Ninh Thư mang một khuôn mặt vô cùng tiều tụy mở cửa ra.
Ngọc Hùng Phi khẩn trương hỏi: "Bổ Thiên Đan luyện chế được rồi sao?"
Đây là cơ hội duy nhất, nguyên liệu luyện Bổ Thiên Đan tương đối khó kiếm, nếu phải tìm kiếm một lần nữa, cho dù là Ngọc gia cũng có điểm không chịu nổi.
Ninh Thư đem bình ngọc đưa cho Ngọc Hùng Phi, "May mắn là không làm nhục mệnh."
Ngọc Hùng Phi thật cẩn thận nhận lấy Bổ Thiên Đan, đổ ra một viên đan dược, một cổ đan hương nồng đậm phát ra.
Ngọc Hùng Phi nhìn thấy trên đan dược có đan văn, vô cùng kinh hỉ, vốn tưởng rằng có thể luyện chế ra đã không tồi, nhưng lại không nghĩ tới cư nhiên còn có đan văn, phẩm chất đan dược cực cao.
Hơn nữa còn có vài viên, có thể được một viên đã không tồi, đây là thứ mà dù có tiền muốn mua cũng không có ai bán.
Có thể chữa trị đan điền, đan dược có thể đúc lại căn cơ tu luyện, còn không đoạt được đến điên nha.
Những tổn thất trước đó nhờ mấy viên Bổ Thiên Đan này liền có thể bù đắp.
Ngọc Hùng Phi đã nghĩ kỹ rồi, tám viên đan dược, sẽ đưa cho Ngọc Linh Lung một viên, bán đi hai viên, để có tiền mua thêm dược liệu luyện Dưỡng thần đan.
Sau đó lại nhờ vị tiền bối luyện chế đan dược có thể nâng cao tinh thần thực lực, đan dược có thể chữa thương.
"Đa tạ tiền bối." Ngọc Hùng Phi vội vàng hướng Ninh Thư chắp tay, lúc trước chỉ tưởng là một thần thú, bất quá là một con dã thú, không nghĩ tới còn có chi thuật luyện đan của nhân loại.
"Dược liệu luyện Dưỡng thần đan, lão phu sẽ bảo người đi tìm, thỉnh tiền bối yên tâm."
"Chuyện này không cần nói cho Ngọc Lưu Li biết." Ninh Thư dặn dò nói.
"Lão phu minh bạch." Ngọc Hùng Phi gật gật đầu.
Lúc sau Ninh Thư cùng Ngọc Hùng Phi theo đường mật đạo mà về lại Ngọc gia.
"Chuyện Dưỡng thần đan, ngươi nên để ở trong lòng."
"Tiền bối yên tâm."
Ninh Thư biến thành một con chim sẻ nhỏ, bay về phòng mình, kết quả nhìn thấy Ngọc Lưu Li đang ngồi trong phòng.
Ninh Thư ngừng lại ở trước cửa, biến thành thân người, đẩy cửa ra hỏi: "Ngươi đi thí luyện về rồi sao?"
Ngọc Lưu Li một mình lẻ loi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Ninh Thư hơi kinh ngạc, Ngọc Lưu Li hẳn là có thể mang về một con thần thú.
Vì cớ gì lại trở về một mình.
Ninh Thư nhìn nhìn trái phải, nhìn xem có phải bên người Ngọc Lưu Li có một con hồ ly hay xà linh tinh gì hay không.
"Chạy đến nơi nào vậy?" Ngọc Lưu Li đạm mạc mà hướng Ninh Thư hỏi.
Ninh Thư nhún vai nói: "Ta chỉ đi dạo một chút, vào địa giới của nhân loại, ta cũng chưa từng nghiêm túc đi dạo qua, nhìn xem nhân loại sinh hoạt như thế nào."
Ninh Thư há mồm nói huơu nói vượn.
"Ngươi nói dối, ta có thể cảm giác được, Khổng Lâm, ta đối với ngươi một nhẫn lại hai nhẫn, không cần khiêu chiến lòng kiên nhẫn của ta." Ngọc Lưu Li nhấc môi lên cười lạnh.
"Ta thiếu chút nữa là không trở về được, vậy mà khế ước thần thú của ta cư nhiên bận đi dạo phố." Ngọc Lưu Li tức giận đến xanh mặt.
Lần này nàng gặp phải thần thú rất cường đại, vốn nàng định lập khế ước, nhưng đánh không lại thần thú đó.
Mà Ấn Thiên đã bị Ninh Thư đánh cho ngủ say.
Thời khắc nguy hiểm, vẫn nhờ Ấn Thiên bị bắt tỉnh lại, rút ra lực lượng từ trong thân thể nàng mới có thể thoát khỏi hiểm cảnh.
Ấn Thiên thiếu chút nữa là bị tiêu tán.
Xét đến cùng đều là do chỉ khổng tước này kéo chân sau, không thể bảo hắn làm việc, còn kéo chân sau làm toàn chuyện hố đồng đội.
Ngọc Lưu Li tức giận đến muốn mạt sát chỉ khổng tước này.
Nhưng mà hiện tại cần dựa vào uy danh thần thú của chỉ hoa khổng tước để trấn trụ những người có lòng mang ý xấu.
Ngọc Lưu Li chỉ cần tưởng tượng đến việc tự mình làm mất một thần thú cường đại, liền thấy đau, vốn dĩ nàng đã có thể khế ước thêm một thần thú cường đại, so với thần thú hoa khổng tước còn cường đại hơn.
Nhưng mà cứ ngạnh sinh sinh như vậy mà vuột mất.
Nếu không phải Ấn Thiên bị Khổng Lâm dánh cho ngủ say, nàng sẽ không tức giận như vậy, thời điểm đến học viện thí luyện cũng không mang hắn theo.
Càng làm cho Ngọc Lưu Li tức giận là, khổng tước lại thật sự không thèm đuổi theo tới, không có một chút tự giác làm khế ước thần thú.
Nếu mang Khổng Lâm theo, Ấn Thiên không chìm vào ngủ say.
Nàng nắm chắt là bắt được chỉ thần thú kia rồi.
Đó chính là thần thú cấp đỉnh a a a a......
Tìm căn nguyên cố đế trong truyện này chính là Khổng Lâm, đều là do chỉ khổng tước này sai.
Ngọc Lưu Li tự nói với mình không cần sinh khí, nhưng mà vẫn tức giận đến đỏ mặt tía tai.
"Khổng Lâm, ngươi làm tốt lắm." Ngọc Lưu Li nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Cảm ơn." Ninh Thư tiếp nhận khích lệ của Ngọc Lưu Li.
Ngọc Lưu Li tức giận đến thở hổn hển, một ngày nào đó nàng muốn cho chỉ khổng tước này cầu sống không được, cầu chết cũng không xong.
Giận quá a a.
Ngọc Lưu Li chỉ chỉ vào Ninh Thư, cuối cùng xoay người liền đi rồi.
Sắc mặt Ninh Thư lạnh nhạt mà nhìn Ngọc Lưu Li đạp ngã cánh cửa bỏ đi.
Chỉ cần trong khoảng thời gian khế ước này, Ngọc Lưu Li không chết là được, Ngọc Lưu Li có thành ra bộ dáng gì nàng cũng không quan tâm.
Ninh Thư ngồi xếp bằng ở trên giường, lại một lần nữa đấu tranh với tiểu cầu trong ý thức hải.
Đây là một hồi chiến đấu ngươi chết ta sống.
Nàng đã chọc cho Ngọc Lưu Li khí thành ra như vậy, về sau cuộc sống tuyệt đối khổ bức.
Hiện tại Ninh Thư điều động linh khí trong đan điền, còn có kình khí Hỏa Dương Lực.
Cả hai hóa thành hai con rồng phát hào quang, bao lấy tiểu cầu.
Lúc sau Ninh Thư lại dùng tinh thần lực cùng linh hồn lực chậm rãi kéo đến, chậm rãi bao lấy tiểu cầu.
Linh khí, Hỏa Dương Lực, tinh thần lực, linh hồn lực đồng thời bao lấy tiểu cầu.
Nếu không có cách nào giải trừ khế ước, thì thứ này liền hư thối trong ý thức hải của ta đi.
Cái tiểu cầu này được quy tắc bảo hộ, kiên định mà chấp hành khế ước chủ tớ.
Tiểu cầu ong ong chấn động một chút, chấn khai linh hồn lực cùng tinh thần lực của Ninh Thư.
Bởi vì linh khí cùng Hỏa Dương Lực không có ý thức, cho nên không bị chấn khai.
Nếu nàng cùng Ngọc Lưu Li có liên hệ chi gian thành một đường, như vậy nàng liền cắt đứt căn đường cong này.
Ninh Thư nhanh chóng ném vào miệng mình một viên dưỡng thần đan, một cổ dòng khí mát lạnh chữa trị linh hồn sắp không chống đỡ được.
Chờ đến khi thống khổ bị xé rách biến mất, Ninh Thư lại phóng xuất ra linh hồn lực cùng tinh thần lực, thề tiêu diệt tiểu cầu này.
Cắt đứt liên hệ chi gian giữa nàng và Ngọc Lưu Li.
Ninh Thư hết lần này đến lần khác mà thí nghiệm như vậy, thời gian tiếp xúc được với tiểu cầu thực ngắn ngủi, đến tận bây giờ có thể kiên trì một hồi rồi mới bị đánh văng ra.
Tiến bộ này làm Ninh Thư cảm giác thực vui sướиɠ.
Ninh Thư cảm giác bên trong tiểu cầu này có một cổ hơi thở quen thuộc, hẳn là linh hồn của nàng.
Ngay sau đó bị bắn về thật mạnh, lần phản phệ này là nghiêm trọng nhất từ trước đến nay.
Ninh Thư cảm giác tiểu cầu này mang theo một cổ tức giận, đó là một loại ý vị bị mạo phạm.
Ninh Thư giống như đối mặt với thiên uy, sắp giáng xuống hình phạt.
Ninh Thư phun ra một búng máu văng đến thật xa, chỗ sâu nhất trong linh hồn vang lên một tiếng vang lớn, Ninh Thư cảm giác linh hồn mình muốn tiêu tán.
Đôi mắt nàng không còn nhìn thấy gì, đầu óc hỗn độn một mảnh, nàng muốn tiêu tán.
Linh hồn của nàng như bị buộc vào quả tạ bằng một cọng dây nhỏ, sắp đứt tới nơi.
Ninh Thư sờ soạng, lấy ra dưỡng thần đan, ăn vào.
Nhưng mà hiệu quả của dưỡng thần đan cực nhỏ, chỉ khiến Ninh Thư tốt lên được một chút.
Ninh Thư thở hổn hển, như là con cá đang ngáp sắp chết.
Nàng bị phản phệ, bị thiên địa pháp tắc phản phệ.
Khiêu chiến Thiên đạo, xúc phạm Thiên uy.
Ninh Thư nhét thêm một viên dưỡng thần đan vào trong miệng.
Vốn tưởng rằng đã tìm được đường ra, nhưng ai ngờ cuối cùng lại thấy vực thẳm không đáy.