Ninh Thư thấy Ngọc Lưu Li dùng mỹ thực dụ hoặc mình, nội tâm không hề dao động.
Đồ ăn mang mùi khói lửa, Ninh Thư một chút cũng không thèm.
Ngọc Lưu Li nhìn thấy khổng tước Ninh Thư thờ ơ, thì nắm lấy một cái đùi đưa cho Ninh Thư.
Về sau còn phải nhờ khổng tước này bảo hộ mình, hiện tại còn khổng tước này vẫn chưa chịu cam tâm tình nguyện.
Ninh Thư xua tay, "Ta là khổng tước, không ăn thịt, ta chỉ như tiên nữ uống sương sớm......"
Sắc mặt Ngọc Lưu Li thanh lãnh mà thu hồi cái đùi nướng, "À ta sao lại quên mất, khổng tước ăn sâu."
Ninh Thư:......
"Sai rồi, ta ăn cỏ cây hoa quả, sâu thỉnh thoảng mới ăn một chút, ngày thường ta đều ăn linh quả, linh quả nha......" Ninh Thư phản bác nói.
Ngọc Lưu Li không nói gì, gặm thịt nước đầy dầu mỡ.
Ninh Thư dứt khoát tự mình đi tu luyện, thực lực cường đại nhiều bao nhiêu cũng không thừa.
Vì bảo hộ bản thân cũng là vì bảo hộ Ngọc Lưu Li, bảo hộ Ngọc Lưu Li cũng chính là bảo hộ mệnh của mình.
Cho nên hiện tại nàng phải gánh vác tới hai cái mạng.
Ngọc Lưu Li ăn no rồi, nhìn khắp chung quanh không thấy bóng dáng Ninh Thư đâu, nhịn không được mà nhíu nhíu mày.
Con thần thú này quá cao ngạo.
Nếu không có khế ước, Ngọc Lưu Li còn hoài nghi con khổng tước này muốn gϊếŧ chết nàng.
Ngọc Lưu Li cũng sợ bị tàn nhẫn bức chết, vạn nhất giẫm đạp lên tâm cao ngạo của khổng tước thần thú, mà hắn cùng nàng đồng quy vu tận.
Vốn dĩ còn tưởng mình đã chết, không ngờ còn có được sinh mệnh thứ hai, không thể cứ chết như vậy được.
Tưởng tượng như vậy rồi Ngọc Lưu Li liền lười đến quản Ninh Thư, chỉ cần ngay vào thời điểm nguy hiểm hắn ra tay là được.
Quan hệ giữa người với người chính là như vậy, chỉ có cường ngạnh chống, không hề có thỏa hiệp, thì đôi bên mới chịu suy xét đến cảm xúc của người khác trước khi làm bất cứ chuyện gì, hay nói bất cứ điều gì.
Có nguyên tắc có giới hạn cuối cùng, nếu người kia một lần nữa giẫm đạp lên nguyên tắc của ngươi, mà ngươi lại chịu lui một lần, sau đó liền sẽ phải lui thêm lần thứ hai, chỉ có thể lui không thể tiến.
Đưa ra điểm mấu chốt của bản thân, người khác mới không dám tùy ý giẫm đạp như vậy.
Ninh Thư tu luyện cả đêm, cho đến khi trời sáng thì dừng tu luyện, thực lực người ủy thác không hề yếu, có thể ứng phó với hầu hết nguy hiểm.
Khó khăn lớn nhất chính là làm sao phản kháng lại pháp tắc thiên địa, như thế mới giải trừ được khế ước.
Mỗi một thế giới đều có pháp tắc riêng của thế giới đó, cuộc sống của người trong thế giới đó, đều phải chịu sự ước thúc của pháp tắc.
Người ủy thác đã là thần thú, thực lực không thể khinh thường, nhưng trước pháp tắc thiên địa, cũng chỉ như con kiến nhỏ bé mà thôi.
Ninh Thư thực sự đau đầu a, thấy Ngọc Lưu Li đi rồi, Ninh Thư liền vội vàng đi theo, trong núi rất nguy hiểm, hiện tại Ngọc Lưu Li thực nhỏ yếu, cần phải có nàng bảo vệ.
Ninh Thư đi theo phía sau Ngọc Lưu Li, vừa đi vừa gặm trái cây.
Ngọc Lưu Li quay đầu nhìn về phía Ninh Thư, "Ủa chịu đi theo rồi sao."
"Thật là ngạo kiều, ngoài miệng nói không cần, vậy mà vẫn đi theo." Ngọc Lưu Li trêu đùa nói, "Mỹ nam, chỉ cần ngươi đi theo ta, ta khẳng định sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi."
Ngọc Lưu Li nói xong còn vươn tay nâng cằm Ninh Thư, một bộ liêu hán.
Ninh Thư không phản kháng, yên lặng nuốt trái cây trong miệng xuống, hầu kết lăn lộn một chút, nhìn phá lệ gợi cảm, ngay cả Ngọc Lưu Li cũng phải ngây người.
Chỉ khổng tước này lớn lên cũng thật mỹ, khiến người ta nhịn không được mà muốn chà đạp hắn.
"Ngươi muốn ăn xong hϊếp thú sao?" Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Trong lòng Ngọc Lưu Li tắc tắc, loại thần thú cổ hũ này không có biện pháp nào giao lưu.
Chẳng lẽ chỉ khổng tước này đang giận quá hóa liều sao, còn hỏi nàng có phải muốn làm gì kia hay không.
Ngọc Lưu Li thu hồi lại tay đang nâng cằm Ninh Thư, "Sao ta cứ cảm thấy ngươi âm dương quái khí thế nào ấy?"
"Đúng là vậy nha, nếu ta không âm dương quái khí mới không bình thường, không thể hiểu được mà bị khế ước, còn phải bảo vệ con kiến là ngươi, chẳng lẽ còn muốn ta phải vui mừng khôn xiết?" Ninh Thư vô cùng không khách khí nói.
Ngọc Lưu Li nhíu nhíu mày, "Một đại nam nhân như ngươi không cần phải nhỏ mọn như vậy có được hay không."
"Không cần lấy giới tính ra để nói, nếu không chúng ta một lần nữa làm lại khế ước đi, vẫn là khế ước chủ tớ, nhưng ta là chủ, ngươi là tớ, thế nào?" Ninh Thư dựa vào thân cây, phong hoa tuyệt đại, "Đương nhiên, đi theo ta, ngươi cũng có chỗ lợi, đại đại chỗ tốt nga."
Ngọc Lưu Li lập tức không nói nữa.
Xem đi, phải bị nô dịch cả đời, còn muốn người ta mang ơn đội nghĩa, có phải có điểm làm khó người ta không.
Có phải còn muốn người ta bán manh gì đó hay không?
Thật vất vả mới tu luyện thành thần thú, cũng không phải để làm những việc này.
"Một ngày nào đó, ta sẽ vô cùng cường đại." Giọng Ngọc Lưu Li trầm thấp nói, "Ngươi sẽ không hối hận khi đi theo ta."
"Ngươi cường đại rồi thì đối với ta có chỗ tốt gì, ngươi cường đại rồi thì đâu có chuyện gì cần tới ta nữa?" Ninh Thư hỏi ngược lại.
"Hiện tại ta cũng không phải quá yếu, cho nên ngươi mới không cam lòng trở thành thần thú của ta, có một ngày người sẽ phải cam tâm tình nguyện thần phục ta." Ngọc Lưu Li nói chuyện leng kêng hữu lực, tràn đầy tự tin.
Mặt Ninh Thư lạnh nhạt, Ngọc Lưu Li khẳng định sẽ cường đại, nhưng cường đại rồi thì sau này Ngọc Lưu Li cũng không muốn cho Khổng Lâm thoát ly.
Ngọc Lưu Li căn bản không rõ bản chất sự việc cho lắm, đó chính là nguyên nhân căn bản mâu thuẫn giữa bọn họ.
Bởi vì là khế ước chủ tớ, nên Ngọc Lưu Li mới có thể tùy ý quyết định vận mệnh của hắn, cơ bản là không có bình đẳng.
Trải qua trăm cay ngàn đắng trở thành thần thú, một đường hộ tống Ngọc Lưu Li trở thành cường giả, được người người kính ngưỡng.
Vấn đề này đối với Khổng Lâm có chỗ tốt gì chứ, bị hào quang của vai chính cường đại uy hϊếp tới tánh mạng, đều không được tự do khát vọng.
Nếu là khế ước bình đẳng, tánh mạng hai bên đều nắm trong tay đối phương, đại gia cùng nhau tiến thối, người ủy thác cũng sẽ không khó chịu, chỉ muốn thoát khỏi vận mệnh bị khế ước của mình.
Nói nữa, đường đường là một thần thú, lại bị nhân loại khế ước cũng không phải chuyện vinh quang gì.
Hơn nữa, trong thân thể linh thú có linh đan, nói không chừng nhân loại sẽ đào ra linh đan trong thân thể của hắn.
Đặc biệt là linh đan thần thú, có một số loại đan dược cần có linh đan thần thú để điều chế.
Nếu Ngọc Lưu Li muốn nội đan của nàng, thì nàng căn bản không phản kháng được.
Đặc biệt là sinh mệnh thần thú rất dài, liền cứ phải bảo hộ Ngọc Lưu Li cả đời, trong khi nhân loại theo quá trình tu luyện thì thọ mệnh cũng tăng theo.
Bởi vậy, thời gian bị nô dịch sẽ càng lâu lâu dài dài.
Nếu nhân loại kia không sống lâu, chết đi rồi, thì thần thú cũng ngỏm củ tỏi theo luôn.
Hảo bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.
Ngọc Lưu Li đi phía trước, Ninh Thư không nhanh không chậm đi phía sau, vẫn luôn chú ý tới thức hải của nàng, có một thứ nhỏ như hạt gạo.
Đừng thấy nó nhỏ thì không làm được gì, vì mỗi khi tinh thần lực của Ninh Thư tiếp xúc với nó, tinh thần lực sẽ bị bắn ngược trở về ngay lập tức.
Linh hồn còn bị xé rách cảm giác rất đau.
Đương nhiên Ngọc Lưu Li không có thực lực cường đại như vậy, đây là lực lượng của khế ước, lực lượng của pháp tắc.
Cổ lực lượng này khiến cho nàng phải khuất phục.
Ninh Thư xoa thái dương trướng đau mà đi theo phía sau Ngọc Lưu Li.
Ngọc Lưu Li là người được trời cao sủng ái, cho dù đi tới nơi nào cũng sẽ gặp được thứ tốt, một ít thiên tài địa bảo hay linh dược linh thảo có thể luyện đan.
"Mau nhìn xem, đó là ngọc bích quả." Ngọc Lưu Li chỉ lên chỗ vách đá, ngọc bích quả rất nhỏ, bên cạnh ngọc bích quả còn có một cái hang nhỏ.
Hiển nhiên là có thú sống cộng sinh bên cạnh với ngọc bích quả.
Ngọc bích quả này có thủ hộ thú trông giữ, lấy thực lực hiện giờ của Ngọc Lưu Li ra mà nói, thì đánh không lại thủ hộ thú.