Hai đứa bé kia tuy rằng nói dối rồi, nhưng mấy ngày nay trở về đều ở dưới gối bà, mỗi ngày đều kêu bà nội bà nội, đến cùng vẫn là có phần tình cảm."Đoàn Đoàn không phải đứa trẻ !" Phó Kiến Văn hỏi ngược lại.Phó lão phu nhân mím môi.Nghe được Phó Kiến Văn muốn cho hai đứa bé của Phó Thành nếm thử mùi vị bị đẩy vào trong hồ, đột nhiên Tô Mạn Mạn cảm thấy toàn thân cực độ thích thú rồi!"Có một số việc, khi còn bé không dạy, đứa trẻ lớn lên sẽ trở thành người xấu! Tốt xấu gì cũng mang họ Phó ... Làm sao cũng đừng để sau này đứa trẻ lớn lên thành kẻ cặn bã làm nhục cái họ này!" Tô Mạn Mạn lạnh nhạt mở miệng.Hai đứa trẻ này, chính là phải dạy dỗ thật tốt!"không động thủ được !" Phó Kiến Văn hỏi ngược lại.Diệp Tử Kỳ một phát bắt được cánh tay của Phó Thành, bên trong đáy mắt đã không còn thấy xuất hiện sự hung hãn, chỉ còn dư lại sự khẩn cầu."Con của mình đem đứa trẻ của người khác đẩy mạnh vào trong hồ, chỉ một câu nói bọn họ vẫn là trẻ con liền muốn chuyện lớn hoá chuyện nhỏ, đến lân con của mình liền không nỡ bỏ vào trong hồ !" Giọng nói của Phó Kiến Văn bình tĩnh, nghe không ra chút tâm tình nào, "Nếu như cô không nỡ bỏ, tôi giúp cô, tiểu Lục ..."Tiểu Lục vẫn đứng ở cửa, lúc này nghe được Phó Kiến Văn gọi tên của mình, lập tức vắt chân lên cổ chạy đi vào.Lúc này Tiểu Lục đã hận đến mức nghiến răng, chỉ cần Phó Kiến Văn ra lệnh, nhất định cậu ta sẽ đem hai đứa trẻ kia ném vào trong hồ!Đoàn Đoàn ngoan như vậy, khiến người đau lòng như vậy, cư nhiên bị bọn họ đẩy mạnh vào trong hồ, cái cổ còn bị thương thành cái dạng kia ...Vừa nghe Phó Kiến Văn gọi tiểu Lục đi vào, Phó Tâm Tâm cùng Phó Minh Minh sợ đến khóc lớn, gắt gao ôm lấy cổ mẹ của mình.