Lời nói của Phó Kiến Văn như có hàm ý, Tố Tâm chột dạ... Cô cảm thấy Phó Kiến Văn muốn nói chính là vừa nãy cô vì nhìn anh mà thất thần nên mới làm đổ nước. Càng nghĩ lỗ tai cô càng nóng hơn.
Điện thoại trong túi sách của Tố Tâm ở sau lưng vang lên, Đường Tranh nhìn về phía Tố Tâm, thanh âm hàm tiếu: "Thật là trùng hợp, không nghĩ tới chuông điện thoại của Tố tiểu thư lại giống của lão Phó như vậy!"
Tố Tâm liếc nhìn Đường Tranh với ánh mắt không mấy thiện ý, cô lấy điện thoại ra. Là Lương Mộ Lan gọi, cô bắt máy.
"Alo, mẹ..."
Tố Tâm mới vừa mở miệng, đầu kia liền truyền đến thanh âm gào khóc của Tố Nhiên: "Tố Tâm... Mẹ... bị té xuống rồi, toàn thân đều là máu..., cha tắt máy, anh điện thoại không nhận... Tôi một mình ở bệnh viện, nên làm gì! Nên làm gì đây?"
Tố Nhiên cũng không biết tại mình lại gọi điện thoại của Tố Tâm, trong bệnh viện... Chỉ có một mình cô, Lương Mộ Lan ở trong phòng cấp cứu, quản gia đi lo thủ tục, cô sợ hãi quá rồi, Tố Nguyên không nghe điện thoại, lúc này chắc cha đang ở trên máy bay đi công tác, Tố Nhiên cũng không biết nên liên hệ cho ai. Trong tay nắm chặt điện thoại của Lương Mộ Lan, theo bản năng liền bấm số điện thoại của Tố Tâm.
Tố Tâm bỗng nhiên đứng lên, làm rơi đôi đũa đặt trên bát, trái tim nhảy lên tới cổ họng, cầm túi muốn đi: "Bệnh viện nào!"
Cổ tay cô bị Phó Kiến Văn nắm lại, anh cầm áo khoác trên ghế, hỏi: "Bệnh viện nào?"
Trái tim Tố Tâm nhảy nhanh vô cùng, trong đầu đều là hình ảnh Lương Mộ Lan máu me be bét khắp người, cổ họng nghẹn ứ không phát ra được âm thanh, chỉ cảm thấy vô cùng lo sợ.
Cô há miệng, cổ họng lại run rẩy nói không ra lời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, gấp gáp giãy giụa, Phó Kiến Văn nắm chặt cổ tay Tố Tâm hơn, muốn trấn an cô: "Trời mưa không nên bắt xe, tôi đưa em đi!"