Tiếng nói khẳng định của Phó Kiến Văn săm săm chọc người, cánh môi ấm áp hơi ướt sát qua vành tai của Tố Tâm, làm cho trái tim của cô sắp nhảy ra khỏi trong lồng ngực rồi.
“Mới... Mới không phải đây!” Tố Tâm xoay người lại, tay nhỏ đẩy bả vai của Phó Kiến Văn ra để kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
“Kêu huấn luyện viên Phó anh nghe một chút...” con mắt u ám của Phó Kiến Văn híp lại, rất hứng thú nhìn qua cô vợ nhỏ của mình, tròng mắt liễm diễm mê hoặc lòng người.
Tố Tâm chỉ cảm thấy đại não thiếu dưỡng khí, cả người vô lực, cảm giác ý loạn tình mê như từng cơn sóng liên tiếp xông lên che lấp lý trí, cho dù lý trí chính là căng lên đến cực độ cũng không chịu nổi sự trêu chọc của Phó Kiến Văn.
Xương cốt bàn tay lớn cứng rắn của Phó Kiến Văn dùng sức nắm chặt tay nhỏ mềm mại như nước của Tố Tâm, hôn lên đỉnh đầu cô, cuối cùng vẫn là nói một câu: “Hôm nay không khi dễ em nữa!”