Vì bé con này đột ngột xuất hiện nên những dự định cho đám cưới đều bị dời lại. Lạc Ân Nghiên muốn tổ chức đám cưới sớm, cô biết rằng phụ nữ sau sinh cơ thể sẽ khó hồi phục lại, để trở lại toàn vẹn gần như giống ban đầu thì phải cần thời gian rất lâu. Vì thế mà cô và cậu đã quyết định sau 1 tháng sẽ chỉ tổ chức một đám cưới nhỏ thôi.
Hiện tại khi biết mình có em bé Lạc Ân Nghiên đã lập tức gọi điện thông báo tin vui này đến người bạn thân Thanh Nghi của mình. Khi tiếng chuông điện thoại vừa vang lên thì đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
[Mình nghe]
Giọng nói văng vẳng của Thanh Nghi vang bên tai, kèm theo đó là tiếng nghịch ngợm, la ó của cậu nhóc tì hoà cùng tiếng dỗ dành bất lực của Nguyên Ngọc Dương ở đâu dây bên kia.
Lạc Ân Nghiên không kiềm được mà cười thành tiếng.
[Mình muốn cho cậu biết một tin tức chấn động] Lạc Ân Nghiên càng nói càng khơi lên tính tò mò của Thanh Nghi.
[Chuyện gì hot?]
[Mình vừa hay tin............là............. Mình đã có em bé rồi]
[CÁI GÌ]
Tiếng hét vang vọng của Thanh Nghi vang lên rung cái điện thoại, đến Lạc Ân Nghiên cũng phải bị giật mình mà xém không cầm vững cái di động.
Mặc dù như vậy nhưng cô vẫn khá vui vẻ mà cười trên thái độ hoảng hốt này của cô bạn mình.
Quả thực đây là một tin tức chấn động, Thanh Nghi lắp bắp nói tiếp.
[Trời ạ! Mình đã bị lừa rồi bây giờ cậu lại còn bị lừa nữa sao?]
Lạc Ân Nghiên chưa kịp trả lời lại thì đã nghe thoang thoảng giọng nói của Nguyên Ngọc Dương bên kia, giọng nói trầm thấp hỏi Thanh Nghi.
[Ý em là sao? Tôi lừa em cái gì?]
Mới nghe qua thôi Lạc Ân Nghiên đã tưởng tượng nét mặt của Nguyên Ngọc Dương lúc bấy giờ. So với Âu Thành Triệu thì Nguyên Ngọc Dương trưởng thành hơn rất nhiều, thường ngày cậu cũng rất dễ nói chuyện nhưng khi tức giận lên thì lại trông vô cùng đáng sợ.
Khác với cậu, Âu Thành Triệu lại giống đứa con nít hơn, suốt ngày chỉ biết nũng nịu, nhõng nhẽo bám theo cô. Có nhiều lần cậu cũng tức giận cho cô thấy, nhưng ngoài buồn cười ra thì chả có gì có thể doạ sợ nỗi cô. Chỉ trừ một lần duy nhất đó là Âu Thành Triệu bị bệnh mà mất kiểm soát, kỳ thật lúc đó cô đã sợ đến muốn khóc luôn nhưng vẫn phải giữ thái độ bình tĩnh.
Cô nghe được tiếng chửi nhau chí choé ở bên phía Thanh Nghi. Thấy gia đình họ bận rộn như vậy Lạc Ân Nghiên cũng không gọi điện quá lâu, trong lúc Thanh Nghi không để ý cô đã lập tức ngắt máy, sau đó gửi cho Thanh Nghi một tin nhắn.
Đúng lúc này cánh cửa phòng được mở ra, mấy ngày nay từ khi sang Mĩ Âu Thành Triệu đều không có về nhà. Cậu giống như chuyển sổ hộ khẩu qua nhà cô luôn vậy, ngày ngày đều đích thân chăm sóc cô, cho cô ăn mấy đồ bồi bổ cho em bé. Không biết có tìm hiểu gì về mẹ bầu hay không mà phong thái cậu chăm sóc cũng rất chuyên nghiệp.
Không giống như những người lần đầu mới làm cha, mấy nay chứng thai nghén của Lạc Ân Nghiên vẫn không giảm bớt một chút nào. Âu Thành Triệu vì thế chỉ chuẩn bị mấy đồ ăn rất đơn giản cho cô, đa số toàn là mấy món cháo đa dạng trừ cá và hải sản, cô không thể nào ngửi nổi mùi tanh của hải sản.
Âu Thành Triệu bưng một khay đồ ăn, bên trên có một ly sữa bầu do cậu pha và một to cháo nhỏ mới được nấu nóng, cậu yêu chiều nhẹ giọng nói.
"Em mau ăn sáng đi rồi chúng ta đi thử váy cưới"
Nhắc tới đây Lạc Ân Nghiên mới sực nhớ ra hôm nay là ngày đi thử váy cười. Không dám kéo dài thời gian, khi vừa tiếp lấy tô cháo nhỏ Lạc Ân Nghiên đã lập tức múc từng miếng lên ăn.
Cô rất hào hứng muốn đi thử váy, bao nhiêu năm cô đã nhìn qua rất nhiều cái đám cưới và rất nhiều cái váy cưới khác nhau, Lạc Ân Nghiên rất có ấn tưởng với mấy chiếc váy trắng tim bồng bềnh như công chúa ấy. Không nghĩ rằng ngày hôm nay lại tới lượt mình khoác lên chiếc váy kiêu sa sang trọng.
Lạc Ân Nghiên vì có thai nên tạm dừng hoạt động ở trên công ty, cô sống ẩn một thời gian, những dự án cần duyệt hay cần cô xem qua để ký sẽ được Vi Yến gửi trực tiếp qua Mail.
Hơn 10 phút cuối cùng cô cũng ăn xong tô cháo, sửa soạn một chút cô cùng cậu mới tiến ra chiếc xe Rolls Royce đậu ở bên ngoài cửa.
Từ khi cô mang thai Âu Thành Triệu cũng rất ít khi lái xe, hầu như là toàn giao cho tài xế riêng, còn bản thân cậu thì ngồi ở dưới ôm cô từ đầu đến cuối. Hôm nay cũng vậy, Âu Thành Triệu ngồi ở dưới với cô, tay lúc nào cũng xoa lên cái bụng nhỏ, ngày ngày đều mong ngóng sự cử động chào hỏi lại của bé con.
Hai người đi đến một tiệm may váy cưới không mấy xa thành phố lắm, chỉ mới đi chút xíu đã tới rồi. Mặc dù không nằm giữa trung tâm thành phố nhưng tiệm may váy cưới này lại trông rất to lớn và sang trọng giữa những toà nhà thấp bé. Nếu hôm nay không đi cùng cậu, cô cũng không biết lại có tiệm may áo cưới to như thế này ở đây.
Cả hai một trái một phải đi vào, Âu Thành Triệu để tay mình lên eo cô, ôm rất chặt đỡ Lạc Ân Nghiên từng bước chậm rãi đi vào trong, giống như là sợ không cẩn thận sẽ bị té vậy.
Mặc dù hiện tại bụng của cô vẫn chưa có dấu hiệu nhô lên nhưng Lạc Ân Nghiên đã bắt đầu mặc váy bầu và đi giày bệt cho thoải mái. Đi vào tiệm váy lập tức liền có một nhân viên nữ mặc đồng phục màu đen, vui vẻ tươi cười đi đến tiếp đón cô và cậu rất hào phóng. Cô ấy nói vài câu tiếng anh sau đó gật đầu, Âu Thành Triệu cũng nhàn nhạt đáp lại sau đó đỡ Lạc Ân Nghiên đi vào.
Cô và cậu được mời ngồi ở trên ghế sofa mạ vàng rất đắt tiền để chờ đợi. Trong lúc này Âu Thành Triệu mới dịu dàng quay qua hôn vào má Lạc Ân Nghiên một cái. Nụ hôn có chút ướt át, chỉ là lướt nhẹ qua bề mặt làn da như chuồn chuồn lướt thôi mà đã cảm nhận được cảm giác ướt ướt trên mặt.
Lạc Ân Nghiên mỉm cười đẩy cậu ra.
"Sao anh biết ở đây có tiệm áo cưới này vậy"
Âu Thành Triệu vùi vào hõm cổ cô đáp.
"Đây là cửa hàng của bạn anh, anh và cậu ấy từng giao hẹn là khi nào anh phá được luật lệ mà do anh đặt ra thì cậu ấy sẽ tự tay thiết kế váy cưới cho cô dâu của anh"
Nhắc tới đây cô đã biết luật lệ do cậu đặt ra là gì, còn gì ngoài việc nói là sẽ không kết hôn và chơi tới khi không ngóc đầu dậy chứ. Lạc Ân Nghiên không lên tiếng, cô tỏ vẻ gật đầu xem như hiểu ý rồi cầm ly nước lọc trên bàn nhấp một ngụm.
Quan sát một chút, hiện tại ở trong cửa hàng này cũng được trưng bày rất nhiều mẫu váy cưới đẹp và đặc biệt. Mỗi chiếc váy đều có một thiết kế riêng rất độc đáo, Lạc Ân Nghiên thầm nghĩ.......
Tại sao một nơi may váy cưới đẹp như thế này cô lại chưa từng nghe thấy tiếng tăm? So với những nhà thiết kế nổi tiếng thì chắc có lẽ những tác phẩm này cũng không kém đi. Cô nhẹ nhàng đứng dậy muốn đi tham quan một chút.
Âu Thành Triệu không biết cô muốn đi đâu nên liền đứng lên theo.
"Em muốn đi đâu à?"
Cô từ tốn gật đầu.
"Ừm! Em muốn đi xem qua một chút"
Âu Thành Triệu phì cười.
"Kỳ thực những mẫu váy vẫn chưa có gì đặc biệt lắm đâu, nếu em muốn xem thì anh dẫn em đi xem. Còn váy cưới của em thì sẽ khác và đẹp hơn rất nhiều....."
Vừa nói hai người vừa cùng nhau đi sâu vô dãy áo cưới được treo bên trong. Váy cưới ở đây rất nhiều, Lạc Ân Nghiên không tài nào đếm nổi số lượng, nếu mọi tác phẩm ở đây đều do một người thiết kế thì cô thật sự rất nể người đó.
Mỗi lần đi qua từng cái Lạc Ân Nghiên đều đưa tay lên sờ thử. Cảm giác như có gì đó lan toả bên trong tâm hồn khi vừa chạm tới, khi thấy người ta mặc váy cưới Lạc Ân Nghiên đều cảm thấy thật bình thường, không có gì phải háo hức như cảm xúc của cô dâu.
Nhưng khi đến lượt mình cô lại cảm thấy hồi hộp đến lạ thường. Cảm giác tim đập thình thịch mà ngay cả bản thân cũng không thể ngăn cản được.
Đi tham quan được một chút thì người bạn trong lời nói của Âu Thành Triệu cũng bước ra.
Một giọng nói trầm nhẹ vang lên từ phía sau.
"Heyy"
Lạc Ân Nghiên và Âu Thành Triệu đều đồng thời quay lại. Người bạn này là người Mĩ, anh ta có mái tóc nâu vàng, đôi mắt cũng cùng màu với mái tóc. Nhìn qua thì nhan sắc cũng thuộc dạng không thua không kém gì Âu Thành Triệu.
Mặc trên người một bộ đồ vets sang trọng, anh ta mỉm cười nhìn cô và cậu.
"Thật xin lỗi để anh bạn chờ lâu"
"Không việc gì" Âu Thành Triệu nhún vai đáp.
"Sao? Hôm nay tính dẫn vợ đi may áo cưới sao?"
"Ừ! Chẳng phải cậu đã bảo sẽ đích thân may áo cưới cho tôi khi tôi lấy vợ sao?"
"Làm sao mà quên được cơ chứ, quả thật đây là một cơ hội hiếm có để tôi thể hiện"
Dứt lời cả hai đều nhìn nhau cười một cách đầy bí ẩn.
Lạc Ân Nghiên được dẫn vô một phòng lớn, trong đây chỉ có cô và một nhân viên nữ. Vì Âu Thành Triệu không muốn cho tên kia lấy số đo cho cô nên mới phải kêu nhân viên nữ vào làm. Cô đang dang tay ra để cho nhân viên nữ đo eo thì bỗng sực nhớ đến việc gì đó.
"À! Cô có thể không cần lấy số đo vòng hai quá ôm đâu. Còn 1 tháng nữa mới đám cưới, hiện tại tôi đang có em bé sợ rằng lúc đó bụng bự sẽ khó mà vừa được"
Nhân viên nữ hoà đồng tiếp chuyện.
"Chị không cần phải lo, bụng 2 3 tháng cũng không to lắm đâu. Nhưng nếu chị muốn rộng một chút thì vẫn được, sẽ tốt và thoải mái cho em bé hơn"
"Vậy cũng được!"
Trong lúc hai người đang ở trong phòng lấy số đo thì hai người đàn ông ở ngoài cũng đang ngồi trên ghế salon nói chuyện.
Âu Thành Triệu ngồi bắt chéo, thoải mái ngồi dựa vào ghế nhìn người thanh niên trước mặt.
Đây là bạn cậu, chơi cũng khá thân, trong đám mà lúc còn non trẻ Âu Thành Triệu hay đi vào quán bar cùng. Cậu ta là người gốc Mĩ, tên James, gia thế khủng cũng không hề thua cậu một chút nào.
James từ tốn cầm điều thuốc trên tay hít một hơi rồi phả ra làn khói trắng.
"Sao lại cưới gấp vậy? Lúc cậu gọi điện cho tôi, tôi còn tưởng mình nghe nhầm nữa đấy"
Âu Thành Triệu không trả lời liền, nhìn mấy cái khói trắng do tên kia phả ra liền khó chịu.
"Đừng có hút thuốc! Tí nữa cô ấy đi ra không may hút vào sẽ ảnh hưởng tới thai nhi"
"Xì.......thì ra là có con, cũng nhanh đấy không ngờ trẻ tuổi như vậy đã gánh vác một trọng trách cao cả"
James nửa đùa nửa thật nói nhưng Âu Thành Triệu đều không quan tâm, cậu mặc kệ ngồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đợi chờ người con gái của mình ra. Vì Âu Thành Triệu là đàn ông nên cậu lấy số do cũng rất nhanh, cũng không cần cầu kì nhiều, chủ yếu là cậu muốn làm Lạc Ân Nghiên thật đẹp và nổi bật trong ngày của bọn họ.