Kế hoạch được bàn xong một cách bí mật, ba người đàn ông nhìn nhau cười, Tiểu Khiết, Tử Lộ, Tuyết Liên nhìn về phía họ thì nổi hết cả da gà.
- "Ba tên đó chắc chắn là thẳng chứ?" Tuyết Liên hỏi.
Tử Lộ khó hiểu, Tiểu Khiết không nói gì, không biết hai tên kia thế nào nhưng cô chắc chắn là anh thẳng, vì tối nào cô cũng bị anh "ăn" mà.
Tiểu Hân leo lên ghế nhất quyết ngồi vào lòng Trần Gia Kiệt, anh khó chịu kéo cô bé ra.
- "Giản Tử Hạo, con bé giống cậu quá, mặt dày vô sỉ như nhau."
Gản Tử Hạo cười :"Con bé là nòng nọc của tôi, sao lại không giống được chứ?"
Tiểu Hân bám lấy cổ anh :"Ba, ba nói nòng nọc là gì vậy, chú Tiểu Kiệt có nòng nọc không? Con muốn làm nòng nọc của chú Tiểu Kiệt."
Tất cả mọi người lắc đầu bó tay, cũng chỉ vì con bé là con của Giản Tử Hạo anh mà.
Ngô Đồng đưa Tử Lộ về, Tử Lộ nhìn anh nói.
- "Anh có thấy Tiểu Hân đáng yêu không?"
Anh nhướn mày :"Em thấy vậy sao?"
Tử Lộ gật đầu, từ khuôn mặt đến cách nói chuyện đều đáng yêu, Ngô Đồng nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm.
- "Anh cũng có thể cho em một đứa dễ thương như thế."
Ngô Đồng anh vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thật ra rất thích trẻ con, nhưng mỗi lần quan hệ Tử Lộ đều dùng đến biện pháp, anh thật hết cách.
Tử Lộ mỉm cười :"Boss, anh tính nhận nuôi ở đâu về một đứa dễ thương như vậy cho em sao?"
- "Không, anh muốn con ruột của mình đáng yêu như vậy."
Tử Lộ nhìn anh :"Boss, bây giờ không phải lúc thích hợp."
Ngô Đồng cười :"Anh thấy bây giờ là thích hợp nhất, anh muốn có một đứa bé."
Vừa nói anh vừa ấn một nút, ghế của Tử Lộ ngã ra phía sau giống như một chiếc giường. Ngô Đồng nhanh chóng nằm lên người cô.
- "Lần nào em "ăn" anh cũng trừa lại "xương", nếu em "ăn" sạch xương thì giờ chúng ta đã có rất nhiều bảo bối rồi."
Tử Lộ kêu khổ :"Ai "ăn" chứ? Em "ăn" anh bao giờ?"
Ngô Đồng cười :"Vậy tối nay anh cho em "ăn" anh nhé."
- "Không cần." Tử Lộ nói.
Ngô Đồng cúi xuống hôn cô, anh nói qua kẽ răng :"Tối nay anh nhất định có sản phẩm theo yêu cầu."
Lưỡi anh mút lấy lưỡi cô, hôn đến hơi thở loạn nhịp anh mới thả cô ra, tay anh đặt lên cúc áo của cô, Tử Lộ nắm lấy tay anh.
- "Boss, chúng ta về nhà có được không?"
Ngô Đồng thật sự không thể chờ nổi :"Anh chỉ định ở trên xe, nếu em còn muốn về nhà thì anh sẽ chiều em, hai hiệp trên xe còn lại ở nhà nhé."
Cô thật sự muốn ngất tại chỗ với người đàn ông này.
Trên con đường vắng vẻ chiếc xe rung lắc khá lạ, ít người qua lại cũng đoán ra được chuyện gì, Tử Lộ không muốn cầu chuyện gì ngoài việc họ không hiếu kì đến nổi lại gần đây xem.
Trần Gia Kiệt bế Tiểu Khiết đã ngủ say vào trong nhà, bà Doãn thấy vậy lo lắng đi đến.
- "Con bé sao vậy?".
- "Không sao ạ, cô ấy chỉ ngủ thϊếp đi thôi."
Bà Doãn gật đầu :"Được rồi, hai đứa đi ngủ đi."
Anh bế cô đi ngang qua người bà Doãn, bà nói :"Khoan đã."
- "Con bé thân thể yếu, dạo gần đây lại làm việc nhiều, con mới tỉnh dậy bớt quấy nó đi, làm cái gì mà cả đêm vậy?"
Anh hỏi :"Mẹ nghe thấy sao?"
- "Không nghe, nhưng mà mẹ đoán".
Nếu mà nghe thì căn nhà này nên phá đi rồi, tường cách âm ở biệt thự rất tốt.
Anh nhướn người :"Con chỉ lấy lại vốn lẫn lời ba năm nay thôi."
Anh đưa cô vào phòng tắm rửa thay quần áo rồi đi ngủ, nghe lời bà Doãn nên tối nay anh rất ngoan, bởi vì cô đã ngủ rồi mà.
Tối hôm sau, ba người đàn ông bắt đầu thực hiện kế hoạch cầu hôn, riêng Giản Tử Hạo phải nhờ mẹ anh đưa Tiểu Hân đi chơi để tránh con bé làm phiền.
Ba cặp đôi đi vào nhà hàng được đặt sẵn, họ bước vào bên trong, nhà hàng đã được ba người đàn ông bao hết đêm nay.
Khi họ bước vào, đèn trong nhà hàng được bật sáng lên, tiếng đàn piano vang lên êm ái, thiết tha, dưới đất những cánh hoa hồng được rải kín cả sàn.
Một bàn tiệc được trang trí lãng mạn theo kiểu Pháp, ba người đàn ông kéo ghế cho người phụ nữ của mình.
Tử Lộ, Tiểu Khiết, Tuyết Liên nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu, những lần trước họ đi ăn tối cũng đâu có như vậy.