuống đất cùng tượng Thiên Phi ngay và luôn!
Hai tên nọ không ngờ tới việc Mạnh Thiểu Du đột nhiên xông đến đây, tượng Thiên Phi trong tay cứ thế bị người ta giật mất, giây tiếp theo bọn chúng đã bị cho đo đất một cách nhanh gọn lẹ!
Công phu của Mạnh Thiểu Du đã được rèn luyện từ nhỏ, có lẽ người ngoài chỉ thấy cậu thanh niên này có thân thủ nhanh nhẹn, thế mà một hơi đẩy được người ta xuống mặt đất.
Sau đó tên đàn ông bị chó cắn thấy vậy cũng không quan tâm đến việc mình đang bị chó cạp, hắn ta nhào về phía Mạnh Thiểu Du.
Nhưng hắn kém linh hoạt hơn Mạnh Thiểu Du nhiều, cậu cầm tượng Thiên Phi mà lách người sang.
Thậm chí còn chẳng nhìn rõ cậu ra tay như thế nào, mà ngay lập tức người này đã nằm sải lai hệt như bạn hắn.
Mạnh Thiểu Du tạo ra tiếng động không nhỏ, xung quanh bọn họ là một vòng người đang hóng hớt, còn có rất nhiều người ngoại quốc đến đây du lịch, một người thấy vậy thì nói: "Wow! Kungfu Trung Quốc!"
Anh ta quay đầu hỏi hướng dẫn viên du lịch bên cạnh: "Cậu cũng có chứ?"
Hướng dẫn viên du lịch: "..." Tôi không!!
Mạnh Thiểu Du vừa đánh gục hai tên này thì Tiểu Lâm chạy đến, cậu vội vàng nói: "Báo cảnh sát đi anh, em tìm được nửa triệu rồi!"
Tiểu Lâm: "???"
Tiểu Lâm sửng sốt một lúc, nhưng rồi cậu ta vẫn báo cảnh sát trước.
Sự việc liên quan đến tượng Thiên Phi nên cảnh sát đến rất mau, mãi đến lúc này người qua đường mới kịp nhận ra, hai người này chính là kẻ trộm tượng Thiên Phi mấy hôm trước!!
Giá trị tận năm trăm nghìn á! Trong chớp mắt, ánh mắt mọi người nhìn Mạnh Thiểu Du đều tràn ngập sự hâm mộ.
Phía cảnh sát cũng có chút lơ mơ, bọn họ đã đến cung Thiên Phi này không dưới trăm lần nhưng đều không có kết quả, thế mà bây giờ đã tóm được tên trộm rồi?
Sau khi xác nhận rằng đây là một người đang tìm kiếm tượng Thiên Phi, không có gì đáng ngờ, cảnh sát mới ghi lại thông tin của Mạnh Thiểu Du, ngỏ ý là sẽ phát tiền thưởng sau một thời gian nữa.
Có một cảnh sát ở thành phố Nam Thành không kìm lòng được, thừa lúc người khác không chú ý mà nhỏ giọng hỏi: "Người anh em à, cậu tiết lộ một chút đi, có phải Thiên Phi nương nương báo mộng cho cậu đến đây để cứu bà ấy không?"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Báo mộng thì không có, nhưng có một chú chó chiến đấu vừa to vừa mạnh á...
Mạnh Thiểu Du nói một cách khô khan: "Thật ra ngày nào tôi cũng nhìn ảnh tượng Thiên Phi, nên bọn họ vừa bưng tượng Thiên Phi ra là tôi nhận ra ngay..."
Anh cảnh sát kính nể hẳn ra, anh hỏi: "Không ấy mỗi khi cậu rảnh ấy, cậu nhìn cả ảnh mấy tên tội phạm truy nã của bọn tôi chút nha?"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Sau khi người trong đoàn phim đi dâng hương ở cung Thiên Phi về thì cũng nghe nói về chuyện này.
Chỉ cần để tâm đến tin tức thì ai ở Nam Thành cũng biết rằng cảnh sát đã tìm tượng Thiên Phi bị mất ở Lộc Cảng cả tháng nay, ấy vậy mà rốt cuộc là người trong đoàn phim bọn họ tìm ra!
Tuy là trợ lí của thầy Dư, năm trăm nghìn đó cũng chẳng đến tay bọn họ, thế nhưng bốn làm tròn năm, đây coi như là vận may của cả đoàn làm phim rồi!
Mạnh Thiểu Du vẫn luôn được chào đón trong đoàn phim, lần này sau khi lấy lại được tượng Thiên Phi thì cậu lại có nhiều người hâm mộ hơn.
Chủ yếu là tình tiết nhận ra tượng Thiên Phi ở bên đường như vậy quá sức là kịch tính, ai nấy đều không kìm lòng được mà bàn tán sâu hơn một chút.
Lúc đó cũng có người trong đoàn có mặt khi Mạnh Thiểu Du bắt được hai tên trộm kia, bọn họ còn chụp ảnh lại, nhưng không ngờ nhân vật chính lại chính là trợ lí của thầy Dư.
Sau khi đạo diễn xem xong đoạn phim và nhìn thấy thân thủ của Mạnh Thiểu Du, hai mắt ông sáng ngời mà chạy đến, hỏi: "Thiểu Du, thân thủ của cháu như này thì có muốn phát triển trong giới diễn xuất không? Kĩ thuật đánh đẹp như vậy bây giờ khó thấy lắm!"
Bộ phim tiếp theo của ông có một nhân vật với thiết lập là thiếu niên xinh đẹp, đánh nhau lại giỏi, thấy Mạnh Thiểu Du nên ông kìm lòng không đậu mà đến hỏi một chút.
Đây cũng là một đạo diễn nổi tiếng trong ngành, lúc ông hỏi câu này thì xung quanh đó cũng có không ít người, họ nghe vậy thì rất hâm mộ Mạnh Thiểu Du.
Lời mời của đạo diễn nổi tiếng đó trời ơi, ra mắt với bộ phim như vậy thì không phải lo về tài nguyên trong tương lai nữa!
Mạnh Thiểu Du hơi kinh ngạc, nhưng cậu lắc lắc đầu rồi nói: "Cảm ơn chú đã khen ngợi, nhưng cháu không có ước muốn đi quay phim ạ."
Cậu ở lại Nam Thành cũng chỉ vì một câu nói của sư phụ, Nam Thành có cơ duyên của cậu nên cậu mới ở lại đây tu hành, nhưng cuối cùng vẫn phải trở về đạo quán nhỏ thôi.
Thế nhưng cậu vừa nói vậy, những người khác đều kinh ngạc, sao cậu nhóc này không có tầm nhìn gì cả vậy?!
Cơ hội mà những người khác giành giật muốn vỡ đầu còn không chiếm được, ấy vậy mà cậu cứ thế từ chối luôn?
Nhưng cũng may là đạo diễn không hề so đo, ông chỉ thở dài đầy tiếc nuối rồi nói: "Được rồi, nếu cháu đổi ý thì đến tìm chú nha, ở chỗ chú có một vai diễn rất hợp với cháu!"
- -
Vào buổi tối.
Mạnh Thiểu Du về phòng thì thấy Trương Lão Tam và Lão Triệu đều đã đến, nấp ở bên cạnh còn có Diệp Hòa Phong và Đại Hắc.
Thấy cậu bước vào, Lão Triệu hớn hở cất lời: "Đạo tưởng Tiểu Mạnh trâu bò quá! Cả tượng Thiên Phi mà còn tìm được!"
Phải biết chuyện tượng Thiên Phi khiến cả hai thế lực âm – dương đều phải đi tìm, không ngờ nó lại đột ngột ló ra như vậy.
Trương Lão Tam nói: "Ai cũng không ngờ bọn chúng giấu tượng Thiên Phi ngay trong cung Thiên Phi, hơi thở tương tự, cộng thêm một chút phương pháp đổi trắng thay đen nữa, lần nào cũng qua mặt được người khác."
Hai tên trộm nhỏ này dường như rất thành thạo, gì mà nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất á.
"Có điều lần này bọn ta đến cũng không phải chỉ để chúc mừng cậu." Lão Triệu nói, "Dù sao thì cũng tìm lại được tượng Thiên Phi, trên trần gian có thưởng thì dưới âm phủ bọn ta cũng có thưởng."
Diệp Hòa Phong bên cạnh nghe vậy thì nhếch tai lên hỏi: "Là tiền hả?"
Lão Triệu nói: "Tiền âm phủ thì đạo trưởng dùng kiểu gì? Đương nhiên là mấy thứ tốt rồi!"
Phần thưởng này là từ phía cung Thiên Phi ban xuống.
Theo lẽ tự nhiên, nương nương rất khó chịu với việc tượng của mình ở nhân gian bị bắt cóc, từ lâu bà đã nói là sẽ ban thưởng.
Diệp Hòa Phong mở to hai mắt, hắn nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Có thấy gì đâu, phần thưởng này để đâu vậy?"
Không có hộp quà cũng không có dây ruy-băng, không lẽ là khen miệng thôi hả?
Lão Triệu không thèm để ý đến hắn, thay vào đó, hắn lấy ngón trỏ và ngón áp út của bàn tay phải khép lại với nhau để tạo thành hình kiếm, hắn vuốt một cái lên ấn đường của Mạnh Thiểu Du, tia sáng màu vàng ẩn vào trong mi tâm của cậu, sau đó hắn lại thu tay về.
Trương Lão Tam cười hắc hắc, nói: "Thứ mà nương nương cho đương nhiên là tốt rồi, đạo gia phải sử dụng cho tốt nha!"
Sau đó Lão Triệu nói: "Xong rồi, ta với Trương Lão Tam đi trước đây!"
Rồi hai người bay ra ngoài cửa sổ.
Sau khi Diệp Hòa Phong thấy hai tên quỷ sai đã đi, hắn mới chậm rãi sáp lại, hỏi: "Phần thưởng của nương nương là gì vậy?"
Mạnh Thiểu Du trầm ngâm trong chốc lát, nói: "...Chắc là phép thuật đặc sắc của cung Thiên Phi đó."
Diệp Hòa Phong không hỏi gì nữa.
- -
Vài ngày sau đó, Mạnh Thiểu Du và Tiểu Lâm thay phiên nhau đi quay cùng thầy Dư.
Hình như đạo diễn vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc Mạnh Thiểu Du có mặt thì ông cứ kéo cậu ra bàn chuyện mãi.
Không lâu sau, cả đoàn làm phim đều biết Mạnh Thiểu Du là một tên ngốc đi từ chối lời mời của đạo diễn nổi tiếng.
Đôi lúc Tiểu Lâm cũng nhắc hai câu: "Thiểu Du, nếu cậu không ngại thì cứ thử xem."
Mạnh Thiểu Du cũng chỉ cười cười mà không nói câu nào.
Cảnh cuối cùng mà đoàn phim phải quay là cảnh nhân vật chính và nhân vật phản diện đánh nhau trên biển.
Nhân vật chính do thầy Dư thủ vai và nhân vật phản diện đối diễn với anh đều là những diễn viên gạo cội, hai người phát triển theo nội dung phim, bắt đầu lao vào chiến đấu trên biển.
Gương mặt của nhân vật phản diện tràn ngập sự tàn bạo, chiêu nào cũng mang theo sự tàn nhẫn, muốn kéo nhân vật chính cùng đến đường chết!
Đúng lúc nhân vật phản diện lao về phía trước, chuẩn bị kéo nhân vật chính vào trong lòng biển, biển khơi vốn tĩnh lặng bỗng nhiên nổi lên một trận sóng lớn!
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, thầy Dư đột nhiên bị một cơn sóng lớn nhấc bổng lên rồi cuốn ra ngoài!
"?!!!"
Đạo diễn vừa thấy cảnh tượng này thì hô lớn: "Người trong tổ cứu hộ đâu rồi?! Mau đi cứu người đi!!!"
Sau đó ông mắng một tiếng: "Không phải nói hôm nay không có gió to à?! Cái cơn sóng khỉ gió này!"
Người trong tổ cứu hộ vội vàng mặc áo phao vào rồi lao về phía biển, thế nhưng càng về sau cơn sóng lại càng trở nên dồn dập, người trong tổ cứu hộ còn không tới gần được đã bị đẩy ra, họ chỉ kịp kéo lấy thầy Tằng đóng vai nhân vật phản diện ra khỏi mặt biển.
"Thầy Dư vẫn còn trong biển!"
"Đậu đậu đậu, thuyền cứu hộ đâu?!"
"Cơn sóng này to quá!"
- -
Trong lúc hỗn loạn, có người vội vã báo cảnh sát.
Tiểu Lâm cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trương An Sinh, khóe mắt lại thấy có một bóng hình bên cạnh xông thẳng ra ngoài! Vừa nhấc đầu, cậu ta đã thấy Mạnh Thiểu Du kéo một chiếc bè gỗ mà tiến về phía bờ biển!
"?!!!"
Cơn sóng trên mặt biển cuộn trào mãnh liệt, thầy Dư bị xiết đến vùng biển sâu cách bờ biển ba trăm thước, chỉ còn ló mỗi đầu trên mặt nước, chỉ cần một cơn sóng nữa đánh đến thì sống chết khó đoán!
Đúng lúc này, trên biển hiện lên một bóng người!
Cậu giẫm chân lên bè gỗ, theo cơn sóng phập phồng mà bè gỗ của cậu cũng dao động chiều cao, sóng gió động trời cũng chỉ đến mức đó mà thôi!
"Là Mạnh Thiểu Du à?!"
"Cậu ấy cứu được thầy Dư rồi!!"
Chỉ thấy Mạnh Thiểu Du đạp chiếc bè gỗ vọt đến trước mặt Dư Giang Hòa, anh nhìn thấy cậu thì vươn tay ra, phối hợp mà nắm lấy, sau đó thì anh được nhấc lên bè gỗ.
Rồi Mạnh Thiểu Du đỡ thầy Dư, đạp lên chiếc bè gỗ nọ, cứ thế theo sóng biển mà vọt vào bờ!
Tiểu Lâm vội vàng kéo lấy hai cái khăn bên cạnh rồi xông lên, bọc mỗi người một cái, sau đó cậu ta còn chưa hết hoảng hốt mà nói với Mạnh Thiểu Du: "Thiểu Du, cậu xông bừa lên như thế quá là nguy hiểm!"
Mạnh Thiểu Du vừa lau đi bọt nước trên người, vừa nhìn về phía Dư Giang Hòa, thấy anh không sao thì cậu mới thở dài một hơi nhẹ nhõm rồi nói: "Cứu người quan trọng hơn mà ạ..."
Sau đó, xe cứu thương và xe cảnh sát đến cùng lúc, người trong đoàn phim nhanh chân đưa người đến bệnh viện, Trương An Sinh cũng đã đến...
Ông nghe Tiểu Lâm báo xong thì vội vã chạy đến, lúc nhìn thấy Dư Giang Hòa thì chân tay ông như nhũn ra, sau đó ông nói với Mạnh Thiểu Du: "Cảm ơn cậu!"
Đại sư Mạnh cứu thầy Dư của bọn họ hai lần rồi, ân cứu mạng này, cũng không biết phải báo đáp như thế nào nữa!
Diệp Hòa Phong ở bên cạnh, líu lưỡi nói: "Đạo trưởng, cậu quá là dữ dội luôn, cứ như vậy mà xông lên, nếu kĩ năng bơi của cậu không tốt thì cả hai đã phải mất mạng rồi đó!"
Mạnh Thiểu Du nhếch nhếch khóe miệng, cậu nghĩ bụng, vẫn là nhờ có phần thưởng mà Thiên Phi nương nương ban cho.
Phần thưởng mà Lão Triệu đưa cho Mạnh Thiểu Du, không phải thứ gì khác, mà chính là kĩ năng độc nhất vô nhị của Thiên Phi nương nương.
Năm đó, chính xác là Thiên Phi nương nương đã dựa vào kĩ năng lướt sóng thần sầu, đi đi về về trên biển để cứu người đó...
Chuyện này xem như đáng sợ nhưng không nguy hiểm, sau khi kiểm tra thấy hai thầy không có việc gì, đoàn làm phim lại làm việc tiếp.
Kết quả là, không biết bằng cách nào, chuyện Mạnh Thiểu Du cứu người trên biển bị chụp lại, còn quay cả video tuồn lên mạng.
Tiêu đề vô cùng đáng sợ: Kinh hoàng! Để quay phim mà ê-kíp làm ra việc điên rồ như thế này...
Vừa nghe là thấy sốc óc rồi.
Thế nhưng khi mở tít ra, họ chỉ thấy một cậu thanh niên cưỡi trên chiếc bè gỗ cũ kĩ, dưới một cơn sóng to gió lớn, cậu cứu được một người ra khỏi mặt biển.
Nhìn kĩ lại thì thấy người này chính là thầy Dư!
> Tui sợ đến mức đần người luôn á, tui nhớ rõ là bây giờ thầy Dư đang quay phim võ hiệp mà, có phải tiên hiệp đâu?
> Sao cái bè này mượt mà dữ vậy?!!
> Kĩ thuật lướt sóng của anh trai này siêu quá đi! Mị muốn tất cả thông tin về cậu ấy trong vòng một phút!!
> Tiêu đề nói là quay phim, chẳng lẽ là do đạo diễn cố tình sắp xếp à? Nhưng thoạt nhìn thì video cũng không dùng hiệu ứng đặc biệt, có nghĩa là người này vượt biển thật đó hả?! Đây là thứ mà người bình thường làm được sao...
> Đúng là không thể xem thường con người và thể chất của họ mà...
—
Hết chương 30.
- -
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thầy Dư: Ân cứu mạng, đương nhiên là phải....