“Âu Minh Hiên, anh……”“Tôi có nói sai sao? Cô là nữ, tôi là nam, chúng ta đương nhiên là đang trong quan hệ nam nữ hợp pháp!” Âu Minh Hiên hiển nhiên mà nói, xong rồi lại a một tiếng nói, “Hình như là tôi nói sai rồi!”
“Anh đương nhiên nói sai rồi!” Hạ Úc Huân trừng anh.
Âu Minh Hiên nhìn từ trên xuống dưới con rồng phun lửa trước mắt này, lắc đầu nói: “Chúng ta không phải quan hệ nam nữ, chúng ta hẳn là quan hệ nam nam!”
Âu Minh Hiên nói xong liền hai tay đặt ở sau đầu, khoan thai mà đi ra ngoài, còn lại Hạ Úc Huân trực tiếp dùng lửa giận là có thể nấu chín cơm ở lại.
“Âu Minh Hiên, tôi liều mạng với anh ——”
–
Màn đêm buông xuống, toàn bộ thành thị muôn vạn ánh đèn.
Thời gian này nhân viên tất cả đều tan tầm, cao ốc tập đoàn Lãnh thị đều là màu đen, bao gồm cả văn phòng tổng giám đốc xa hoa kia.
Lãnh Tư Thần khép hờ hai mắt, ngồi trong bóng đêm, điếu thuốc lá trên tay phải chỉ còn lại một nửa, ly cà phê bên trái sớm đã lạnh ngắt.
Đại khái ba ngày không ngủ không nghỉ, cũng không ăn cơm ngon, anh một câu không được bất luận kẻ nào quấy rầy liền không có ai dám tới khuyên anh, ngay cả cà phê cũng không ai dám đưa vào.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, trong bóng đêm có vẻ vô cùng đột ngột.
“A lô, ba.”
“Tư thần, hợp đồng cũng Vĩnh Hâm thế nào rồi?”
“Buổi chiều đã ký xong rồi.”
“Uhm, mẹ muốn cùng con nói chuyện.”
“A lô! Tư thần a! Mẹ đây!”
“Mẹ, chuyện gì?”
“Tiểu Triệt ở chỗ con làm việc thế nào a? Thích ứng hay chưa?”
“Vâng, vẫn tốt.”
“Sức khỏe Tiểu triệt vẫn luôn không tốt, con nhớ phải chăm sóc nó nhiều hơn, ngàn vạn lần đừng làm cho nó phiền lòng. Còn nữa, có rảnh giúp mẹ khuyên tiểu triệt về nhà ở đi! Nó một thân một mình ở bên ngoài mẹ không yên tâm!”
“Vâng, con sẽ khuyên nó.”
“Tiệc đính hôn của con cùng Thiên Ngưng sắp tới rồi, khách khứa sắp xếp đều chuẩn bị tốt chưa? Ngàn vạn lần không thể qua loa! Cũng đừng bận quá không chú ý đến con gái người ta, bên cạnh nó nhiều hơn, ngày mai đi cùng nó xem áo cưới cùng nhẫn đính hôn!”
“Con biết, mẹ, con cúp máy.”
Mới vừa ngắt điện thoại, di động trong tay Lãnh Tư Thần liền rơi xuống đất, một tay khác hơi ấn dạ dày, sắc mặt đau đớn, trên trán mồ hôi lạnh ròng ròng.
Thanh âm khàn khan của anh, chính là không ai phát hiện, cũng không có ai hỏi một câu.
Bọn họ trong lòng chỉ biết có công ty, chỉ có tư triệt, chỉ có đính hôn……
Ở trong mắt bọn họ anh đương nhiên vĩnh viễn không cần quan tâm một cái, ở trong mắt bất luận kẻ nào đều là như thế này, có lẽ, cũng chỉ có nha đầu ngu ngốc kia muốn bảo hộ anh, thật là…… Ngu ngốc……
–
Hạ Úc Huân cảm thấy chủ ý để Âu Minh Hiên ở lại nhà ăn cơm thật sự vô cùng không ổn, tên kia quá cáo, cư nhiên dăm ba câu là có thể đem ba cô dụ dỗ đến mức nghe lời.
Âu Minh Hiên đi rồi, ba cô nói với cô một câu cực kỳ kinh tởm: “Úc huân, đứa nhỏ này không tồi, lần này, con cuối cùng còn có chút ánh mắt!”
Bất quá, kỳ thật ba cô vẫn luôn nghi hoặc tỏng lòng, một đứa nhỏ tốt như vậy như thế nào liền coi trọng Úc Huân nhà bọn họ a?
Sauk hi nghe cha hiểu lầm nói xong, Hạ Úc Huân cả người đều sụp đổ.
Sauk hi tắm xong, ngồi xếp bằng trên sàn nhà ngẩn người.
Thuận tay với lấy ảnh chụp trên đầu giường, ngón tay ôn nhu mà vuốt ve khuôn mặt thiếu niên đang mỉm cười trong ảnh chụp.
Đó là ảnh chụp duy nhất Lãnh Tư Thần nở nụ cười, khuôn mặt anh mười sáu tuổi còn có chút trẻ con, nhìn Hạ Úc Huân tức giận bên cạnh mà cười đến mức vẻ mặt sáng lạn.
“Vui sướng khi người khác gặp họa!” Hạ Úc Huân hung hăng đập vài cái vào khuôn mặt tuấn tú của anh, sau đó gọi điện thoại.
Kiều Luyến buổi tối hôm nay, về lại căn phòng nhỏ mình đã thuê trước đó.
Mới bốn ngày không ở, phòng không có trẻ, nhưng cũng làm cô cảm thấy chính mình lúc trước không có trả phòng, là sáng suốt cỡ nào.
Cô đi tắm, sau đó lên giường nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, bị điện thoại đánh thức.
Cô nghe máy, đối diện truyền đến một giọng nói: “Kiều tiểu thư, tôi đã sắp xếp, hai tuần sau sẽ tiến hành phẫu thuật cho em trai cô, trong khoảng thời gian này, cậu ấy sẽ ở trong bệnh viện điều chỉnh thân thể, tình huống của cậu ấy khá tốt, cô không cần lo lắng.”
Kiều Luyến nghe nói như thế, sâu ngủ hông cánh mà bay, lập tức hưng phấn mở miệng: “Thật sao? Cám ơn bác sĩ Lý! Nhất định phải dùng thuốc tốt nhất, khiến em trai tôi tốt lên.”
Cúp điện thoại, Kiều Luyến tràn ngập động lực.
gần như trong tám năm nay, đây là tin tức tốt nhất mà cô nghe được!
Nhanh chóng rời giường, vọt vào trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, nhìn chính mình trong gương, còn có chút hoảng hốt.
Trong bốn ngày này, đối với cô mà nói, giống như một giấc mộng.
Mà hiện tại, phải tỉnh mộng.
Cô vỗ vỗ khuôn mặt mình.
Kỳ thật, không có gì thay đổi!
Cô và Thẩm Lương Xuyên, vĩnh viễn sẽ là hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau, về sau nhớ kỹ bổn phận của mình, không cần ảo tưởng thì tốt!
Mặc quần áo, xuống lầu, ngồi xe buýt tới tòa soạn báo.
Tới tòa soạn, cô viết một bức thư xin tạm rời cương vị công tác, gửi cho chủ biên và tổng biên.
Sau đó làm bộ làm tịch thu thập đồ vật.
Đồng nghiệp bên cạnh thở dài: “Kiều Luyến, Cô ấy…… Cô đi tìm chủ biên tập xin đi, đừng đi mà……”
Kiều Luyến còn chưa nói lời nào, Tô Mỹ Mỹ đã mở miệng châm chọc nói: “ Tòa soạn có quy định của tòa soạn, nếu người nào cũng mở miệng cầu xin được, thì tất cả mọi người đều ngồi ở đây ăn không rồi! Còn liều mạng đào tin làm gì!”
Kiều Luyến quay đầu nhìn về phía cô ta, “Ồ, kì lạ nha, cô cũng biết ăn không là không đúng sao?”
Tô Mỹ Mỹ bị nghẹn, “ Cô ……!!”
Kiều Luyến lập tức cười tủm tỉm thu hồi tầm mắt của mình, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tô Mỹ Mỹ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Kiều Luyến, khuyên cô một câu, đừng luôn nhanh mồm dẻo miệng như vậy, nếu không về sau tìm công việc mới, cô cũng vĩnh viễn chỉ có thể là một phóng viên nhỏ!”
Kiều Luyến nhìn thời gian, mười phút, ừm, nên tới.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!