Cánh môi mang theo mùi vị bạc hà hôn lên môi của Tôa Tâm, Phó Kiến Văn thật muốn coi cô là điểm tâm rồi.
Dưới lầu, Tố Tâm nghe được tiếng bánh xe ma sát giảm tốc độ, tia lý trí cuối cùng khiến cho cô nghiêng đi, hơi thở xốc xếch, tiếng nói khẩn trương run rẩy: “Đoàn Đoàn trở về rồi! Đừng làm rộn!”
Phó Kiến Văn vẫn đem người vây lấy ở trên bàn sách như trước: “Mặc không?”
Dưới lòng bàn tay, chính là bộ quần áo mà Phó Kiến Văn mua, chất vải tơ lụa tuyệt đẹp nhưng lại không thể hấp thụ được giọt mồ hôi trong lòng bàn tay Tố Tâm.
Tố Tâm mạnh miệng nhưng tâm đã từ từ dao động, cũng không phải là cô chưa từng mặc ở trước mặt Phó Kiến Văn...
Đôi mắt ngập nước của Tố Tâm nhìn qua Phó Kiến Văn, sóng quang liễm diễm, vô cùng chọc người.
Tố Tâm trầm thấp mở miệng: “có thể mặc! Nhưng nếu là quà Giáng sinh của em, thì phải nghe em, không cho phép anh... Không cho phép...”