Ninh Thư không biết cuộc sống trước đây của Ngọc Lưu Li ra sao.
Nhưng cùng lắm cũng chỉ bị cười nhạo là không thể tu luyện.
Ngọc Lưu Li trước đó bị ngập trong phê bình mà lớn lên, không phải đều là vì có hôn ước với Ngũ điện hạ sao.
Nếu Ngũ điện hạ là thiên tài, chỉ cần không chết, thì tiền đồ không thể hạn lượng, mà Ngọc Lưu Li lại là một nữ tử không thể tu luyện.
Luôn có loại người thích công kích kẻ yếu, mới tạo ra nhiều lời đồn đãi bất kham.
Hơn nữa, còn có người có tâm ngồi quạt gió thêm củi.
Nhưng những thanh danh bất kham đó cuối cùng mới tạo thành Ngọc Lưu Li của ngày hôm nay.
Về sau hễ ai nhìn thấy Ngọc Lưu Li, đều sẽ nhớ ra, a, nữ tử này không giống với những lời đồn đãi đó blah blah......
"Hoa khổng tước, ngươi chưa từng trải qua lời ong tiếng ve thì đừng có mà lên tiếng." Ngọc Lưu Li cười lạnh một tiếng.
Ninh Thư buông tay, "Ta chỉ đứng trên lập trường khách quan mà nói chuyện thật lòng thôi."
Nói nữa ngươi cũng chưa từng trải qua, ngươi chỉ là kẻ kế thừa ký ức trước kia của Ngọc Lưu Li.
Chẳng lẽ muốn cùng chung kẻ địch với nguyên lai Ngọc Lưu Li sao, bản thân mình đồng cảm đến muốn đi thế Ngọc Lưu Li báo thù?
Giáo huấn những người đã từng khi dễ Ngọc Lưu Li?
Ninh Thư chính là ăn nhiều không có chuyện gì làm cũng sẽ không đi làm mấy việc này.
Lại nói tiếp, Ninh Thư cảm thấy nàng và Ngọc Lưu Li có điểm giống nhau.
Ngọc Lưu Li giáo huấn người từng khi dễ nguyên chủ, sau đó liền có thể yên tâm thoải mái mà chiếm cứ thân thể này, vì nguyên chủ đã chết mà làm chút chuyện, trong lòng sẽ không thấy áy náy khi chiếm cứ thân thể này.
Mà Ninh Thư là vì tích phân, vì người ủy thác đã dâng ra linh hồn chi lực, mà đạt thành tâm nguyện của người ủy thác.
Ninh Thư đang nói chuyện với Ngọc Lưu Li, thì quản gia của Ngọc gia đã lại đây, chắp tay hướng Ngọc Lưu Li nói: "Gia chủ đã thế tiểu thư an bài một sân việc khác, hiện tại tiểu thư có thể đi xem thử."
"Có cái gì muốn sắm thêm, cứ nói với lão nô là được." Quản gia cung kính nói.
Ngọc Lưu Li cười lạnh một tiếng, "Hiện tại muốn đòi lại sân viện của ta, ha hả......"
Quản gia có chút xấu hổ, chắp tay khom lưng không nói lời nào.
Ngọc Lưu Li chuyển động chén trà, nhàn nhạt nói: "Ta sống ở trong cái sân viện này đã quen rồi, sau này vẫn sẽ ở đây, nói cho gia gia ta biết, không cần đối đãi đặc thù gì, trước kia là cái dạng gì, thì hiện tại chính là cái dạng đó đi."
"Đúng rồi, cái sân viện này của ta, quanh năm suốt tháng đều không uống được một chén trà nóng, ta đi từ xa trở về, đến một chén trà cũng chưa có phúc uống."
Quản gia lập tức nói: "Lão nô sẽ phái người đưa nước trà lại đây ngay, tiểu thư chờ một lát."
Tay Ninh Thư chống đầu, nhìn thái độ thị uy của Ngọc Lưu Li.
Tuy rằng không biết người có tính tình như vậy, như thế nào mà lại có thể trở thành siêu cấp đặc công.
Nhưng xác thực là rất ấu trĩ, cho rằng làm như vậy thực khí phách, tựa hồ như rất hả giận.
Nhưng Ngọc Lưu Li vẫn còn chưa rõ ràng bản chất sự tình.
Ở thế giới có thể tu luyện, quy tắc cường giả vi tôn đã bị phóng đại.
Năng lực của ngươi không đủ, ngươi liền không thể hưởng thụ đến thứ gì, đến lúc ngươi có năng lực rồi, thì sẽ có chút đồ vật ngươi có thể hưởng thụ.
Hiện tại, Ngọc Lưu Li có thể tu luyện, còn có thần thú khế ước, so với thực lực con cháu trong tộc thực sự không yếu.
Ngọc Lưu Li tưởng làm như vậy là có thể châm chọc được những người không biết nhìn trân châu sao?
Nói đến cùng vẫn là có bệnh công chúa.
Một hồi sau, liền có một nha hoàn, chạy trối chết thở hổn hển, trong tay cầm theo ấm nước trà, mang lại đây.
Ngọc Lưu Li đạm mạc khuôn mặt mà nhìn tiểu nha hoàn sợ tới mức trên mặt đều là mồ hôi.
Ninh Thư hướng tiểu nha đầu nói: "Cũng rót cho ta ly trà đi."
Nói nhiều lời như vậy rồi, nên thật khát.
Tiểu nha hoàn đỏ mặt châm trà cho Ninh Thư, nhìn thoáng qua khuôn mặt của Ninh Thư, xong lập tức cúi đầu, một bộ dáng thẹn thùng.
"Ngươi lui xuống đi." Ngọc Lưu Li mở miệng nói.
Tiểu nha hoàn lập tức thi hành một cái lễ rồi đi ra ngoài.
"Gương mặt này của ngươi rất có sức hấp dẫn ong bướm nha." Ngọc Lưu Li uống trà nói.
Ninh Thư cười tủm tỉm nói: "Có phải ngươi cũng thích gương mặt này của ta hay không, nhưng mà giới tính bất đồng làm sao có thể yêu nhau."
Ngọc Lưu Li ngắt lời, "Ta không thích nam nhân có hoa không có quả."
"Vậy là tốt nhất, ta cũng không thích loại nữ nhân như ngươi." Ninh Thư nhún vai.
Ngọc Hùng Phi bảo Ngọc Lưu Li chuyển sân viện, Ngọc Lưu Li vì tôn nghiêm, nên không chịu dọn đi.
Ninh Thư cũng ở trong sân viện này, phòng ngay cạnh phòng của Ngọc Lưu Li.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường, vừa tu luyện, vừa nghĩ cách loại bỏ đồ vật trong đầu.
Chính là thứ lớn nhỏ chỉ bằng hạt gạo, Ninh Thư lại không có cách nào đối phó nó.
Ninh Thư dùng tinh thần lực chậm rãi tới gần thứ này.
Thứ này hẳn là linh hồn của nàng và Ngọc Lưu Li, bị quấn lại ở bên nhau, được pháp tắc thiên đạo bảo hộ.
Tinh thần lực vừa tiếp xúc hạt gạo, lập tức bị nó bắn ngược trở về, khiến đầu Ninh Thư phát ngốc, đến lỗ tai cũng không thể nghe thấy gì một hồi lâu.
Lỗ tai dường như có điện lưu xuy xuy xuy rung động lên.
Ninh Thư lắc lắc đầu mình, rất khó chịu.
Thứ này cũng quá khó nhằn a.
Ninh Thư ma móng vuốt không biết phải làm cái gì bây giờ.
Chờ đến khi đầu óc không còn khó chịu như vậy, thì lực lượng phản chấn tinh thần lực đã không còn, Ninh Thư lại dùng tinh thần lực chậm rại hướng về phía viên cầu nhỏ bằng hạt gạo một lần nữa.
Thật cẩn thận, vì Ninh Thư phát hiện, nếu tinh thần lực tiếp xúc quá thô bạo với tiểu cầu, thì tiểu cầu cũng sẽ thô bạo mà bắn ngược lực lượng trở về, có thể chấn đến Ninh Thư hôn mê.
Liền giống như cái lò xo.
Cùng đấu trí đấu dũng một hồi với tiểu cầu, Ninh Thư đã mồ hôi đầy đầu, tinh thần lực sắp khô kiệt, linh hồn cũng gần như tiêu tán.
Thời điểm không thể kiên trì nữa, Ninh Thư lại nhanh chóng ngừng lại.
Tu luyện một trận, chờ đến khi linh hồn không còn thấy khó chịu như vậy nữa thì lại tiếp xúc tiểu cầu.
Ninh Thư thậm chí còn muốn dùng tinh thần lực bao lấy tiểu cầu, chặt đứt mọi liên hệ của tiểu cầu với linh hồn của Ngọc Lưu Li.
Nhưng vừa tiếp xúc lực đã bị bắn ngược trở về, hơn nữa khiến người thống khổ đến muốn đâm tường luôn.
Ninh Thư hoài nghi linh hồn mình sắp tiêu tán mất rồi.
Bởi vì thực trầm trọng, thực mệt mỏi.
Linh hồn tiêu hao quá lớn, nàng còn có một nhiệm vụ liên hoàn nữa cần phải hoàn thành.
Ninh Thư sợ linh hồn mình sẽ bị tiêu tán trong lần nhiệm vụ này.
Thật bực bội đến không chịu được.
Ninh Thư dứt khoát điều động hỏa long trong đan điền, dẫn hỏa long tới ý thức hải, dùng hỏa long chi khí mà nướng nướng tiểu cầu.
Hỏa long hóa thành ngọn lửa, bỏng cháy huyền phù trong ý thức hải phía trên tiểu cầu.
Nhưng cũng không hề có trứng gì dùng.
Tiểu cầu không có một chút biến hóa nào, tùy ý cho hỏa long nướng, vẫn lù lù bất động.
Ninh Thư hảo uể oải.
Dù sao cứ đốt như vậy đi, mặc kệ là có gì dùng hay không, tốt xấu gì cũng có thể an ủi trong lòng một ít, cảm thấy hẳn là có tác dụng, cười khóc......
Ngọc Lưu Li từ trong núi trở về, vẫn luôn tu luyện không ngừng, ngày thường cũng không ra khỏi sân viện, đều có hạ nhân đưa cơm nước lại đây.
Hơn nữa, đồ ăn cũng đều là món ngon tinh tế.
Thái độ của những nha hoàn nha đó đối với Ngọc Lưu Li thực cung kính, chứng tỏ địa vị của Ngọc Lưu Li ở Ngọc gia đã bay thẳng lên rồi.
Quả nhiên ở trước cổng lớn trang bức một hồi là có tác dụng.
Nhưng Ninh Thư vẫn còn có một nỗi buồn rầu, vì rất nhiều tiểu nha hoàn vẫn luôn tìm các loại lý do mà lẻn vào trong phòng của nàng.
Lúc thì châm thêm trà cho nàng, lúc thì lại hỏi nàng có thấy đói bụng hay không.
Nha hoàn đó lúc nhìn nàng đầy mặt đều là mê trai, bộ dáng thẹn thùng khiến Ninh Thư thực đau trứng.
Ninh Thư dứt khoát biến thành một con khổng tước, nằm ở trên giường.
Tiểu nha đầu đó sẽ không thể thẹn thùng trước mặt một con chim khổng tước đi.
Ai, giá trị nhan cao cũng có bối rối a.
Quả nhiên khi Ninh Thư biến thành bản thể, nha hoàn tới cửa liền ít đi.
Một soái ca hoàn toàn không thể giống với một con chim có được không.